Trọng Sinh Tầm An

Chương 14: Dạo chơi kỹ viện

Luna Huang

21/11/2018

Tác giả: Luna Huang

Diệp Cẩn Huyên được Như Ý đưa về phòng. Nàng bước lên giường thấy được Vô Sự cuộn tròn người như cục bông nhỏ nằm trên giường. Hồ thị cùng Tả thị cũng cho người mang thuốc qua cho nàng đương nhiên nàng dùng thuốc của Diệp Cẩn Huy rồi.

Hồ thị cho dù là thân mẫu của nàng nhưng địa vị trong phủ không cao, khắp nơi đều là người của Tả thị. Chỉ có chỗ của Diệp Cẩn Huy là tương đối tin tưởng được.

Cởi bỏ y phục, bôi thuốc xong nàng cũng trèo lên giường nằm ôm lấy Vô Sự. Thoải mái nhắm mắt môi kéo lên một nụ cười.

Vô Sự, Vô Sự, cả đời vô sự, cả đời bình an.

Sáng sớm mở mắt ra, Diệp Cẩn Huyên được được Như Ý Cát Tường theo phân phó của Diệp Cẩn Huy tạm thời đến hầu hạ nàng. Xiêm y chỉnh tề nàng bước ra thính tử cùng Diệp Cẩn Huy đi dùng điểm tâm.

Tả thị cùng Hồ thị cho người đến đo thân thể may xiêm y cho Diệp Cẩn Huyên. Nhân cơ hội đó cũng gọi thêm ba tiểu thư còn lại đến lựa chọn mẫu vải rồi may luôn cho các nàng.

Diệp Cẩn Huy cầm quạt ngồi ở tiền thính chờ đợi trên mặt không một chút khẩn trương hay bất mãn gì khiến Diệp Cẩn Huyên khâm phục. Lúc trước Đoan Mộc Chính Phàm không bao giờ đợi nàng như thế này đâu. Không những thế hắn còn một mình đi trước để nàng ngồi xe ngựa phía sau nữa. Nam nhân trong thiên hạ này e rằng cũng chỉ có mỗi người đại ca này nguyện ý đợi nàng như vậy thôi.

Chọn xong vải vóc lại đến trang sức và hài. Phần này Diệp Cẩn Huyên mất không nhiều thời gian vì nàng chỉ tùy tiện chọn qua loa vài món không bắt mắt. Đối với nàng mà nói càng xa hoa càng làm cho nàng nhớ lại cái chết thê thảm của mình. Vương phi không xa hoa sao, hoàng hậu không chói mắt sao, kết cục cũng chỉ hai chữ "thê thảm", nàng không cần.

Lại nói lúc trước cũng là về chuyện chọn y vật thế này nàng cũng bị xấu mặt a. Lần đầu nhìn thấy xa hoa nàng đứng không vững bị đám hạ nhân chê là tiện, làm trò trước mắt nhiều người. Lúc này Tả thị cũng ở bên nói lung tung như đời trước để nàng lấy nhiều thứ, mà nàng đã từng trải qua biết được nên đều bỏ ngoài tai chỉ lấy vài kiện là đủ rồi.

Tả thị dặn dò bảo nàng sau này phải học cùng Diệp Cẩn Ninh các nàng. Lúc này Diệp Cẩn Huy mới lên tiếng: "Muội muội vừa trở về đợi vài ngày nữa lại nói chuyện này đi."

Hắn đứng lên nói với Diệp Cẩn Huyên: "Theo ta trở về viện ta có chuyện muốn nói cùng muội." Dứt lời không để ai phản ứng hắn quay lưng tiêu sái bước ra khỏi tiền thính.

Diệp Cẩn Huyên nhân cơ hội này nói một câu cáo từ cũng nhanh chóng xoay người đi theo huynh trưởng mình. Dù gì trong mắt bọn họ nàng cũng một người chưa được học quy củ.

