Chương 36: Cắt lưỡi
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
09/10/2017
Edit: Diệp Nhược Giai
Lục Mạo ôm Ninh Tú Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, sờ khuôn mặt tái nhợt như tuyết của nàng, quay đầu nhìn về phía tiểu Từ thị đang run lẩy bẩy, "Mẫu thân, tổ mẫu, vì sao phải cho Tú Ngọc uống thuốc sẩy thai, rồi lại còn phải bảo Tú Ngọc đi cản xe ngựa của quận chúa?”
Hoàng đế ở trên, trưởng quan Tam pháp ty ở bên cạnh, tiểu Từ thị không dám nói dối, khóc nói: "Còn không phải là vì cứu con ra à.”
Nghĩ tới vừa rồi hoàng đế đã phán quyết xử trảm bà, bà cũng mặc kệ hết, nói hết toàn bộ những suy nghĩ trong nội tâm mình, “Vì biết được Tú Ngọc mang thai đứa con của con, quận chúa vì yêu sinh hận, trước nháo hòa ly, sau lại hãm hại con phải vào tù. Tổ mẫu con nói, muốn cởi chuông cần người buộc chuông, phải bức quận chúa thả con ra, cho nên ờ ngoài tung tin đồn quận chúa tư thông với Lục Cửu. Vì muốn chuyện này náo loạn thật lớn, tổ mẫu con nói phải thấy máu, liền bảo Tú Ngọc phải tạo hiện trường giả, sảy thai ở bên đường. Mọi chuyện quả nhiên càng thêm náo loạn.”
"Cái gì, thai nhi mà Tú Ngọc mang là của con?!” Lục Mạo lập tức vừa sợ vừa đau.
Nghe nói như thế, tiểu Từ thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lục Mạo, "Nếu không phải là con với Ninh Tú Ngọc gạt quận chúa làm ra mấy chuyện bậc này, chúng ta cũng đâu phải rơi xuống kết cục như bây giờ. Nghiệt chướng, đều là vì mày hết. Bọn tao vì mày mà dốc hết tâm huyết mưu tính, chỉ cần mày với quận chúa sống với nhau thật tốt, dụ dỗ ả, yêu ả, lại để cho ả sinh ra trưởng tử trưởng nữ có thể phong tước, cuộc sống sau này của mày, cho dù chỉ thích chơi văn đùa chữ, cũng có thể phú quý không lo cả đời. Nhưng mày tên tiểu súc sinh này, sao hết lần này tới lần khác lại không nghe lời như thế chứ. Hồi bé mày nghe lời đáng yêu biết mấy, sao càng lớn lại càng ngỗ nghịch thế này! Đều là do mày hại bọn tao hết!”
Gương mặt tuấn tú của Lục Mạo đã ngập tràn u ám, vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, khiến người ta nhìn chỉ cảm thấy không nỡ nhìn nữa.
“Là con hại mọi người? Là con hại mọi người?Ha ha, là con hại mọi người sao... Nhưng mọi người có từng hỏi con lần nào chưa?" Mặt mũi Lục Mạo nhăn nhó, lắc đầu, hai mắt đỏ bừng như chứa nước mắt, "Không quan trọng, đều không còn quan trọng nữa. Phải, là con hại mọi người, con đáng chết..."
Nói xong, Lục Mạo nhìn xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu lao vào góc bàn trà nơi Kiến Nguyên Đế ngồi ở đằng trước.
“Ngăn hắn lại, lôi xuống đi, chờ trẫm xử trí." Kiến Nguyên Đế ngồi đấy, lông mày cũng không động, nói.
Lục Cửu ở ngay trên công đường, hắn là Cẩm y vệ Thiên hộ, có nhiệm vụ phải bảo vệ hoàng đế, lúc này xông ra đánh một đấm vào huyệt thái dương của Lục Mạo, Lục Mạo té xỉu ngay tại chỗ.
Lục Cửu kéo Lục Mạo, ném sang cho Cẩm y vệ bên cạnh rồi lại quay lại công đường.
Kiến Nguyên Đế nhìn tiểu Từ Thị từ khi lên công đường đến giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, lấy Lục Từ Thị cùng Lục Văn làm đầu, nói, “Nghe mấy lời oán hận con trai mình mà ngươi vừa nói, trẫm đã hiểu, trong việc này Lục Mạo vô tội, đúng không?"
