Chương 20: Chương 18.2
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
09/10/2017
Lục Bỉnh ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải,
thấy không có ai mới nói: "Nói chuyện khác đi, sao lại muốn đi làm cẩm y vệ? Danh tiếng của cẩm y vệ cũng không phải là quá tốt, rất dễ đắc tội
người khác.”
“Nhưng cha à, cẩm y vệ trực tiếp nghe lệnh của Thánh thượng, là cây đao trong tay Thánh thượng, thánh sủng nhiều vô cùng, quyền hành thật lớn."
Lục Bỉnh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cửu, "Không ngờ con của cha lại còn là một tên tham quyền có dã tâm, con định làm gì đấy?"
Trên đường đến đây, Lục Cửu đã nghĩ kỹ, liền dụ dỗ cha hắn: “Định làm gì đâu chứ, còn không phải là tại vì chơi bóng cưỡi ngựa chán rồi, muốn chơi chút chuyện kích thích khác à. Còn nữa, con mà vào cẩm y vệ rồi, nếu bạn bè thân thích của chúng ta gặp chuyện không may, con còn có thể luồn tin từ trong ra, không phải sao?”
Lục Cửu cũng học theo cha hắn, nhìn nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng nói: "Đại án Hồ Dung mưu nghịch lần trước, con thấy đám cẩm y vệ mặc phi ngư phục (1), eo mang tú xuân đao(1)bao vây Hồ Dung gia, chậc, thật là uy phong, từ đó về sau con liền nhớ mãi không quên, cũng muốn được làm như thế."
Lục Bỉnh vừa nghe vậy, tức khí cầm đũa gõ đầu Lục Cửu, “Cha biết đức hạnh của tiểu tử con là như thế mà.”
Lời nói cũng nói xong rồi, Lục Cửu quẳng đũa xuống, nổi cáu với cha hắn, “Cha nói một câu thôi, có sắp xếp cho con được không. Không sắp xếp cho con thì con tự đi tìm Cố Viêm Sinh."
Lục Bỉnh vội nói: “Rồi rồi rồi, con cáu gì chứ, uống rượu thôi.”
Lục Cửu lập tức cười xòa, thừa dịp cha hắn không chú ý, quay mặt lau mắt, bưng chén rượu lên cụng một cái với cha hắn, “Cha, làm một ly.”
“Làm một ly.” Lục Bỉnh cười hề hề, mặt như hoa nở.
Uống rượu ăn sạch thịt xong, Lục Cửu kéo cha hắn dậy, "Đi đi đi, đến Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty tìm Cố Viêm Sinh đi."
Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty ở ngay kế bên Ngũ quân phủ, ngoài cửa nhìn vào thấy kém khí thế hơn Ngũ quân phủ, nhưng bây giờ lại là nha môn chạm tay có thể bỏng.
Hai người từNgũ quân phủ đi ra liền gặp một chiếc xe ngựa phượng hoàng, đi theo đằng sau là hơn mười ngườicẩm y vệ mặc phi ngư phục màu vàng, eo mang tú xuân đao, cưỡi tuấn mã oai phong, ai ai cũng chỉnh tề đoan chính, vóc dáng cao to. Hơn nữa, nhìn bộ phi ngư phục của hơn mười tên cẩm y vệ này, xem ra đều là Bách hộ.
Lục Cửu vừa nhìn đã biết ai ngồi trên chiếc xe ngựa phượng hoàng kia, nhịn không được tiến lên một bước, bị Lục Bỉnh kéo trở lại một phen, nói: “Đây là xe ngựa của con dâu nhà lão nhị, Triều Dương quận chúa phải không? Nàng ấy mang theo đám cẩm y vệ này làm gì?”
"Cha, con đi theo đuôi xem một chút, sáng mai chúng ta lại đi tìm Cố Viêm Sinh."
“Quay lại đây, cha đi cùng con.” Lục Bỉnh quay đầu lại dặn dò lực sĩ giữ cửa, “Mau dắt con ngựa của ta đến đây.”
"Cha, con đi trước, cha đuổi theo sau nha.” Lục Cửu nói.
"Đó là vợ của Mạo Nhi, vậy mà khiến con gấp chưa kìa.” Lục Bỉnh nói xong bỗng trừng mắt, nhấc chân liền đạp lên mông Lục Cửu.
Tự dưng bị đạp một cước, trực tiếp lăn đến ngay giữa đường, Lục Cửu cảm thấy oan uổng chết đi được, tức khí gào lên, "Cha, cha đạp con làm chi?!"
Gào xong thì Lục Cửu chạy tới bên cục đá cột ngựa của mình, gỡ cương ngựa ra, Lục Bỉnh cũng đi qua kềm lại cổ tay Lục Cửu, hạ giọng nói: “Ranh con, con khai thật cho cha, con sống chết không chịu cưới vợ có phải vì Triều Dương quận chúa?"
Lục Cửu giật mình nhìn về phía Lục Bỉnh.
Không cần nói cũng biết!
Lục Bỉnh tức khí vung tay tát một cái bỏng rát lên ót Lục Cửu, Lục Cửu ôm đầu, giương mắt, gắt gao mím môi trừng cha hắn.