Nàng chạy theo Diệp Cẩn Huy nói nhỏ: "Đại ca không phải đưa muội đi chơi sao?" Đi chơi trở về viện khác nào không cần đi nữa đâu.

Diệp Cẩn Huy chăm chú phe phẩy chiếc quạt bước về Nghi Thủy viên không hề nói một lời. Khóe miệng vẫn như cũ treo nụ cười phong hoa tuyết nguyệt.

Trở về viện, Diệp Cẩn Huy phân phó đám hạ nhân không được bước chân vào gian nhà rồi đưa Diệp Cẩn Huyên bước vào thư phòng. Hắn xoay người chốt cửa lại rồi nắm tay nàng bước vào nơi sâu nhất trong thư phòng.

"Muội muội thay bộ nam trang này đi." Hắn đưa cho nàng một bộ nam trang rồi quay người bước ra ngoài.

Diệp Cẩn Huyên tuy là ngơ ngác nhưng vẫn là làm theo lời hắn. Đời trước nàng lãng phí quá nhiều thời gian rồi, đời này nhất định không như vậy nữa.



Thay xong nàng buộc tóc y như Diệp Cẩn Huy đang buộc rồi dùng ngọc quan của hắn đội lên đầu. Hoàn chỉnh bản thân nàng mới bước ra: "Muội xong rồi."

Diệp Cẩn Huy lại nhãn thần thoáng ngạc nhiên rất nhanh thu trở về. Khi nghe được Diệp Cẩn Huyên hỏi mình "muội rất khó coi sao?" hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Chỉ là nàng hiện tại giống như mấy tên tiểu thịt tươi trong tiểu quan quán a. Hắn nhịn cười bước vào bên trong.

Bên trong có một bức tranh vẽ một con ngựa đang chạy cực kỳ sống động. Diệp Cẩn Huy vén bức tranh lên xoay chiếc bình cổ lục ngọc. Tấm bình phong gỗ khắc hoa gần đó chạy sang một bên lộ ra một hàng đá phảng.

Hắn bước lên đó bốn bước, lùi hai bước rồi dẫm chân tại chỗ ba cái. Vách tường đột nhiên mở ra, một thông đạo hiện ngày trước mắt khiến Diệp Cẩn Huyên chấn kinh không thốt nên lời chỉ biết đứng đó há hốc thôi.

Diệp Cẩn Huy mỉm cười nắm lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài. Thông đạo này thông đến một hang núi ở ngoại thành. Hắn dặn nàng đứng đây đợi rồi bản thân trở về xuất phủ đường hoàng bằng đại môn. Sau đó ngồi một chiếc xe ngựa rất đẹp mắt đến đón nàng.

Sau khi hai huynh muội an vị trên xe ngựa Diệp Cẩn Huyên mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Đại ca là nam nhân có thể tùy ý xuất phủ vì sao còn làm thông đạo?" Không hề do dự nàng mang suy nghĩ trong đầu ra hỏi.

"Vì phụ thân luôn bắt ta ở trong thư phòng xám hối, ta lại không thích liền làm thông đạo để trốn ra ngoài chơi." Diệp Cẩn Huy không chút che giấu mang sự thực ra kể với muội muội mình.

"A." Diệp Cẩn Huyên gật gù đã rõ. Hóa ra vì đi chơi nên mới cố ý bày thông đạo. Bản thân nàng cũng hiểu rõ hắn vì sao không trực tiếp đưa nàng xuất môn bằng đại môn. Là bởi vì Diệp Nghêu nhất định không cho phép nữ nhi của mình xuất đầu lộ diện như vậy. Lý do nàng đồng ý xuất phủ chính là không muốn gả không muốn làm quân cơ liền phá hủy quy củ của Diệpp phủ vậy.

Hai huynh muội ngồi trong xe ngựa im lặng thưởng trà đến khi bên ngoài xe ngựa ngừng lại. Âm thanh của người đánh xe truyền vào: "Gia, đã đến."