Trong lòng tiểu Từ thị căng thẳng, dập đầu ba cái “bộp bộp bộp” với Kiến Nguyên Đế, “Đúng vậy, bệ hạ anh minh."
“Lục Văn là một nam nhân, là một phụ thân, bây giờ cũng chỉ phủ phục trên mặt đất, sợ run rẩy không còn hình dạng gì. Nhưng không ngờ, ngươi thoạt nhìn là người nhát gan, vào lúc biết được trẫm muốn chém các ngươi lại nghĩ tới chuyện chạy tội cho con trai. Ngươi coi như là một mẫu thân tốt, còn có chỗ đáng khen. Nhưng, ngươi vẫn khó thoát khỏi tội chết.
Trẫm nói thật cho ngươi biết, trước khi các ngươi lên công đường vu cáo Triều Dương, trong tay trẫm đã nắm giữ hết mọi chứng cứ chứng minh các ngươi vu cáo. Sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn các ngươi ở Liên Viên là muốn khiến các ngươi tự mình chột dạ, vọng tưởng Triều Dương muốn hại các ngươi mà tiên hạ thủ vi cường âm mưu vu cáo. Tạm thời cứ coi như đó là âm mưu đi, thật ra có trăm ngàn chỗ hở, trẫm cũng không biết gọi nó là gì. Các ngươi thật đúng là tự tìm đường chết mà.”
Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Từ Thị ngã vào trong lòng Lục Bỉnh, ngón tay chỉ vào Lục Văn nằm mọp dưới đất, ghét bỏ phi thường, "Thảo nào ngươi làm Lang trung ở Khảo công ty bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa được chuyển đi nơi khác. Có thể bị cái loại tặc phụ dốt nát ngu ngốc lại tự phụ bảo thủ, tự cho rằng mình rất cao tay như thế lừa gạt quay vòng vòng, ngươi ngu đến mức khiến trẫm không đành lòng nhìn thẳng."
Lục Văn run run rẩy rẩy khóc ròng nói: "Thần, cũng chỉ vì thần hiếu thuận mẹ già, vâng lời đã quen.”
"Được rồi được rồi, chớ kiếm cớ biện minh cho cái sự dốt nát của ngươi nữa. Người đâu, lôi xuống đi.”
Đợi sau khi áp giải Lục Từ Thị, Lục Văn, tiểu Từ thị đi hết, Kiến Nguyên Đế đứng lên, lập tức các trưởng lão sương phường cũng vội vàng đứng dậy.
"Triều Dương, con đến đây.” Kiến Nguyên Đế ngoắc ngoắc Mộ Khanh Hoàng.
“Vâng.” Mộ Khanh Hoàng ngoan ngoãn đi qua.
Kiến Nguyên Đế ôm bả vai nhỏ gầy của Mộ Khanh Hoàng, đi đến trước mặt các trưởng lão sương phường, nói: “Trước khi tra thẩm vụ án dù đơn giản nhưng lại khó có thể rửa sạch danh dự này, trẫm đã nói với các ngươi, trẫm sẽ xử trí công bằng chính trực, thưởng phạt phân minh, cho dù Triều Dương quả thực làm sai, trẫm cũng tuyệt đối không nuông chiều. Vì vậy, trẫm lệnh cho các ngươi, lúc nghiệm chứng không cần cố kỵ. Bây giờ trẫm hỏi các ngươi, Triều Dương quận chúa của trẫm liệu có băng thanh ngọc khiết?"
Các trưởng lão sương phường đều xấu hổ cúi đầu xuống, một người già nhất trong đó nói: “Nhóm thảo dân xấu hổ, suýt bị lời đồn lừa bịp, Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết."
“Đã vậy, sau khi chư vị trở về, cứ dựa theo sự thật mà nói rõ chân tướng, quét sạch mọi lời đồn đãi, trả lại trong sạch cho cháu gái ta. Việc này còn phải dựa vào các ngươi.”
"Bệ hạ đã nghiêm trọng rồi."
“Vừa nãy trẫm đã nói, sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn, một là vì lời đồn mạnh như hổ, không để các ngươi tự mình kiểm tra thực hư, chậu nước bẩn giội trên người cháu gái ta sẽ theo con bé cả đời. Hai, là trẫm muốn để các ngươi biết rõ, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Bất kể là ai, phạm vào tội, trẫm cũng sẽ xử trí theo pháp luật.”
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Các trưởng lão quỳ xuống đất bái.
“Thứ ba là, lời đồn hại người rất nặng, nếu lại có người truyền tin đồn lung tung, tạo thành thương tổn, tổn hại danh dự của người khác, tạo thành ảnh hưởng trong phạm vi nhất định, một khi bị phát hiện, mặc kệ có phải là người khởi đầu hay không, đều phải chịu hình phạt cắt lưỡi. Trẫm sẽ cho người viết lại điều luật này vào trong bộ luật, sau khi các trưởng lão đi về, xin thông báo rộng rãi.”
Các trưởng lão biến sắc, cung kính đáp ứng.
“Bắt đầu ngay từ bây giờ, Cẩm y vệ bắt được kẻ nào truyền tin đồn, cứ cắt lưỡi hết, lại cho phơi nắng ở cửa chợ ba ngày mới cho phép về nhà."
Các trưởng lão lại cung kính đáp ứng lần nữa, trong lòng đã lo sợ.
Cho tới bây giờ, vị bệ hạ này chưa từng nương tay.
Lúc này đây, ngài lại lần nữa để cho dân chúng thấy được ngài lãnh huyết tàn nhẫn đến thế nào.
"Phật giáo có tầng địa ngục nhổ lưỡi, nói là khi còn trên nhân thế, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn biện luận, nói dối gạt người, sau khi chết sẽ phải vào địa ngục nhổ lưỡi, bị tiểu quỷ dùng kìm sắt kẹp đầu lưỡi lại, mạnh mẽ nhổ xuống. Trẩm chưa từng thấy địa ngục nhổ lưỡi, nhưng nếu có người xảo quyệt, nói dối không chớp mắt lẫn lộn đen trắng như Lục Từ Thị tồn tại, trẫm không để ý việc tạo ra một địa ngục nhổ lưỡi.”
Nói đến đây, Kiến Nguyên Đế xụ mặt xuống.
Mọi người nơi đây đều lặng ngắt như tờ.
Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, hơi nhếch khóe môi, trong lòng như nở hoa, quấn quýt dựa sát vào.
Lời đồn rất độc, một khi được tung ra liền khó có thể rửa sạch. Lòng người phức tạp, có vài người cho dù nhìn rõ chân tướng nhưng cũng làm như không thấy, phần đông lại chỉ tin điều mà mình muốn tin, chỉ tin vào ‘chân tướng’ mà mình đoán ra được.
Xuất phát từ lòng ghen tị ganh ghét, cho dù trong lòng biết rõ chân tướng, nhưng khi mở miệng lại liên lục vu oan, chẳng vì điều gì khác, chỉ vì vui thích nhất thời, gỡ bỏ ghen tị âm u trong lòng mà thôi.
Vốn dĩ nàng không thèm để ý, bởi vì trong lòng nàng biết rõ, người vờ ngủ mãi mãi không thể nào gọi tỉnh. So đo với những người đó, quả thực là không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng nàng cũng định mở Tấn Vân Lâu, âm thầm thu nạp nhân tài. Nếu danh tiếng của nàng thối, có người đọc sách nào chịu đến đây đâu. Theo như tật xấu thanh cao của đám người trí thức ấy, không đến trước cửa Liên Viên phun nước miếng mắng chửi một trận đã là không tệ, vì vậy, nàng mới vào cung thỉnh cầu hoàng tổ phụ mở cuộc thẩm vấn công khai này.
Hoàng tổ phụ nói đúng, mặc dù vụ án mà Lục Từ Thị bọn họ tạo ra này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Lục Từ Thị lợi dụng lời đồn giội nước bẩn lên người nàng, thủ đoạn này mới là ác độc nhát, muốn minh oan chỉ có nước thuận thế đẩy chuyện lên cao trào. Cũng như vết thương bị mưng mủ, đau nhức, chỉ có nặn hết mủ ra mới có thể khỏi hẳn.
Còn nếu mạnh mẽ áp chế hoặc gạt sang một bên, chậu nước bẩn này sẽ đi theo nàng vĩnh viễn.
Hoàng quyền có thể áp chế người ta, nhưng lại không thể áp đảo lòng người được.
Dân tâm cũng cần phải lôi kéo, nếu cứ một mực chèn ép cưỡng chế, kết quả chỉ dẫn đến sự bộc phát trong lặng im mà thôi.
