Chương 99: Không nên miễn cưỡng
Luna Huang
23/11/2018
Tác giả: Luna Huang
Hôm nay tâm trạng của nàng cực loạn, dường như có một số chi tiết không thể nằm trong dự định của nàng nữa rồi.
Thấy được Diệp Cẩn Huyên chau mày Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy nàng hôn lên giữa mi tâm: "Lúc nãy mẫu phi cùng Huyên nhi nói gì?"
Diệp Cẩn Huyên đem chuyện nàng nói dối Diêu đức phi kể cho hắn nghe để khi được hỏi đến hắn cùng nàng phối hợp ăn ý một chút. Hắn khó có được lại một trận cười to, tán thưởng: "Không ngờ chuyện vô lý này nàng cũng nghĩ ra được."
Thấy Diệp Cẩn Huyên lại cúi đầu không trả lời hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên hỏi: "Nàng cứ tránh né giận hờn ta như vậy thì vật kia...làm sao có thể dâng lên cho mẫu phi được."
Diệp Cẩn Huyên nuốt một ngụm nước bọt trả lời không được. Nàng biết nhưng nàng không muốn cùng hắn...trải qua chuyện kia nữa đâu. Đời trước nàng thê thảm lắm rồi, nàng muốn đời này làm chuyện mình đã từng bỏ lỡ.
"Vương gia có nghe người bên ngoài nói gì không? Thiếp thân nghĩ bọn họ nói thật có đạo lý, chi bằng, vương gia cũng nên mau chóng hưu..."
Đôi mày khiến của Đoan Mộc Chiến Phàm mỗi lúc ninh càng chặt hơn, tiếu ý ở khóe miệng nhanh chóng bị thu hồi thay thế bằng sự không hài lòng.
Diệp Cẩn Huyên thấy vậy liền hạ nhỏ âm thanh nói nốt phần sau, mắt cũng tránh né không dám nhìn hắn: "Hưu thiếp thân tránh bị thiên hạ lấy ra đàm tiếu ảnh hưởng đến thanh danh." Nàng sợ hắn xuất thủ với mình người run nhẹ một cái.
Đôi mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm nhanh chóng hiện lên nhiều hơn một tia đau đớn. Nhưng Diệp Cẩn Huyên sợ không dám nhìn vài mắt hắn nên không thấy được. Hắn liên tục hít thở không khí trong lành của mùa xuân để làm giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Đời trước hễ bị mẫu phi mắng hồi phủ hắn liền mang chuyện hưu thư ra uy hiếp nàng. Không ngờ đến lần này hắn nghe được hai chữ này xuất phát từ miệng nàng lòng lại đau như bị thiên vạn con kiến cắn vào vậy. Vậy thì đời trước nàng còn chịu phải những thứ cảm giác gì đây.
Cố nhẹ giọng cùng nàng giải thích: "Huyên nhi, ta không sợ bị người ngoài đàm tiếu, ta cũng chưa từng như họ nói nghĩ rằng nàng không thể sánh cùng ta." Là hắn sai, hắn sai rồi.
Nói đến câu này lòng hắn còn đau hơn. Từng câu từng từ đời trước hắn từng mang ra mắng nàng hắn đều nhớ rất rõ. Hắn đã từng chán ghét nàng đến nỗi muốn nàng lập tức biến mất trước mặt hắn. Hắn thà rằng cả đời cô độc chứ không muốn lấy nàng chỉ vì nàng là muội muội của người hắn muốn lấy.
Diệp Cẩn Huyên quay mặt đi để tránh khỏi hơi thở bị hắn phả vào mặt. Tư thế ám muội thế này nàng có chút không quen cũng không tự nhiên: "Ai có mắt nhìn cũng có thể thấy được, vương gia hà tất tự lừa người lừa mình." Đời trước dung mạo của nàng tốt hơn hắn vẫn còn bị hắn chê là không xứng cơ mà.
Có thể hắn biết được Diệp Cẩn Ninh bị Diệp Nghêu ghét bỏ nên chuyển mục tiêu lên người nàng. Chỉ cần hạ bệ được Đoan Mộc Chiến Khôi thì hậu quả đời trước liền sẽ một lần nữa lại rơi trên người nàng thôi. Nàng không muốn, không muốn.
"Tuyệt không dối lòng." Âm thanh khàn khàn nén tâm trạng nhói đau vang lên trong xe ngựa, đời này hắn thực sự không hề nghĩ như vậy. Còn không để Diệp Cẩn Huyên né tránh tay giữa lại sau gáy nàng liền hôn lên vết sẹo lòi lõm bất định chai sạn trên mặt nàng rồi dần dần trượt xuống môi.
Diệp Cẩn Huyên cau mày khó chịu tránh né lại bị giữ chặt căn bản tránh không thoát. Trước khi đôi môi kia phủ xuống môi mình, nàng lập tức mở miệng nói: "Vương gia hiện đang ở trên phố."