Diệp Cẩn Huy nhấp cho xong ngụm trà mời nói: "Đi thôi." Hắn xuống ngựa trước. Sau đó liền đỡ Diệp Cẩn Huyên xuống ngựa.

Đập vào mắt nàng chính là toà nhà to rộng ba tầng lầu hoa lệ. Ngoài cửa cùng trên khắp cái dãy hành lang đều có những cô nương ăn vận mát mẻ cầm khăn lụa vẫy vẫy câu khách. Mắt nàng mở thật to thấy được ba chữ "Túy Hương Lâu" liền muốn ngất.

Trong đầu rất muốn hỏi "Vì sao đại ca lại được muội đến nơi này?" nhưng nghĩ lại, đã cất công đến đây chi bằng thử vào vậy. Dù gì nàng cũng không biết bên trong có gì. Hiện nàng là nam trang thôi nào phải nam nhân thật chứ nếu là bị nữ nhân ôm ấp thì có lẽ cũng không...vừa nghĩ đến đây nàng liền thấy được...

Có hai nữ nhân xinh xắn uống éo thân người ôm lấy tay của Diệp Cẩn Huy làm nũng. Một trong hai người ném cho hắn ánh nhìn tà mị: "Diệp thiếu thật xấu a, hôm qua cũng không đến tìm người ta." Tay còn lại cũng không quên cầm khăn chà xát lòng ngực của hắn.

Nữ nhân còn lại liên tục làm nũng còn bày ra bộ dạng ủy khuất nói: "Ta nghe nói thân muội muội của Diệp thiếu trở về rồi. Nhất định là vì chuyện này nên mới lãng quên chúng ta."

"Người ta thật ganh tỵ nha, tử tiểu thư thật có phúc khí." Nữ nhân kia lại tiếp tục lên tiếng.

Diệp Cẩn Huy cười ha hả mỗi tay ôm lấy eo thon của một người rồi hôn lên trán họ một cái: "Hôm qua bổn thiếu gia có việc bận nên không đến thăm các nàng nhưng là cùng muội muội không liên quan, hôm nay hôn bồi thường."

Diệp Cẩn Huyên nuốt ngụm nước bọt nhìn hành động của Diệp Cẩn Huy mà tầng tầng lớp lớp da gà nổi lên người khiến nàng không rét mà run. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nên vào...Đúng lúc này lại có một nữ nhân khác lả lướt bước đến ôm lấy cánh tay nàng nũng nịu.

"Ai dô, vị công tử này hẳn là lần đầu đến đây, người cao danh quý tánh để người ta biết xưng hô."

Tim của Diệp Cẩn Huyên muốn nhảy luôn ra ngoài. Nàng là nữ nhi làm sao có thể để nữ nhi ôm như vậy được. Tuy là không mất cân thịt nào nhưng vẫn cảm thấy có chút...có bẻ giọng nghiêm trang nhưng lại vẫn kiềm không được run cùng cà lăm: "Cô, cô, cô nương thỉnh tự trọng."



Nghe được câu này đám nữ nhân gần đó liền che miệng cười. Có người còn vừa dùng khăn lụa phất một cái vừa nói: "Đã đến nơi này còn muốn tự trọng là thế nào?"

"Diệp thiếu lại muốn phá hư một nam tử tuấn tú nữa rồi." Có nữ nhân gần đó che miệng cười nói.

Diệp Cẩn Huy cười ha hả rời khỏi hai nữ nhân kia kéo Diệp Cẩn Huyên lại nói: "Khúc huynh đệ, hôm nay ta đưa ngươi đến đây là để mua vui, chúng ta vào trong thôi." Hắn không quên bịa đại một cái họ giúp muội muội giải vây.

Hắn thì thầm bên tai nàng: "Muội muội là đang vận nam trang đấy, làm sao cho giống nam nhân một chút."