Triều đại thay đổi, chính là vì lòng dân không thể nhịn được nữa mà bộc phát.
Tổ phụ có thể đi từ một kẻ giết heo đến khởi nghĩa diệt Nguyên lên làm hoàng đế, hiển nhiên là biết rõ quá trình này.
Không thể mất lòng dân chúng.
"Trẫm định xây đình Thân Minh ở bốn góc trong kinh đô, người quản lý đình sẽ do mấy lão nhân đức cao vọng trọng các ngươi bầu ra, khuyên giải nhân dân, chỉnh đốn tác phong nề nếp, hòa giải những vụ kiện tụng giữa hàng xóm láng giềng trong sương phường. Chuyện này, trẫm sẽ giao cho Ứng Thiên phủ doãn mau chóng lo liệu chu toàn.”
Hành động này không khác gì nâng cao địa vị của các lão nhân có thể quản lý Thân Minh đình, vô hình trung làm suy yếu quyền lợi ban đầu của lão nhân trong mỗi sương phường, lại công khai hóa việc khuyên giải người dân của các lão nhân sương phường. Có vài lão nhân kích động, một vài khác thì lại thất lạc.
Mọi người lại hô lên vạn tuế.
Ân uy cùng ban, vừa đấm vừa xoa, trước đánh phủ đầu sau lại trấn an, dân tâm phục tùng, Kiến Nguyên Đế vuốt râu cười.
Sau đó, cấm vệ quân an bài cho các trưởng lão rời khỏi Liên Viên.
Trưởng quan Tam pháp ty đã rời đi sau khi nghe chỉ thị.
Chuyện này xem như kết thúc viên mãn.
Lục Cửu không đi, thấy tất cả những người nên đi đều đã đi, hắn chạy đến bên cạnh Kiến Nguyên Đế, “bộp bộp” quỳ xuống.
"Bệ hạ, xin trả lại vợ cho thần.”
Thái tử nãy giờ vẫn luôn đứng làm nền, cuối cùng mở miệng, "Làm càn!"
Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Cửu, cũng tức đến mức mặt mày méo xệch, không phải vì hành động của hắn, chỉ là vì Lục Cửu không biết phấn đấu.
Nếu hồi trước Lục Cửu không phải là một kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, ông cũng không đưa ra quyết định đó.
Mộ Khanh Hoàng dịch bước đến bên cạnh thái tử phi, im lặng không lên tiếng.
Thái tử phi vuốt tóc Mộ Khanh Hoàng, im lặng an ủi. Qua vụ này, tuy con gái bà đã được chứng minh là trong sạch, nhưng cũng bị phơi bày ra hết trước mắt người đời. Đối với nữ nhân mà nói, đây cũng là một chuyện xấu hổ vô cùng.
Nhưng đã tìm được đường sống trong cõi chết, bày ra thế trận này cũng là điều hiển nhiên.
Con gái bà không phải là người có tính bấm bụng chịu đựng, tự mình dối mình.
“Vốn dĩ tiểu phượng hoàng nên là vợ của thần, xin bệ hạ trả lại vợ cho thần.” Lục Cửu quỳ trên mặt đất, cố chấp vô cùng.
Kiến Nguyên Đế giận quá hóa cười, đi vài bước vòng quanh Lục Cửu, bỗng nhiên cười một tiếng, liếc về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng Nhi, ý con thế nào?"
“Đời này tôn nữ không muốn thành thân nữa.” Mộ Khanh Hoàng nói xong liền mím chặt môi, đôi môi hơi vểnh lên, dáng vẻ hết sức trẻ con.
"Mẫu phi, con đi ngắm sen cùng với ngài.” Mộ Khanh Hoàng kéo thái tử phi bỏ đi.
Thái tử phi vội vàng cáo lỗi, thi lễ rời đi.
"Tiểu tử, làm trượt mất một người vợ, cũng là đáng đời ngươi, lại còn muốn lừa trẫm nữa, lá gan của ngươi ngược lại lớn thật đấy, cút cút cút.” Kiến Nguyên Đế cười một tiếng, chắp tay sau lưng, đi dạo trong Liên Viên.
"Thái tử, hai người chúng ta cũng đi ngắm sen đi, hôm nay là tiết quan liên đấy.”