"Nhưng chúng ta đang trong xe ngựa." Đoan Mộc Chiến Phàm lại cười khẽ ngừng động tác của mình lại.
Diệp Cẩn Huyên á khẩu không trả lời được từ nào chỉ biết cụp mắt xuống hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Có lẽ nàng cát nhân thiên tướng nên ngay lúc này xe ngựa đã đến vương phủ, âm thanh của hạ nhân truyền vào thông báo.
Nhân cơ hội này nàng đẩy Đoan Mộc Chiến Phàm ra rồi vội vã xuống xe. Vô Sự cũng như thế theo sau nàng. Đoan Mộc Chiến Phàm cũng xuống xe liền đến phòng ăn dùng bữa. Diệp Cẩn Huyên đã dùng qua bữa nên cũng sẽ không ngồi cùng hắn.
Diệp Cẩn Huyên được hạ nhân đưa đi thăm Nghê Thường. Thấy thụy dung của nàng ta tái nhợt liền thở dài không thôi. Nàng trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Đời trước sau khi hôn mê nàng liền bị mang đến một viện hẻo lánh nhất trong phủ, đến khi nàng mở mắt liền đã ở đó rồi, nên căn phòng này đối với nàng vừa quen vừa xa lạ. Nàng còn nghe nói sau khi chuyển nàng đi, Đoan Mộc Chiến Phàm liền cho người đổi hết nội thất bên trong thậm chí tẩy rửa sạch sẽ, như sợ nàng bị mắc bệnh hiểm nghèo sẽ lây cho hắn vậy
Khi Diêu đức phi biết chuyện hỏi Đoan Mộc Chiến Phàm không giải thích được nàng liền nói thay hắn nói rằng bản thân quen yên tĩnh nên tự bảo hắn chuyển đến đó. Hiện nàng lại muốn được hắn cho dọn đến đó, chỉ là hắn không đồng ý.
Thở một hơi thật dài nàng nằm lên giường chậm rãi nhắm mắt. Cũng như thường lệ mở mắt ra chính là nằm dưới đất, do giường và phòng của Đoan Mộc Chiến Phàm khác nhiều so với phòng nàng nên lúc lăn xuống giường tay không biết đập phải nơi nào mà mu bàn tay bầm tím. Nàng mệt mỏi ngồi dậy chỉnh chỉnh lại phần eo mặc một kiện y phục rồi gọi hạ nhân mang bữa chiều vào phòng cho mình.
Nàng dùng qua bữa lại ngồi lên bàn sách chăm chú đọc cuốn Cuốn này là do nàng mang từ phủ đến đây, không ngờ trên kệ sách trong phòng cũng có một cuốn y hệt như vậy. Nàng nhớ không lầm là đời trước cũng không có đâu, mà thôi, chắc nàng nhớ lầm rồi, Đoan Mộc Chiến Phàm nhiều sách như vậy lý nào thiếu mất cuốn này chứ.
Đọc gần đến đoạn gây cấn, nước mắt lại rơi ướt đẫm khuôn mặt, vì quá nhập tâm nên nàng cũng không để ý mà tâm trạng toàn bộ đặt vào trong nhân vật. Lúc này cửa phòng mở ra, Đoan Mộc Chiến Phàm không biết từ khi nào bước đến trước mặt nàng.
"Huyên nhi vì sao lại khóc?" Hắn hơi khom người giúp nàng lau nước mắt, đầu mày hỏi nhíu hỏi. Mắt hắn nhìn vào tựa sách nheo lại không ít.
Hồn nhập về xác Diệp Cẩn Huyên giật mình vội đứng lên hướng hắn hành lễ. Trước đó liền được hắn nhanh tay đỡ lên, sắc mặt có chút không hài lòng về thái độ xem lời hắn như gió thoảng bên tai của nàng.
"Mẫu phi đối với nàng thế nào ta tin chắc bản thân nàng hiểu rõ, không nên vì một tình tiết trong sách khiến bản thân như vậy."
"Vương gia tìm thiếp thân không biết có chuyện gì?" Diệp Cẩn Huyên đặt cuốn sách lên bàn rồi nhanh chóng thu hồi tay, lùi về sau một bước, cúi thấp đầu hỏi. Mặc kệ hắn nói gì nàng thích đọc thì đọc thôi, không liên quan đến gì cả.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn qua biểu tình của nàng hạ giọng hỏi: "Ta nghe hạ nhân nói nàng đã dùng qua bữa?"
"Đúng vậy," Câu "Vương gia vẫn chưa dùng sao?" đến cửa miệng cũng không dám hỏi sợ bị nói là lắm mồm. Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên, hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì?