Hai nữ nhân kia nào chịu thua cứ bám lấy Diệp Cẩn Huy nũng nịu muốn hầu hạ hắn nhưng hắn lại nói: "Hôm nay bổn thiếu gia tìm Nhu Hảo."

Có một nữ nhân trung niên vận y phục hoa hòe màu sắc cầm quạt tròn phe phẩy trước người Diệp Cẩn Huy, nói: "Dô, Diệp thiếu tìm Nhu Hảo sao, nàng đang ở trên phòng chuẩn bị. Hôm nay theo lệ cũ Diệp thiếu cũng biết có phải không?"

Nhìn thấy ánh mắt nàng ta đầy gian xảo, Diệp Cẩn Huy lấy ra một thỏi bạc: "Đây là của Uyển thất nương ngươi."

Mắt của Uyển thất nương sáng rực cầm lấy thỏi bạc cười tươi rói nói: "Đa tạ Diệp thiếu." rồi hô to phân phó: "Mau mau đưa Diệp thiếu đến bàn."

Có một hạ nhân đưa huynh muội Diệp Cẩn Huyên bước vào trong. Bên trong có một sân khấu to màu đỏ, bên dưới trải thảm cực đẹp, bên trên được trang trí bằng dải lụa mỏng đủ màu sắc như một mái che vậy.

Hạ nhân đó đưa hai người đến hàng ghế đầu tiên gần khán đài nhất ngồi xuống. Diệp Cẩn Huy liền bắt chân hình chữ ngũ nhàn nhã dùng trà. Hai nữ nhân kia theo hắn nãy giờ lập tức đồng loạt sa vào lòng hắn, kéo chân hắn xuống đặt mông mình lên đùi hắn rồi bắt đầu hầu hạ. Diệp Cẩn Huyên lần đầu vào thanh lâu nên hiếu kỳ nhìn ngang ngó dọc.

Xung quanh nàng có rất nhiều nam nhân cũng đang đợi chờ tiết mục. Có người còn hô to gọi "Nhu Hảo cô nương mau xuất hiện đi", "Chúng ta sắp chờ không nỗi nữa rồi" khiến cho đám nữ nhi bên cạnh giận dỗi bảo bọn họ chỉ biết mỗi Nhu Hảo.

Lúc này Uyển thất nương đột nhiên bước đến dùng cây quạt tròn nhẹ nhàng đặt trên vai Diệp Cẩn Huyên làm nàng giật mình một phen nhìn nàng ta đầy cảnh giác.

"Vị công tử này là bằng hữu của Diệp thiếu sao?"

"Phải." Diệp Cẩn Huyên lạnh nhạt đáp một chữ, tay cũng không quên hất cây quạt tròn ra khỏi vai mình. Trong đầu thầm nói bản thân là nam nhân không sợ đám nữ nhân này.

Diệp Cẩn Huy nhai luôn quả nho được một nữ tử ngồi bên đùi đút vào miệng hắn, mới dùng giọng cảnh cáo nói: "Không nên làm khó bằng hữu của bổn thiếu gia."

"Ai dô, Diệp thiếu nói đi đâu rồi, ta chỉ muốn hỏi vị công tử này cao danh quý tánh cho tiện xưng hô a, nhân thể hỏi xem có muốn vị cô nương nào hầu hạ không thôi." Uyển thất nương dịu dàng uốn éo thân người lách đến bên Diệp Cẩn Huy.

Diệp Cân Huyên bắt trước dáng ngồi của Diệp Cẩn Huy lúc đầu nghiêm trang nói: "Ta họ Khúc, tiện đây cũng nói ta đến vì Diệp huynh mời nên không cần nữ nhân."

Mặt của Uyển thất nương hơi khinh bỉ một chút định nói gì nữa thì nghe một giọng nam nhân âm lãnh truyền đến: "Uyển thất nương dạo này dường như rất rảnh rỗi nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tầm An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook