Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 32:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Đội thị vệ kim đao làm sao biết chuyển nhà, chỉ chất đống tất cả những thứ trong phòng Hạ Tư Dao tứ lung tung trong sân mà thôi.
Hạ Tư Dao khóc lóc van xin Trưởng công chúa Bình Dương vô ích, khi quay về thì thấy trong sân ngổn ngang đồ đạc, bốn bức bình phong lớn, bảo vật trên giá Đa Bảo, những chiếc hòm xiểng đựng những bộ váy lộng lẫy... Tất cả bị ném trong tuyết một cách tùy ý.
Mắt Hạ Tư Dao tối sầm lại, gần như ngất đi, ngón tay nắm chặt lấy Trưởng công chúa đang đi theo sau.
Trưởng công chúa Bình Dương cũng biết nàng không thoải mái nên chịu đựng đau đớn vì bị nàng ta nhéo, mở lời an ủi: "A Dao, con đi trước đi, ngày mai ta sẽ vào cung, bàn bạc với hoàng huynh xem có thể để cho con dọn về lại hay không".
Tuy rằng bà cũng biết đã có phủ quận chúa do Hoàng đế ngự ban, chắc chắn không thể từ bỏ. Nhưng hiện tại bà chỉ có thể an ủi Hạ Tử Du như vậy, nếu không gây ầm ĩ quá lớn thì thực sự sẽ bị chụp cho cái tội "coi rẻ hoàng mệnh, kháng chỉ không nghe", vậy thì không tốt.
Có những lời này của bà, Hạ Tư Dao cuối cùng cũng miễn cưỡng kìm nén.
Thái tử chỉ vài thị vệ kim đao, "hộ tống" Hạ Tư Dao đến phủ quận chúa, còn đồ đạc thì phái xe ngựa đưa qua sau đó là được.
Nhìn thấy Thái tử sắp rời đi, Khương Họa vội vàng tiến lên: "Thái tử điện hạ, cái áo choàng này...".
"Ồ, chiếc áo choàng này à," - Ngón tay thon dài của Tiêu Quyết vuốt ve bộ lông cáo trắng như tuyết: "Ta rất hài lòng với chiếc áo choàng này, sẽ mặc nó cho mùa đông".
"Ơ kìa? Không phải..." - Trước cái nhìn không mấy thiện cảm của Thái tử, Khương Họa ép câu nói tiếp theo về lại: "Có thể khiến cho Thái tử điện hạ vừa lòng, vậy thật sự là quá... vinh hạnh rồi".
Thôi bỏ đi, chỉ là một bộ quần áo thôi, may cái khác cho cha vậy.
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết lóe lên một tia sung sướng. Y xoay người lên ngựa, cùng đội thị vệ kim đao rời khỏi Khương phủ.
Không ai biết rằng rất nhiều ám vệ ẩn mình trong bóng tối đã lặng lẽ rời đi, ngay cả Phong Tam cũng rời đi, Phong Thập Nhất - ám vệ thay Phong Tam bảo vệ Khương Họa lần trước thì ở lại.
Đông cung
Ngay cả khi bước vào căn phòng có chậu than đang cháy, Thái tử cũng không nỡ cởi áo choàng ra. Y thoải mái dựa vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay sờ soạng bộ lông cáo dài rồi liếc nhìn Phong Tam đang quỳ trên mặt đất: "Tại sao ngươi lại bắn pháo hoa khẩn cấp đó?".
Phong Tam cảm thấy lần này mình đã lập công rất lớn, mặt tươi như hoa mà nói: "Chủ tử, tình huống lúc đó rất khẩn cấp!".
Hắn bắt chước giọng điệu của Trưởng công chúa một cách sống động, lặp lại lời Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao nói với nhau: "Chủ tử, ngài nghe xem, Khương cô nương nguy hiểm đến mức nào. Nếu để lâu thêm thì chân của nàng ấy sẽ có thể tàn phế!".
Trưởng công chúa... Ánh mắt Tiêu Quyết lóe lên sát ý, sau đó lạnh lùng liếc Phong Tam một cái: "Vậy cũng đáng để dùng pháo hoa cần liên lạc khẩn cấp mà, ngươi tự mình giải quyết không phải được rồi sao?".
“Thuộc hạ giải quyết như thế nào đây?” - Vẻ mặt Phong Tam vô tội: “Thuộc hạ thật ra muốn giết Trưởng công chúa và quận chúa, nhưng động tĩnh này quá lớn, không phải sao? Lại không thể cứ nhìn hai chân Khương cô nương bị hủy hoại được, đành phải gọi chủ tử đến đây. Quả nhiên, chủ tử vừa tới, Khương cô nương sẽ không phải quỳ nữa!".
Thực sự là... ngu ngốc mà!
Vạn Đức Tường không đành lòng nhìn thẳng, che khuôn mặt già nua của mình.
Tiêu Quyết cạn lời đỡ trán, một lúc lâu sau mới thở dài: "Phong Tam, thân thủ của ngươi là tốt nhất trong trại ám vệ, đầu óc của ngươi...".
“Như thế nào?” - Hai mắt Phong Tam sáng ngời, trên mặt tràn đầy chờ mong: “Chắc không phải cũng là tốt nhất trong trại ám vệ đấy chứ?".
Tiêu Quyết thở dài: “Ngươi rất trung thành". Cho dù động tĩnh lớn đến đâu, nhưng Phong Tam cũng chỉ vì cố gắng để chân cô gái nhỏ không bị thương. Nếu bảo y phải lựa chọn giữa việc chân của Khương Họa để lại mầm bệnh hay việc gióng trống khua chiêng dẫn theo đội thị vệ kim đao đi chuyến này, y vẫn sẽ chọn để Phong Tam bắn pháo hoa.
Trong mọi trường hợp, không thể để cô nhóc bị tổn thương.
Nói đến đây, Phong Tam đã làm đúng.
Tiêu Quyết đứng dậy, lấy một cuốn sách trên giá ném cho Phong Tam: "Lần này ngươi làm rất tốt, đây là phần thưởng của ngươi".
Phần thưởng? Phong Tam vui vẻ cầm cuốn sách lên, trên bìa có viết bốn chữ lớn: Binh Pháp Tập Chú.
Phong Tam bối rối nhìn Thái tử, không hiểu vì sao mình phải xem binh pháp, hắn cũng đâu có ra chiến trường.
Tiêu Quyết hiếm khi kiên nhẫn mà chỉ điểm cho hắn: "Đọc nhiều chút, có thể khiến người ta thông minh hơn. Ví dụ như lần này ngươi không cần thiết đợi ta tới, ngươi có thể dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu" để giúp Họa Họa thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn”.
“Vây Ngụy cứu Triệu, là sao?” - Phong Tam ngây người chớp mắt, Song Phong Quán Nhĩ thì hắn biết, Bạch Hạc Lượng Sí hắn cũng rõ, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới vây Ngụy cứu Triệu.
“Đi đi đi". Tiêu Quyết không kiên nhẫn xua tay: “Vạn Đức Tường, ngươi đi nói cho hắn biết đi".
“Đi nào, ta sẽ nói cho ngươi biết" - Vạn đại tổng quản đã không chịu được từ lâu, kéo Phong Tam trên mặt đất, vừa đi vừa nói nhỏ: “Vây Ngụy cứu Triệu á, chính là ngươi phải gây ra chuyện khác, giúp Khương cô nương thoát khỏi tình trạng khó khăn. Ví dụ, ngươi có thể đốt cháy nhà kho của Trưởng công chúa, chỗ đó chắc chắn đều là bảo vật của Trưởng công chúa, lửa cháy to thì còn ai quan tâm đến chuyện phạt quỳ chứ...".
Khương phủ
Hạ Tư Dao đi rồi, Trưởng công chúa Bình Dương không còn tâm trí đâu mà quản Khương Họa nữa.
Khương Họa một tay nắm tay em trai, một tay kéo lão thái thái, chậm rãi đi trở lại viện của lão thái thái.
Lúc trước Khương Họa bị phạt quỳ gối, Khương Trừng vừa buồn vừa giận, giờ phút này nguy cơ đã được giải trừ, cậu lại bị bầu trời đầy tuyết cuốn hút, đôi mắt to như quả nho đen chỉ nhìn xung quanh, bông tuyết nhẹ trên không, hoa mận nở điểm xuyết trên tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp trắng mỏng... Tất cả đều là cảnh tượng chưa từng thấy. Nhìn bức tranh tuyết chị gái vẽ cho chị dâu họ, cậu tưởng tượng rất nhiều cảnh tuyết rơi, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh thực tế.