Hắn ở thư phòng đợi nàng ngủ dậy cũng dùng bữa không ngờ nàng lại ở trong phòng dùng bữa một mình. Hắn thấy sắc trời cũng ngả chiều hỏi tiểu Thuận tử mới biết nàng dùng qua bữa rồi. Hắn hít một hơi điều hòa khí tức lại hỏi: "Vì sao không đợi ta cùng dùng?"
"Thiếp thân nghĩ trễ như vậy vương gia đã dùng qua bữa nên cũng ở trong phòng dùng bữa." Diệp Cẩn Huyên tiện đà nói dối, vì đời trước hắn chưa từng cùng nàng dùng bữa nên nàng cũng không có đợi hắn. Không ở ngoài dùng thì cũng là một mình ở trong phòng hoặc dùng với đám thiếp thất chưa từng nhìn đến nàng.
Đoan Mộc Chiến Phàm thông qua cửa sổ đang mở bên bàn sách nhìn sắc trời nào có trễ như nàng nói. Hộc một hơi khí hắn lưu lại câu "Sau này tất cả các bữa ăn đều phải ra ngoài phòng ăn" rồi bước ra ngoài.
Diệp Cẩn Huyên nhìn theo bóng lưng của hắn vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nhìn thái độ hung hăng của hắn nàng còn tưởng bản thân lại chuẩn bị hôn mê mấy ngày nữa chứ. Cứ như vậy trước khi nàng bị tống vào lãnh cung liền bị hắn dọa đến vỡ tim mà chết mất.
Không còn tâm trạng đọc sách nữa nàng nằm sấp trên ghế quý phi ôm lấy gối nhỏ mở miệng hát linh tinh. Vô Sự ngồi bên cạnh vẫy vẫy đuôi theo nhịp như là rất thưởng thức vậy. Nàng nhìn thấy như vậy cũng là cười khúc khích không thôi. Buông hai ba câu tâm sự vớ vẩn với Vô Sự, mi mắt lại nặng nặng trụy xuống, không biết nàng lúc nào lại lần nữa vào giấc.
Không biết ngủ được bao lâu chỉ nghe âm thanh thống khổ của Vô Sự vang bên tai, nàng dụi mắt mới biết bản thân đang đè phải Vô Sự a. Vội vã lăn ra một bên rồi ngồi trên đất kéo nó vào lòng an ủi: "Thật xin lỗi, ta không cố ý, sau này ta ngủ ngươi tránh xa một chút có biết không?"
Vô Sự tựa hồ không tức giận mà rúc ở trong lòng của chủ tử làm nũng. Cả người nó cuộn lại thành một viên lông tròn trắng mềm ôm rất thích khiến Diệp Cẩn Huyên cười khúc khích.
Lần thứ hai cửa mở ra, Đoan Mộc Chiến Phàm đứng trước cửa thấy được liền nhanh cước bộ tiến vào: "Sao lại ngồi dưới đất như vậy?" Thời tiết hàn như vậy nhỡ sinh bệnh thì phải làm thế nào.
Diệp Cẩn Huyên vội vàng từ dưới đất đứng lên tiếp hành lễ. Đoan Mộc Chiến Phàm thấy nàng như vậy cũng là thở dài một hơi rồi nhìn đến Vô Sự trong lòng nàng: "Ta bảo người để Vô Sự ở phòng bên cạnh rồi, nàng để nó trở về phòng đi."
"Thiếp thân ngủ cùng Vô Sự quen rồi, không có ngủ không được." Diệp Cẩn Huyên một lần nữa lại tiếp tục nói dối không chút e ngại.
Vô Sự vừa bị đè nên đương nhiên là phản chủ muốn trở về phòng của mình rồi. Kỳ thực từ lúc Vô Sự trưởng thành vì thói ngủ xấu của Diệp Cẩn Huyên mà nó thường xuyên bị đá xuống giường, không thì cũng nhận mấy chưởng vào bụng. Chính vì lý do này khi chủ tử bắt đầu vào trạng thái ngủ say nó liền rời giường tìm nơi khác mà ngủ.
Đôi mày kiếm khẽ nhấc phản bác: "Đêm qua không có Vô Sự ta thấy nàng ngủ cũng đâu có gì gọi là không quen."
Diệp Cẩn Huyên tiếp tục á khẩu bắt buộc thả Vô Sự xuống đất để nó trở về phòng. Thấy nó chạy như bị ma đuổi cũng không có quay đầu nhìn mình trong lòng nàng bắt đầu có một cổ khí tức khó chịu không rõ ràng.
Thấy Đoan Mộc Chiến Phàm bước về bên giá gỗ treo y phục, nàng cũng vội theo hắn bước đến vì hắn cởi y phục đặt thau đồng bên cạnh giá gỗ. Đoan Mộc Chiến Phàm đứng yên dang hai tay để nàng tùy ý. Hắn nhìn thấy tay nàng bị bầm tím liền hiểu được lý do, lúc nãy nhất thời quên bảo hạ nhân ở bên giường đỡ lấy nàng.