“Vâng, thưa phụ hoàng."
Lục Mạo ôm Ninh Tú Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, sờ khuôn mặt tái nhợt như tuyết của nàng, quay đầu nhìn về phía tiểu Từ thị đang run lẩy bẩy, "Mẫu thân, tổ mẫu, vì sao phải cho Tú Ngọc uống thuốc sẩy thai, rồi lại còn phải bảo Tú Ngọc đi cản xe ngựa của quận chúa?”
Hoàng đế ở trên, trưởng quan Tam pháp ty ở bên cạnh, tiểu Từ thị không dám nói dối, khóc nói: "Còn không phải là vì cứu con ra à.”
Nghĩ tới vừa rồi hoàng đế đã phán quyết xử trảm bà, bà cũng mặc kệ hết, nói hết toàn bộ những suy nghĩ trong nội tâm mình, “Vì biết được Tú Ngọc mang thai đứa con của con, quận chúa vì yêu sinh hận, trước nháo hòa ly, sau lại hãm hại con phải vào tù. Tổ mẫu con nói, muốn cởi chuông cần người buộc chuông, phải bức quận chúa thả con ra, cho nên ờ ngoài tung tin đồn quận chúa tư thông với Lục Cửu. Vì muốn chuyện này náo loạn thật lớn, tổ mẫu con nói phải thấy máu, liền bảo Tú Ngọc phải tạo hiện trường giả, sảy thai ở bên đường. Mọi chuyện quả nhiên càng thêm náo loạn.”
"Cái gì, thai nhi mà Tú Ngọc mang là của con?!” Lục Mạo lập tức vừa sợ vừa đau.
Nghe nói như thế, tiểu Từ thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lục Mạo, "Nếu không phải là con với Ninh Tú Ngọc gạt quận chúa làm ra mấy chuyện bậc này, chúng ta cũng đâu phải rơi xuống kết cục như bây giờ. Nghiệt chướng, đều là vì mày hết. Bọn tao vì mày mà dốc hết tâm huyết mưu tính, chỉ cần mày với quận chúa sống với nhau thật tốt, dụ dỗ ả, yêu ả, lại để cho ả sinh ra trưởng tử trưởng nữ có thể phong tước, cuộc sống sau này của mày, cho dù chỉ thích chơi văn đùa chữ, cũng có thể phú quý không lo cả đời. Nhưng mày tên tiểu súc sinh này, sao hết lần này tới lần khác lại không nghe lời như thế chứ. Hồi bé mày nghe lời đáng yêu biết mấy, sao càng lớn lại càng ngỗ nghịch thế này! Đều là do mày hại bọn tao hết!”
Gương mặt tuấn tú của Lục Mạo đã ngập tràn u ám, vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, khiến người ta nhìn chỉ cảm thấy không nỡ nhìn nữa.
“Là con hại mọi người? Là con hại mọi người?Ha ha, là con hại mọi người sao... Nhưng mọi người có từng hỏi con lần nào chưa?" Mặt mũi Lục Mạo nhăn nhó, lắc đầu, hai mắt đỏ bừng như chứa nước mắt, "Không quan trọng, đều không còn quan trọng nữa. Phải, là con hại mọi người, con đáng chết..."
Nói xong, Lục Mạo nhìn xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu lao vào góc bàn trà nơi Kiến Nguyên Đế ngồi ở đằng trước.
“Ngăn hắn lại, lôi xuống đi, chờ trẫm xử trí." Kiến Nguyên Đế ngồi đấy, lông mày cũng không động, nói.
Lục Cửu ở ngay trên công đường, hắn là Cẩm y vệ Thiên hộ, có nhiệm vụ phải bảo vệ hoàng đế, lúc này xông ra đánh một đấm vào huyệt thái dương của Lục Mạo, Lục Mạo té xỉu ngay tại chỗ.
Lục Cửu kéo Lục Mạo, ném sang cho Cẩm y vệ bên cạnh rồi lại quay lại công đường.
Kiến Nguyên Đế nhìn tiểu Từ Thị từ khi lên công đường đến giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, lấy Lục Từ Thị cùng Lục Văn làm đầu, nói, “Nghe mấy lời oán hận con trai mình mà ngươi vừa nói, trẫm đã hiểu, trong việc này Lục Mạo vô tội, đúng không?"