Trừng được một lát, hắn rút dao găm từ trong giày ra, chém đứt dây cương, xoay người lên ngựa bỏ chạy.
“Thằng ranh, con quay lại đây cho cha!”
Lúc đó, ngựa của Lục Bỉnh cũng đã được dắt đến, Lục Bỉnh gấp rút lên ngựa đuổi theo nhi tử.
Một đường đuổi theo, hai người thấy xe ngựa phượng hoàng đầu tiên là ngừng ở Liên Viên, tỳ nữ bên người Mộ Khanh Hoàng là Ngọc Khê xuống xe, vào trong Liên Viên một lát rồi trở ra, cửa chính của Liên Viên liền mở, có rất nhiều nam phó cùng bà vú cường tráng từ trong đi ra, trong tay người nào cũng cầm đòn gánh quang gánh linh tinh, tiếp theo lại có vài chiếc xe ngựa đi ra.
Sau đó, chạy qua hai con đường liền đuổi tới cửa nhà mình, trong lòng hai người chợt lạnh, vội vàng xuống ngựa lặng lẽ vào phủ từ cửa sau.
- -
Cẩm y vệ tiến vào cửa chính, dọa cho Lục Từ Thị đang ở Phúc Khánh Đường lôi kéo Ninh Tú Ngọc tán gẫu việc nhà sợ trắng mặt, lập tức phân phó: "Mau, đưa biểu tiểu thư ra ngoài qua cửa sau."
Sắc mặt Ninh Tú Ngọc cũng thoáng trắng bệch, che bụng mình, cố giữ vững trấn định, kéo tay áo Lục Từ Thị, nói: "Ngoại tổ mẫu, chúng ta không thể tự mình dọa mình, có khi là chuyện khác thì sao, ngài mau đi xem một chút thì hơn.”
Vừa rồi Lục Từ Thị chỉphản ứngtheo bản năng thôi, được Ninh Tú Ngọc nhắc nhở, Lục Từ Thị sờ sờ bụng Ninh Tú Ngọc, "Đứa bé ngoan, con quay về phòng kế bên phòng ngoại tổ mẫu nghỉ ngơi trước đi, ngoại tổ mẫu đi một chút rồi sẽ trở lại."
Mộ Khanh Hoàng mang theo nhóm bách hộ đi thằng về Triều Dương viện, phân phó: "Làm phiền các ngươi rồi, chuyển cái này đi."
Hóa ra, nàng mang theo Ngọc Khê Ngọc Loan vào cung, để Ngọc Châu Ngọc Khinhở lại Triều Dương viện chỉ huy nhóm nô tỳ vú già thu dọn gói ghém đồ cưới của mình.
“Nhưng cha à, cẩm y vệ trực tiếp nghe lệnh của Thánh thượng, là cây đao trong tay Thánh thượng, thánh sủng nhiều vô cùng, quyền hành thật lớn."
Lục Bỉnh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cửu, "Không ngờ con của cha lại còn là một tên tham quyền có dã tâm, con định làm gì đấy?"
Trên đường đến đây, Lục Cửu đã nghĩ kỹ, liền dụ dỗ cha hắn: “Định làm gì đâu chứ, còn không phải là tại vì chơi bóng cưỡi ngựa chán rồi, muốn chơi chút chuyện kích thích khác à. Còn nữa, con mà vào cẩm y vệ rồi, nếu bạn bè thân thích của chúng ta gặp chuyện không may, con còn có thể luồn tin từ trong ra, không phải sao?”
Lục Cửu cũng học theo cha hắn, nhìn nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng nói: "Đại án Hồ Dung mưu nghịch lần trước, con thấy đám cẩm y vệ mặc phi ngư phục (1), eo mang tú xuân đao(1)bao vây Hồ Dung gia, chậc, thật là uy phong, từ đó về sau con liền nhớ mãi không quên, cũng muốn được làm như thế."
Lục Bỉnh vừa nghe vậy, tức khí cầm đũa gõ đầu Lục Cửu, “Cha biết đức hạnh của tiểu tử con là như thế mà.”
Lời nói cũng nói xong rồi, Lục Cửu quẳng đũa xuống, nổi cáu với cha hắn, “Cha nói một câu thôi, có sắp xếp cho con được không. Không sắp xếp cho con thì con tự đi tìm Cố Viêm Sinh."
Lục Bỉnh vội nói: “Rồi rồi rồi, con cáu gì chứ, uống rượu thôi.”
Lục Cửu lập tức cười xòa, thừa dịp cha hắn không chú ý, quay mặt lau mắt, bưng chén rượu lên cụng một cái với cha hắn, “Cha, làm một ly.”
“Làm một ly.” Lục Bỉnh cười hề hề, mặt như hoa nở.
Uống rượu ăn sạch thịt xong, Lục Cửu kéo cha hắn dậy, "Đi đi đi, đến Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty tìm Cố Viêm Sinh đi."
Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty ở ngay kế bên Ngũ quân phủ, ngoài cửa nhìn vào thấy kém khí thế hơn Ngũ quân phủ, nhưng bây giờ lại là nha môn chạm tay có thể bỏng.