Diệp Cẩn Huyên bước đến tủ gỗ lấy một bộ triều phục của hắn ra cẩn thận treo lên giá gỗ. Đoan Mộc Chiến Phàm ở phía sau vòng tay ra trước ôm lấy nàng, một tay nắm lại mu bàn tay bị bầm của nàng hỏi: "Đã thoa thuốc?"
"Đã thoa thuốc, tạ vương gia quan tâm." Diệp Cẩn Huyên gật đầu, cố gắng rút tay trở về. Thực ra nàng có thuốc đâu mà thoa.
Đoan Mộc Chiến Phàm ôm ngang nàng bước đến giường. Tim của Diệp Cẩn Huyên như muốn bay ra ngoài, khuôn mặt trắng xanh trận trận kéo đến. Khi hoàn hồn đã thấy mình nằm gọn trên giường bị áp dưới thân rồi. Nàng sớm biết chuyện này tránh không nổi mà, thôi thì bất qua không thể xuống giường ba ngày thôi, nàng không sợ, không sợ. Nàng cứng rắn trấn an bản thân khi cảm thấy cả sinh lộ cũng không còn.
Thấy Diệp Cẩn Huyên mím chặt môi, hai tay nắng chặt nệm, mắt nhắm lại dáng dấp chính là chịu chết một dạng khiến Đoan Mộc Chiến Phàm thoải mái cười to. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt của nàng nói: "Đừng sợ, ta không miễn cưỡng nàng."
Dù gì cũng là hắn lừa nàng gả, chuyện này vẫn là để nàng nguyện ý mới nói đi. Hắn nghiên người ngã xuống nằm bên cạnh nàng.
Diệp Cẩn Huyên được thả vội lăn một vòng vào bên trong thở phào. Không cần biết hắn vì chuyện gì mà tha cho nàng, chỉ biết được tha nàng liền chạy. Nàng ngồi trên giường dùng chăn che lại thân thể, mặc dù y phục của nàng vẫn còn chưa bị lột kiện nào cả.
"Nàng làm sao?" Nhìn dáng dấp của nàng, Đoan Mộc Chiến Phàm có chút bất đắc dĩ cười khổ. Sẽ không phải nàng còn chưa học qua lễ phu thê chứ? Hắn nhớ không lầm nàng được học rất sớm a.
"Chẳng phải lúc sáng vương gia bảo trói lại sao, giờ liền gọi hạ nhân mang dây vào." Sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên có chút đen, tự nhiên lại bị trói đương nhiên là khó chịu rồi.
"Vậy thì không cần phiền như vậy." Dứt lời Đoan Mộc Chiến Phàm vươn tay kéo nàng nằm xuống bên cạnh mình, song chưởng rộng lớn ôm chặt, nói: "Ta trói nàng được."
Diệp Cẩn Huyên bị kéo đến thở cũng quên luôn, đến khi nằm trong lòng hắn nàng mới dám thở nhè nhẹ, lắp bắp nói: "Vương gia, như vậy không tốt."
"Nào có gì không tốt, ta thấy rất tốt." Đoan Mộc Chiến Phàm nhắm mắt lại khóe miệng khẽ nhếch, được bên nàng chính là tốt nhất. Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu của nàng đầy sủng nịnh.
Diệp Cẩn Huyên nuốt một ngụm nướt bọt nhìn hoàn cảnh của mình rồi lại nói: "Thiếp thân không quen, không ngủ được." Đêm qua nàng là khóc nhiều quá mệt nên mới dễ ngủ như vậy, hôm nay sẽ không thể như hôm qua được.
"Từ từ cũng sẽ quen, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên, tối rồi mau ngủ đi." Giọng của Đoan Mộc Chiến Phàm như có như không vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe ra được hắn đã có chút mệt mỏi. Cũng đúng thôi, một đêm không ngủ cơ mà.
Diệp Cẩn Huyên nhìn khuôn ngực nửa hở nửa kín trước mắt lại nuốt thêm một ngụm nước bọt nhưng hình như có bao nhiêu nước bọt được nuốt xuống cũng không đủ làm ướt cái cổ họng khô rang của nàng. Mặt nàng nóng lên không ít ngước đầu lên nhìn xem Đoan Mộc Chiến Phàm đã ngủ chưa. Thấy hắn nhắm mắt thở đều nàng lách người chậm rãi kéo tay hắn ra khỏi người mình.
Tránh cả hai đều ngủ không được thì nàng ngủ trên ghế quý phi cũng được. Phu thê ngủ cùng phòng là được rồi, người ngoài nào nhìn thấy mà đồn thổi chứ.