Trong lòng tiểu Từ thị căng thẳng, dập đầu ba cái “bộp bộp bộp” với Kiến Nguyên Đế, “Đúng vậy, bệ hạ anh minh."
“Lục Văn là một nam nhân, là một phụ thân, bây giờ cũng chỉ phủ phục trên mặt đất, sợ run rẩy không còn hình dạng gì. Nhưng không ngờ, ngươi thoạt nhìn là người nhát gan, vào lúc biết được trẫm muốn chém các ngươi lại nghĩ tới chuyện chạy tội cho con trai. Ngươi coi như là một mẫu thân tốt, còn có chỗ đáng khen. Nhưng, ngươi vẫn khó thoát khỏi tội chết.
Trẫm nói thật cho ngươi biết, trước khi các ngươi lên công đường vu cáo Triều Dương, trong tay trẫm đã nắm giữ hết mọi chứng cứ chứng minh các ngươi vu cáo. Sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn các ngươi ở Liên Viên là muốn khiến các ngươi tự mình chột dạ, vọng tưởng Triều Dương muốn hại các ngươi mà tiên hạ thủ vi cường âm mưu vu cáo. Tạm thời cứ coi như đó là âm mưu đi, thật ra có trăm ngàn chỗ hở, trẫm cũng không biết gọi nó là gì. Các ngươi thật đúng là tự tìm đường chết mà.”
Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Từ Thị ngã vào trong lòng Lục Bỉnh, ngón tay chỉ vào Lục Văn nằm mọp dưới đất, ghét bỏ phi thường, "Thảo nào ngươi làm Lang trung ở Khảo công ty bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa được chuyển đi nơi khác. Có thể bị cái loại tặc phụ dốt nát ngu ngốc lại tự phụ bảo thủ, tự cho rằng mình rất cao tay như thế lừa gạt quay vòng vòng, ngươi ngu đến mức khiến trẫm không đành lòng nhìn thẳng."
Lục Văn run run rẩy rẩy khóc ròng nói: "Thần, cũng chỉ vì thần hiếu thuận mẹ già, vâng lời đã quen.”
"Được rồi được rồi, chớ kiếm cớ biện minh cho cái sự dốt nát của ngươi nữa. Người đâu, lôi xuống đi.”
Đợi sau khi áp giải Lục Từ Thị, Lục Văn, tiểu Từ thị đi hết, Kiến Nguyên Đế đứng lên, lập tức các trưởng lão sương phường cũng vội vàng đứng dậy.
"Triều Dương, con đến đây.” Kiến Nguyên Đế ngoắc ngoắc Mộ Khanh Hoàng.
“Vâng.” Mộ Khanh Hoàng ngoan ngoãn đi qua.
Kiến Nguyên Đế ôm bả vai nhỏ gầy của Mộ Khanh Hoàng, đi đến trước mặt các trưởng lão sương phường, nói: “Trước khi tra thẩm vụ án dù đơn giản nhưng lại khó có thể rửa sạch danh dự này, trẫm đã nói với các ngươi, trẫm sẽ xử trí công bằng chính trực, thưởng phạt phân minh, cho dù Triều Dương quả thực làm sai, trẫm cũng tuyệt đối không nuông chiều. Vì vậy, trẫm lệnh cho các ngươi, lúc nghiệm chứng không cần cố kỵ. Bây giờ trẫm hỏi các ngươi, Triều Dương quận chúa của trẫm liệu có băng thanh ngọc khiết?"
Các trưởng lão sương phường đều xấu hổ cúi đầu xuống, một người già nhất trong đó nói: “Nhóm thảo dân xấu hổ, suýt bị lời đồn lừa bịp, Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết."
“Đã vậy, sau khi chư vị trở về, cứ dựa theo sự thật mà nói rõ chân tướng, quét sạch mọi lời đồn đãi, trả lại trong sạch cho cháu gái ta. Việc này còn phải dựa vào các ngươi.”
"Bệ hạ đã nghiêm trọng rồi."
“Vừa nãy trẫm đã nói, sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn, một là vì lời đồn mạnh như hổ, không để các ngươi tự mình kiểm tra thực hư, chậu nước bẩn giội trên người cháu gái ta sẽ theo con bé cả đời. Hai, là trẫm muốn để các ngươi biết rõ, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Bất kể là ai, phạm vào tội, trẫm cũng sẽ xử trí theo pháp luật.”