Vào nhà, cậu không chịu ngồi yên, chỉ nằm trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài qua khung cửa sổ.
Lão thái thái nhìn Khương Trừng: "Trừng ca nhi có lạnh không?".
Khương Trừng lắc đầu: "Không lạnh chút nào ạ".
Lão thái thái cười nói: "Trừng ca nhi chưa từng thấy tuyết, ra ngoài chơi một lát đi".
Khương Trừng mong chờ tuyết rơi đã lâu, vừa nghe thấy thế liền đứng dậy. Lão thái thái chỉ hai nàng hầu gái đi theo, cẩn thận đừng để cậu ngã.
Em trai đi ra ngoài, Khương Họa đi tới bên lão thái thái ngồi xuống, đắp chăn lên đùi bà.
“Họa Họa" - Lão thái thái nắm lấy tay Khương Họa: “Đối với Thái tử, con nghĩ như thế nào?".
Khương Họa nhìn quanh, trong phòng chỉ có hai người là nàng và lão thái thái. Nàng ghé vào tai lão thái thái nói nhỏ: "Bà nội, con đương nhiên hy vọng Thái tử có thể trường thọ, lên ngôi thành công. Y bất hòa với Thái hậu, Thái hậu rõ ràng muốn ủng hộ nhị hoàng tử kế vị. Nếu như Thái hậu gặp xui xẻo trong mà tranh đoạt ngôi vị này thì tốt quá!".
Tranh đoạt ngôi vị nguy hiểm đến mức nào, sau khi ai lên ngôi Hoàng đế thành công thì cũng sẽ không bao giờ bỏ qua đối thủ của mình.
Lão thái thái sững sờ một lúc: "Con... con không có ý gì khác chứ?".
“Ý khác?” - Khương Họa lắc đầu kiên quyết: “Hoàng đế chỉ có hai người con trai, nếu không phải Thái tử kế vị, vậy người kế vị sẽ là nhị hoàng tử. Bà nội, nhị hoàng tử là do Thái hậu nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã được ôm đến cung Từ An của Thái hậu, đến bảy tuổi mới rời đi. Nếu hắn ta làm Hoàng đế, vậy Thái hậu sẽ càng thêm đắc ý".
Nhìn thấy Khương Họa nói toàn là chuyện đoạt đích, lão thái thái suýt chút nữa nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi. Bà hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đưa cái áo choàng đó cho Thái tử?". Áo choàng đó được Khương Họa làm vô cùng chăm chỉ, mở nhà kho, chọn những miếng da đẹp nhất, nghiên cứu kỹ lưỡng trong nhiều ngày.
"Bà nội, bà không thấy rằng Thái tử chỉ mặc một chiếc cẩm bào, ngay cả áo choàng cũng không khoác hay sao? Sức khỏe y không tốt, nếu như bị cóng mà sinh bệnh, ngộ nhỡ cứ vậy mà... buông tay nhân gian, vậy Thái hậu chắc chắn sẽ vui sướng chết đi được" - Khương Họa cảm thấy uất ức: “Bà nội, con chỉ muốn cho y mượn mặc một lát thôi, nhưng không ngờ y lại không trả lại. Đường đường là Thái tử mà keo kiệt quá".
"Họa Họa cho y mượn áo choàng, chẳng qua là xuất phát từ lo lắng tình hình toàn cục, không phải vì..." - Lão thái thái nhìn chằm chằm vẻ mặt của Khương Họa một cách cẩn thận: "Không phải vì lo lắng cho y sao? Không phải vì... thích y sao?".
"Hả, thích y?!" - Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa đột nhiên mở to, khuôn mặt pha lê trắng mịn nhanh chóng nhuốm một chút đỏ: "Bà nội, ai thích y chứ?!".
Nàng vừa e thẹn vừa nóng vội, tư thế nũng nịu của thiếu nữ hiện rõ, giống như những bông hoa đào nở rộ trên cành tháng ba, tươi tắn động lòng người.