Tay còn chưa kịp chạm liền nghe tiếng truyền đến tai: "Huyên nhi, đừng nháo, ngủ đi." Nàng còn như vậy hắn không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì nữa đâu.
Diệp Cẩn Huyên cũng ngoan ngoãn nằm im suốt một đêm.
Hôm nay tâm trạng của nàng cực loạn, dường như có một số chi tiết không thể nằm trong dự định của nàng nữa rồi.
Thấy được Diệp Cẩn Huyên chau mày Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy nàng hôn lên giữa mi tâm: "Lúc nãy mẫu phi cùng Huyên nhi nói gì?"
Diệp Cẩn Huyên đem chuyện nàng nói dối Diêu đức phi kể cho hắn nghe để khi được hỏi đến hắn cùng nàng phối hợp ăn ý một chút. Hắn khó có được lại một trận cười to, tán thưởng: "Không ngờ chuyện vô lý này nàng cũng nghĩ ra được."
Thấy Diệp Cẩn Huyên lại cúi đầu không trả lời hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên hỏi: "Nàng cứ tránh né giận hờn ta như vậy thì vật kia...làm sao có thể dâng lên cho mẫu phi được."
Diệp Cẩn Huyên nuốt một ngụm nước bọt trả lời không được. Nàng biết nhưng nàng không muốn cùng hắn...trải qua chuyện kia nữa đâu. Đời trước nàng thê thảm lắm rồi, nàng muốn đời này làm chuyện mình đã từng bỏ lỡ.
"Vương gia có nghe người bên ngoài nói gì không? Thiếp thân nghĩ bọn họ nói thật có đạo lý, chi bằng, vương gia cũng nên mau chóng hưu..."
Đôi mày khiến của Đoan Mộc Chiến Phàm mỗi lúc ninh càng chặt hơn, tiếu ý ở khóe miệng nhanh chóng bị thu hồi thay thế bằng sự không hài lòng.
Diệp Cẩn Huyên thấy vậy liền hạ nhỏ âm thanh nói nốt phần sau, mắt cũng tránh né không dám nhìn hắn: "Hưu thiếp thân tránh bị thiên hạ lấy ra đàm tiếu ảnh hưởng đến thanh danh." Nàng sợ hắn xuất thủ với mình người run nhẹ một cái.
Đôi mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm nhanh chóng hiện lên nhiều hơn một tia đau đớn. Nhưng Diệp Cẩn Huyên sợ không dám nhìn vài mắt hắn nên không thấy được. Hắn liên tục hít thở không khí trong lành của mùa xuân để làm giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Đời trước hễ bị mẫu phi mắng hồi phủ hắn liền mang chuyện hưu thư ra uy hiếp nàng. Không ngờ đến lần này hắn nghe được hai chữ này xuất phát từ miệng nàng lòng lại đau như bị thiên vạn con kiến cắn vào vậy. Vậy thì đời trước nàng còn chịu phải những thứ cảm giác gì đây.
Cố nhẹ giọng cùng nàng giải thích: "Huyên nhi, ta không sợ bị người ngoài đàm tiếu, ta cũng chưa từng như họ nói nghĩ rằng nàng không thể sánh cùng ta." Là hắn sai, hắn sai rồi.
Nói đến câu này lòng hắn còn đau hơn. Từng câu từng từ đời trước hắn từng mang ra mắng nàng hắn đều nhớ rất rõ. Hắn đã từng chán ghét nàng đến nỗi muốn nàng lập tức biến mất trước mặt hắn. Hắn thà rằng cả đời cô độc chứ không muốn lấy nàng chỉ vì nàng là muội muội của người hắn muốn lấy.
Diệp Cẩn Huyên quay mặt đi để tránh khỏi hơi thở bị hắn phả vào mặt. Tư thế ám muội thế này nàng có chút không quen cũng không tự nhiên: "Ai có mắt nhìn cũng có thể thấy được, vương gia hà tất tự lừa người lừa mình." Đời trước dung mạo của nàng tốt hơn hắn vẫn còn bị hắn chê là không xứng cơ mà.
Có thể hắn biết được Diệp Cẩn Ninh bị Diệp Nghêu ghét bỏ nên chuyển mục tiêu lên người nàng. Chỉ cần hạ bệ được Đoan Mộc Chiến Khôi thì hậu quả đời trước liền sẽ một lần nữa lại rơi trên người nàng thôi. Nàng không muốn, không muốn.
"Tuyệt không dối lòng." Âm thanh khàn khàn nén tâm trạng nhói đau vang lên trong xe ngựa, đời này hắn thực sự không hề nghĩ như vậy. Còn không để Diệp Cẩn Huyên né tránh tay giữa lại sau gáy nàng liền hôn lên vết sẹo lòi lõm bất định chai sạn trên mặt nàng rồi dần dần trượt xuống môi.