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Các trưởng lão quỳ xuống đất bái.
“Thứ ba là, lời đồn hại người rất nặng, nếu lại có người truyền tin đồn lung tung, tạo thành thương tổn, tổn hại danh dự của người khác, tạo thành ảnh hưởng trong phạm vi nhất định, một khi bị phát hiện, mặc kệ có phải là người khởi đầu hay không, đều phải chịu hình phạt cắt lưỡi. Trẫm sẽ cho người viết lại điều luật này vào trong bộ luật, sau khi các trưởng lão đi về, xin thông báo rộng rãi.”
Các trưởng lão biến sắc, cung kính đáp ứng.
“Bắt đầu ngay từ bây giờ, Cẩm y vệ bắt được kẻ nào truyền tin đồn, cứ cắt lưỡi hết, lại cho phơi nắng ở cửa chợ ba ngày mới cho phép về nhà."
Các trưởng lão lại cung kính đáp ứng lần nữa, trong lòng đã lo sợ.
Cho tới bây giờ, vị bệ hạ này chưa từng nương tay.
Lúc này đây, ngài lại lần nữa để cho dân chúng thấy được ngài lãnh huyết tàn nhẫn đến thế nào.
"Phật giáo có tầng địa ngục nhổ lưỡi, nói là khi còn trên nhân thế, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn biện luận, nói dối gạt người, sau khi chết sẽ phải vào địa ngục nhổ lưỡi, bị tiểu quỷ dùng kìm sắt kẹp đầu lưỡi lại, mạnh mẽ nhổ xuống. Trẩm chưa từng thấy địa ngục nhổ lưỡi, nhưng nếu có người xảo quyệt, nói dối không chớp mắt lẫn lộn đen trắng như Lục Từ Thị tồn tại, trẫm không để ý việc tạo ra một địa ngục nhổ lưỡi.”
Nói đến đây, Kiến Nguyên Đế xụ mặt xuống.
Mọi người nơi đây đều lặng ngắt như tờ.
Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, hơi nhếch khóe môi, trong lòng như nở hoa, quấn quýt dựa sát vào.
Lời đồn rất độc, một khi được tung ra liền khó có thể rửa sạch. Lòng người phức tạp, có vài người cho dù nhìn rõ chân tướng nhưng cũng làm như không thấy, phần đông lại chỉ tin điều mà mình muốn tin, chỉ tin vào ‘chân tướng’ mà mình đoán ra được.
Xuất phát từ lòng ghen tị ganh ghét, cho dù trong lòng biết rõ chân tướng, nhưng khi mở miệng lại liên lục vu oan, chẳng vì điều gì khác, chỉ vì vui thích nhất thời, gỡ bỏ ghen tị âm u trong lòng mà thôi.
Vốn dĩ nàng không thèm để ý, bởi vì trong lòng nàng biết rõ, người vờ ngủ mãi mãi không thể nào gọi tỉnh. So đo với những người đó, quả thực là không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng nàng cũng định mở Tấn Vân Lâu, âm thầm thu nạp nhân tài. Nếu danh tiếng của nàng thối, có người đọc sách nào chịu đến đây đâu. Theo như tật xấu thanh cao của đám người trí thức ấy, không đến trước cửa Liên Viên phun nước miếng mắng chửi một trận đã là không tệ, vì vậy, nàng mới vào cung thỉnh cầu hoàng tổ phụ mở cuộc thẩm vấn công khai này.
Hoàng tổ phụ nói đúng, mặc dù vụ án mà Lục Từ Thị bọn họ tạo ra này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Lục Từ Thị lợi dụng lời đồn giội nước bẩn lên người nàng, thủ đoạn này mới là ác độc nhát, muốn minh oan chỉ có nước thuận thế đẩy chuyện lên cao trào. Cũng như vết thương bị mưng mủ, đau nhức, chỉ có nặn hết mủ ra mới có thể khỏi hẳn.
Còn nếu mạnh mẽ áp chế hoặc gạt sang một bên, chậu nước bẩn này sẽ đi theo nàng vĩnh viễn.
Hoàng quyền có thể áp chế người ta, nhưng lại không thể áp đảo lòng người được.
Dân tâm cũng cần phải lôi kéo, nếu cứ một mực chèn ép cưỡng chế, kết quả chỉ dẫn đến sự bộc phát trong lặng im mà thôi.