Hai người từNgũ quân phủ đi ra liền gặp một chiếc xe ngựa phượng hoàng, đi theo đằng sau là hơn mười ngườicẩm y vệ mặc phi ngư phục màu vàng, eo mang tú xuân đao, cưỡi tuấn mã oai phong, ai ai cũng chỉnh tề đoan chính, vóc dáng cao to. Hơn nữa, nhìn bộ phi ngư phục của hơn mười tên cẩm y vệ này, xem ra đều là Bách hộ.
Lục Cửu vừa nhìn đã biết ai ngồi trên chiếc xe ngựa phượng hoàng kia, nhịn không được tiến lên một bước, bị Lục Bỉnh kéo trở lại một phen, nói: “Đây là xe ngựa của con dâu nhà lão nhị, Triều Dương quận chúa phải không? Nàng ấy mang theo đám cẩm y vệ này làm gì?”
"Cha, con đi theo đuôi xem một chút, sáng mai chúng ta lại đi tìm Cố Viêm Sinh."
“Quay lại đây, cha đi cùng con.” Lục Bỉnh quay đầu lại dặn dò lực sĩ giữ cửa, “Mau dắt con ngựa của ta đến đây.”
"Cha, con đi trước, cha đuổi theo sau nha.” Lục Cửu nói.
"Đó là vợ của Mạo Nhi, vậy mà khiến con gấp chưa kìa.” Lục Bỉnh nói xong bỗng trừng mắt, nhấc chân liền đạp lên mông Lục Cửu.
Tự dưng bị đạp một cước, trực tiếp lăn đến ngay giữa đường, Lục Cửu cảm thấy oan uổng chết đi được, tức khí gào lên, "Cha, cha đạp con làm chi?!"
Gào xong thì Lục Cửu chạy tới bên cục đá cột ngựa của mình, gỡ cương ngựa ra, Lục Bỉnh cũng đi qua kềm lại cổ tay Lục Cửu, hạ giọng nói: “Ranh con, con khai thật cho cha, con sống chết không chịu cưới vợ có phải vì Triều Dương quận chúa?"
Lục Cửu giật mình nhìn về phía Lục Bỉnh.
Không cần nói cũng biết!
Lục Bỉnh tức khí vung tay tát một cái bỏng rát lên ót Lục Cửu, Lục Cửu ôm đầu, giương mắt, gắt gao mím môi trừng cha hắn.
Trừng được một lát, hắn rút dao găm từ trong giày ra, chém đứt dây cương, xoay người lên ngựa bỏ chạy.
“Thằng ranh, con quay lại đây cho cha!”
Lúc đó, ngựa của Lục Bỉnh cũng đã được dắt đến, Lục Bỉnh gấp rút lên ngựa đuổi theo nhi tử.
Một đường đuổi theo, hai người thấy xe ngựa phượng hoàng đầu tiên là ngừng ở Liên Viên, tỳ nữ bên người Mộ Khanh Hoàng là Ngọc Khê xuống xe, vào trong Liên Viên một lát rồi trở ra, cửa chính của Liên Viên liền mở, có rất nhiều nam phó cùng bà vú cường tráng từ trong đi ra, trong tay người nào cũng cầm đòn gánh quang gánh linh tinh, tiếp theo lại có vài chiếc xe ngựa đi ra.
Sau đó, chạy qua hai con đường liền đuổi tới cửa nhà mình, trong lòng hai người chợt lạnh, vội vàng xuống ngựa lặng lẽ vào phủ từ cửa sau.
- -
Cẩm y vệ tiến vào cửa chính, dọa cho Lục Từ Thị đang ở Phúc Khánh Đường lôi kéo Ninh Tú Ngọc tán gẫu việc nhà sợ trắng mặt, lập tức phân phó: "Mau, đưa biểu tiểu thư ra ngoài qua cửa sau."
Sắc mặt Ninh Tú Ngọc cũng thoáng trắng bệch, che bụng mình, cố giữ vững trấn định, kéo tay áo Lục Từ Thị, nói: "Ngoại tổ mẫu, chúng ta không thể tự mình dọa mình, có khi là chuyện khác thì sao, ngài mau đi xem một chút thì hơn.”
Vừa rồi Lục Từ Thị chỉphản ứngtheo bản năng thôi, được Ninh Tú Ngọc nhắc nhở, Lục Từ Thị sờ sờ bụng Ninh Tú Ngọc, "Đứa bé ngoan, con quay về phòng kế bên phòng ngoại tổ mẫu nghỉ ngơi trước đi, ngoại tổ mẫu đi một chút rồi sẽ trở lại."
Mộ Khanh Hoàng mang theo nhóm bách hộ đi thằng về Triều Dương viện, phân phó: "Làm phiền các ngươi rồi, chuyển cái này đi."
Hóa ra, nàng mang theo Ngọc Khê Ngọc Loan vào cung, để Ngọc Châu Ngọc Khinhở lại Triều Dương viện chỉ huy nhóm nô tỳ vú già thu dọn gói ghém đồ cưới của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.