Diệp Cẩn Huyên cau mày khó chịu tránh né lại bị giữ chặt căn bản tránh không thoát. Trước khi đôi môi kia phủ xuống môi mình, nàng lập tức mở miệng nói: "Vương gia hiện đang ở trên phố."
"Nhưng chúng ta đang trong xe ngựa." Đoan Mộc Chiến Phàm lại cười khẽ ngừng động tác của mình lại.
Diệp Cẩn Huyên á khẩu không trả lời được từ nào chỉ biết cụp mắt xuống hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Có lẽ nàng cát nhân thiên tướng nên ngay lúc này xe ngựa đã đến vương phủ, âm thanh của hạ nhân truyền vào thông báo.
Nhân cơ hội này nàng đẩy Đoan Mộc Chiến Phàm ra rồi vội vã xuống xe. Vô Sự cũng như thế theo sau nàng. Đoan Mộc Chiến Phàm cũng xuống xe liền đến phòng ăn dùng bữa. Diệp Cẩn Huyên đã dùng qua bữa nên cũng sẽ không ngồi cùng hắn.
Diệp Cẩn Huyên được hạ nhân đưa đi thăm Nghê Thường. Thấy thụy dung của nàng ta tái nhợt liền thở dài không thôi. Nàng trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Đời trước sau khi hôn mê nàng liền bị mang đến một viện hẻo lánh nhất trong phủ, đến khi nàng mở mắt liền đã ở đó rồi, nên căn phòng này đối với nàng vừa quen vừa xa lạ. Nàng còn nghe nói sau khi chuyển nàng đi, Đoan Mộc Chiến Phàm liền cho người đổi hết nội thất bên trong thậm chí tẩy rửa sạch sẽ, như sợ nàng bị mắc bệnh hiểm nghèo sẽ lây cho hắn vậy
Khi Diêu đức phi biết chuyện hỏi Đoan Mộc Chiến Phàm không giải thích được nàng liền nói thay hắn nói rằng bản thân quen yên tĩnh nên tự bảo hắn chuyển đến đó. Hiện nàng lại muốn được hắn cho dọn đến đó, chỉ là hắn không đồng ý.
Thở một hơi thật dài nàng nằm lên giường chậm rãi nhắm mắt. Cũng như thường lệ mở mắt ra chính là nằm dưới đất, do giường và phòng của Đoan Mộc Chiến Phàm khác nhiều so với phòng nàng nên lúc lăn xuống giường tay không biết đập phải nơi nào mà mu bàn tay bầm tím. Nàng mệt mỏi ngồi dậy chỉnh chỉnh lại phần eo mặc một kiện y phục rồi gọi hạ nhân mang bữa chiều vào phòng cho mình.
Nàng dùng qua bữa lại ngồi lên bàn sách chăm chú đọc cuốn
Đọc gần đến đoạn gây cấn, nước mắt lại rơi ướt đẫm khuôn mặt, vì quá nhập tâm nên nàng cũng không để ý mà tâm trạng toàn bộ đặt vào trong nhân vật. Lúc này cửa phòng mở ra, Đoan Mộc Chiến Phàm không biết từ khi nào bước đến trước mặt nàng.
"Huyên nhi vì sao lại khóc?" Hắn hơi khom người giúp nàng lau nước mắt, đầu mày hỏi nhíu hỏi. Mắt hắn nhìn vào tựa sách nheo lại không ít.
Hồn nhập về xác Diệp Cẩn Huyên giật mình vội đứng lên hướng hắn hành lễ. Trước đó liền được hắn nhanh tay đỡ lên, sắc mặt có chút không hài lòng về thái độ xem lời hắn như gió thoảng bên tai của nàng.
"Mẫu phi đối với nàng thế nào ta tin chắc bản thân nàng hiểu rõ, không nên vì một tình tiết trong sách khiến bản thân như vậy."
"Vương gia tìm thiếp thân không biết có chuyện gì?" Diệp Cẩn Huyên đặt cuốn sách lên bàn rồi nhanh chóng thu hồi tay, lùi về sau một bước, cúi thấp đầu hỏi. Mặc kệ hắn nói gì nàng thích đọc thì đọc thôi, không liên quan đến gì cả.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn qua biểu tình của nàng hạ giọng hỏi: "Ta nghe hạ nhân nói nàng đã dùng qua bữa?"
"Đúng vậy," Câu "Vương gia vẫn chưa dùng sao?" đến cửa miệng cũng không dám hỏi sợ bị nói là lắm mồm. Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên, hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì?
Hắn ở thư phòng đợi nàng ngủ dậy cũng dùng bữa không ngờ nàng lại ở trong phòng dùng bữa một mình. Hắn thấy sắc trời cũng ngả chiều hỏi tiểu Thuận tử mới biết nàng dùng qua bữa rồi. Hắn hít một hơi điều hòa khí tức lại hỏi: "Vì sao không đợi ta cùng dùng?"