Triều đại thay đổi, chính là vì lòng dân không thể nhịn được nữa mà bộc phát.
Tổ phụ có thể đi từ một kẻ giết heo đến khởi nghĩa diệt Nguyên lên làm hoàng đế, hiển nhiên là biết rõ quá trình này.
Không thể mất lòng dân chúng.
"Trẫm định xây đình Thân Minh ở bốn góc trong kinh đô, người quản lý đình sẽ do mấy lão nhân đức cao vọng trọng các ngươi bầu ra, khuyên giải nhân dân, chỉnh đốn tác phong nề nếp, hòa giải những vụ kiện tụng giữa hàng xóm láng giềng trong sương phường. Chuyện này, trẫm sẽ giao cho Ứng Thiên phủ doãn mau chóng lo liệu chu toàn.”
Hành động này không khác gì nâng cao địa vị của các lão nhân có thể quản lý Thân Minh đình, vô hình trung làm suy yếu quyền lợi ban đầu của lão nhân trong mỗi sương phường, lại công khai hóa việc khuyên giải người dân của các lão nhân sương phường. Có vài lão nhân kích động, một vài khác thì lại thất lạc.
Mọi người lại hô lên vạn tuế.
Ân uy cùng ban, vừa đấm vừa xoa, trước đánh phủ đầu sau lại trấn an, dân tâm phục tùng, Kiến Nguyên Đế vuốt râu cười.
Sau đó, cấm vệ quân an bài cho các trưởng lão rời khỏi Liên Viên.
Trưởng quan Tam pháp ty đã rời đi sau khi nghe chỉ thị.
Chuyện này xem như kết thúc viên mãn.
Lục Cửu không đi, thấy tất cả những người nên đi đều đã đi, hắn chạy đến bên cạnh Kiến Nguyên Đế, “bộp bộp” quỳ xuống.
"Bệ hạ, xin trả lại vợ cho thần.”
Thái tử nãy giờ vẫn luôn đứng làm nền, cuối cùng mở miệng, "Làm càn!"
Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Cửu, cũng tức đến mức mặt mày méo xệch, không phải vì hành động của hắn, chỉ là vì Lục Cửu không biết phấn đấu.
Nếu hồi trước Lục Cửu không phải là một kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, ông cũng không đưa ra quyết định đó.
Mộ Khanh Hoàng dịch bước đến bên cạnh thái tử phi, im lặng không lên tiếng.
Thái tử phi vuốt tóc Mộ Khanh Hoàng, im lặng an ủi. Qua vụ này, tuy con gái bà đã được chứng minh là trong sạch, nhưng cũng bị phơi bày ra hết trước mắt người đời. Đối với nữ nhân mà nói, đây cũng là một chuyện xấu hổ vô cùng.
Nhưng đã tìm được đường sống trong cõi chết, bày ra thế trận này cũng là điều hiển nhiên.
Con gái bà không phải là người có tính bấm bụng chịu đựng, tự mình dối mình.
“Vốn dĩ tiểu phượng hoàng nên là vợ của thần, xin bệ hạ trả lại vợ cho thần.” Lục Cửu quỳ trên mặt đất, cố chấp vô cùng.
Kiến Nguyên Đế giận quá hóa cười, đi vài bước vòng quanh Lục Cửu, bỗng nhiên cười một tiếng, liếc về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng Nhi, ý con thế nào?"
“Đời này tôn nữ không muốn thành thân nữa.” Mộ Khanh Hoàng nói xong liền mím chặt môi, đôi môi hơi vểnh lên, dáng vẻ hết sức trẻ con.
"Mẫu phi, con đi ngắm sen cùng với ngài.” Mộ Khanh Hoàng kéo thái tử phi bỏ đi.
Thái tử phi vội vàng cáo lỗi, thi lễ rời đi.
"Tiểu tử, làm trượt mất một người vợ, cũng là đáng đời ngươi, lại còn muốn lừa trẫm nữa, lá gan của ngươi ngược lại lớn thật đấy, cút cút cút.” Kiến Nguyên Đế cười một tiếng, chắp tay sau lưng, đi dạo trong Liên Viên.
"Thái tử, hai người chúng ta cũng đi ngắm sen đi, hôm nay là tiết quan liên đấy.”
“Vâng, thưa phụ hoàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.