"Thiếp thân nghĩ trễ như vậy vương gia đã dùng qua bữa nên cũng ở trong phòng dùng bữa." Diệp Cẩn Huyên tiện đà nói dối, vì đời trước hắn chưa từng cùng nàng dùng bữa nên nàng cũng không có đợi hắn. Không ở ngoài dùng thì cũng là một mình ở trong phòng hoặc dùng với đám thiếp thất chưa từng nhìn đến nàng.
Đoan Mộc Chiến Phàm thông qua cửa sổ đang mở bên bàn sách nhìn sắc trời nào có trễ như nàng nói. Hộc một hơi khí hắn lưu lại câu "Sau này tất cả các bữa ăn đều phải ra ngoài phòng ăn" rồi bước ra ngoài.
Diệp Cẩn Huyên nhìn theo bóng lưng của hắn vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nhìn thái độ hung hăng của hắn nàng còn tưởng bản thân lại chuẩn bị hôn mê mấy ngày nữa chứ. Cứ như vậy trước khi nàng bị tống vào lãnh cung liền bị hắn dọa đến vỡ tim mà chết mất.
Không còn tâm trạng đọc sách nữa nàng nằm sấp trên ghế quý phi ôm lấy gối nhỏ mở miệng hát linh tinh. Vô Sự ngồi bên cạnh vẫy vẫy đuôi theo nhịp như là rất thưởng thức vậy. Nàng nhìn thấy như vậy cũng là cười khúc khích không thôi. Buông hai ba câu tâm sự vớ vẩn với Vô Sự, mi mắt lại nặng nặng trụy xuống, không biết nàng lúc nào lại lần nữa vào giấc.
Không biết ngủ được bao lâu chỉ nghe âm thanh thống khổ của Vô Sự vang bên tai, nàng dụi mắt mới biết bản thân đang đè phải Vô Sự a. Vội vã lăn ra một bên rồi ngồi trên đất kéo nó vào lòng an ủi: "Thật xin lỗi, ta không cố ý, sau này ta ngủ ngươi tránh xa một chút có biết không?"
Vô Sự tựa hồ không tức giận mà rúc ở trong lòng của chủ tử làm nũng. Cả người nó cuộn lại thành một viên lông tròn trắng mềm ôm rất thích khiến Diệp Cẩn Huyên cười khúc khích.
Lần thứ hai cửa mở ra, Đoan Mộc Chiến Phàm đứng trước cửa thấy được liền nhanh cước bộ tiến vào: "Sao lại ngồi dưới đất như vậy?" Thời tiết hàn như vậy nhỡ sinh bệnh thì phải làm thế nào.
Diệp Cẩn Huyên vội vàng từ dưới đất đứng lên tiếp hành lễ. Đoan Mộc Chiến Phàm thấy nàng như vậy cũng là thở dài một hơi rồi nhìn đến Vô Sự trong lòng nàng: "Ta bảo người để Vô Sự ở phòng bên cạnh rồi, nàng để nó trở về phòng đi."
"Thiếp thân ngủ cùng Vô Sự quen rồi, không có ngủ không được." Diệp Cẩn Huyên một lần nữa lại tiếp tục nói dối không chút e ngại.
Vô Sự vừa bị đè nên đương nhiên là phản chủ muốn trở về phòng của mình rồi. Kỳ thực từ lúc Vô Sự trưởng thành vì thói ngủ xấu của Diệp Cẩn Huyên mà nó thường xuyên bị đá xuống giường, không thì cũng nhận mấy chưởng vào bụng. Chính vì lý do này khi chủ tử bắt đầu vào trạng thái ngủ say nó liền rời giường tìm nơi khác mà ngủ.
Đôi mày kiếm khẽ nhấc phản bác: "Đêm qua không có Vô Sự ta thấy nàng ngủ cũng đâu có gì gọi là không quen."
Diệp Cẩn Huyên tiếp tục á khẩu bắt buộc thả Vô Sự xuống đất để nó trở về phòng. Thấy nó chạy như bị ma đuổi cũng không có quay đầu nhìn mình trong lòng nàng bắt đầu có một cổ khí tức khó chịu không rõ ràng.
Thấy Đoan Mộc Chiến Phàm bước về bên giá gỗ treo y phục, nàng cũng vội theo hắn bước đến vì hắn cởi y phục đặt thau đồng bên cạnh giá gỗ. Đoan Mộc Chiến Phàm đứng yên dang hai tay để nàng tùy ý. Hắn nhìn thấy tay nàng bị bầm tím liền hiểu được lý do, lúc nãy nhất thời quên bảo hạ nhân ở bên giường đỡ lấy nàng.
Diệp Cẩn Huyên bước đến tủ gỗ lấy một bộ triều phục của hắn ra cẩn thận treo lên giá gỗ. Đoan Mộc Chiến Phàm ở phía sau vòng tay ra trước ôm lấy nàng, một tay nắm lại mu bàn tay bị bầm của nàng hỏi: "Đã thoa thuốc?"
"Đã thoa thuốc, tạ vương gia quan tâm." Diệp Cẩn Huyên gật đầu, cố gắng rút tay trở về. Thực ra nàng có thuốc đâu mà thoa.
Đoan Mộc Chiến Phàm ôm ngang nàng bước đến giường. Tim của Diệp Cẩn Huyên như muốn bay ra ngoài, khuôn mặt trắng xanh trận trận kéo đến. Khi hoàn hồn đã thấy mình nằm gọn trên giường bị áp dưới thân rồi. Nàng sớm biết chuyện này tránh không nổi mà, thôi thì bất qua không thể xuống giường ba ngày thôi, nàng không sợ, không sợ. Nàng cứng rắn trấn an bản thân khi cảm thấy cả sinh lộ cũng không còn.
Thấy Diệp Cẩn Huyên mím chặt môi, hai tay nắng chặt nệm, mắt nhắm lại dáng dấp chính là chịu chết một dạng khiến Đoan Mộc Chiến Phàm thoải mái cười to. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt của nàng nói: "Đừng sợ, ta không miễn cưỡng nàng."
Dù gì cũng là hắn lừa nàng gả, chuyện này vẫn là để nàng nguyện ý mới nói đi. Hắn nghiên người ngã xuống nằm bên cạnh nàng.
Diệp Cẩn Huyên được thả vội lăn một vòng vào bên trong thở phào. Không cần biết hắn vì chuyện gì mà tha cho nàng, chỉ biết được tha nàng liền chạy. Nàng ngồi trên giường dùng chăn che lại thân thể, mặc dù y phục của nàng vẫn còn chưa bị lột kiện nào cả.
"Nàng làm sao?" Nhìn dáng dấp của nàng, Đoan Mộc Chiến Phàm có chút bất đắc dĩ cười khổ. Sẽ không phải nàng còn chưa học qua lễ phu thê chứ? Hắn nhớ không lầm nàng được học rất sớm a.
"Chẳng phải lúc sáng vương gia bảo trói lại sao, giờ liền gọi hạ nhân mang dây vào." Sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên có chút đen, tự nhiên lại bị trói đương nhiên là khó chịu rồi.
"Vậy thì không cần phiền như vậy." Dứt lời Đoan Mộc Chiến Phàm vươn tay kéo nàng nằm xuống bên cạnh mình, song chưởng rộng lớn ôm chặt, nói: "Ta trói nàng được."
Diệp Cẩn Huyên bị kéo đến thở cũng quên luôn, đến khi nằm trong lòng hắn nàng mới dám thở nhè nhẹ, lắp bắp nói: "Vương gia, như vậy không tốt."
"Nào có gì không tốt, ta thấy rất tốt." Đoan Mộc Chiến Phàm nhắm mắt lại khóe miệng khẽ nhếch, được bên nàng chính là tốt nhất. Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu của nàng đầy sủng nịnh.
Diệp Cẩn Huyên nuốt một ngụm nướt bọt nhìn hoàn cảnh của mình rồi lại nói: "Thiếp thân không quen, không ngủ được." Đêm qua nàng là khóc nhiều quá mệt nên mới dễ ngủ như vậy, hôm nay sẽ không thể như hôm qua được.
"Từ từ cũng sẽ quen, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên, tối rồi mau ngủ đi." Giọng của Đoan Mộc Chiến Phàm như có như không vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe ra được hắn đã có chút mệt mỏi. Cũng đúng thôi, một đêm không ngủ cơ mà.
Diệp Cẩn Huyên nhìn khuôn ngực nửa hở nửa kín trước mắt lại nuốt thêm một ngụm nước bọt nhưng hình như có bao nhiêu nước bọt được nuốt xuống cũng không đủ làm ướt cái cổ họng khô rang của nàng. Mặt nàng nóng lên không ít ngước đầu lên nhìn xem Đoan Mộc Chiến Phàm đã ngủ chưa. Thấy hắn nhắm mắt thở đều nàng lách người chậm rãi kéo tay hắn ra khỏi người mình.
Tránh cả hai đều ngủ không được thì nàng ngủ trên ghế quý phi cũng được. Phu thê ngủ cùng phòng là được rồi, người ngoài nào nhìn thấy mà đồn thổi chứ.
Tay còn chưa kịp chạm liền nghe tiếng truyền đến tai: "Huyên nhi, đừng nháo, ngủ đi." Nàng còn như vậy hắn không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì nữa đâu.
Diệp Cẩn Huyên cũng ngoan ngoãn nằm im suốt một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.