Trong lòng lão thái thái chùng xuống: "Họa Họa, Thái tử không phải người thích hợp".
"Con cũng đâu có thích y! Xứng hay không xứng không liên quan gì đến con!" - Khương Họa đứng lên: "Bà nội, con đi xem Trừng ca nhi".
Hạ Tư Dao khóc lóc van xin Trưởng công chúa Bình Dương vô ích, khi quay về thì thấy trong sân ngổn ngang đồ đạc, bốn bức bình phong lớn, bảo vật trên giá Đa Bảo, những chiếc hòm xiểng đựng những bộ váy lộng lẫy... Tất cả bị ném trong tuyết một cách tùy ý.
Mắt Hạ Tư Dao tối sầm lại, gần như ngất đi, ngón tay nắm chặt lấy Trưởng công chúa đang đi theo sau.
Trưởng công chúa Bình Dương cũng biết nàng không thoải mái nên chịu đựng đau đớn vì bị nàng ta nhéo, mở lời an ủi: "A Dao, con đi trước đi, ngày mai ta sẽ vào cung, bàn bạc với hoàng huynh xem có thể để cho con dọn về lại hay không".
Tuy rằng bà cũng biết đã có phủ quận chúa do Hoàng đế ngự ban, chắc chắn không thể từ bỏ. Nhưng hiện tại bà chỉ có thể an ủi Hạ Tử Du như vậy, nếu không gây ầm ĩ quá lớn thì thực sự sẽ bị chụp cho cái tội "coi rẻ hoàng mệnh, kháng chỉ không nghe", vậy thì không tốt.
Có những lời này của bà, Hạ Tư Dao cuối cùng cũng miễn cưỡng kìm nén.
Thái tử chỉ vài thị vệ kim đao, "hộ tống" Hạ Tư Dao đến phủ quận chúa, còn đồ đạc thì phái xe ngựa đưa qua sau đó là được.
Nhìn thấy Thái tử sắp rời đi, Khương Họa vội vàng tiến lên: "Thái tử điện hạ, cái áo choàng này...".
"Ồ, chiếc áo choàng này à," - Ngón tay thon dài của Tiêu Quyết vuốt ve bộ lông cáo trắng như tuyết: "Ta rất hài lòng với chiếc áo choàng này, sẽ mặc nó cho mùa đông".
"Ơ kìa? Không phải..." - Trước cái nhìn không mấy thiện cảm của Thái tử, Khương Họa ép câu nói tiếp theo về lại: "Có thể khiến cho Thái tử điện hạ vừa lòng, vậy thật sự là quá... vinh hạnh rồi".
Thôi bỏ đi, chỉ là một bộ quần áo thôi, may cái khác cho cha vậy.
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết lóe lên một tia sung sướng. Y xoay người lên ngựa, cùng đội thị vệ kim đao rời khỏi Khương phủ.
Không ai biết rằng rất nhiều ám vệ ẩn mình trong bóng tối đã lặng lẽ rời đi, ngay cả Phong Tam cũng rời đi, Phong Thập Nhất - ám vệ thay Phong Tam bảo vệ Khương Họa lần trước thì ở lại.
Đông cung
Ngay cả khi bước vào căn phòng có chậu than đang cháy, Thái tử cũng không nỡ cởi áo choàng ra. Y thoải mái dựa vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay sờ soạng bộ lông cáo dài rồi liếc nhìn Phong Tam đang quỳ trên mặt đất: "Tại sao ngươi lại bắn pháo hoa khẩn cấp đó?".
Phong Tam cảm thấy lần này mình đã lập công rất lớn, mặt tươi như hoa mà nói: "Chủ tử, tình huống lúc đó rất khẩn cấp!".
Hắn bắt chước giọng điệu của Trưởng công chúa một cách sống động, lặp lại lời Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao nói với nhau: "Chủ tử, ngài nghe xem, Khương cô nương nguy hiểm đến mức nào. Nếu để lâu thêm thì chân của nàng ấy sẽ có thể tàn phế!".
Trưởng công chúa... Ánh mắt Tiêu Quyết lóe lên sát ý, sau đó lạnh lùng liếc Phong Tam một cái: "Vậy cũng đáng để dùng pháo hoa cần liên lạc khẩn cấp mà, ngươi tự mình giải quyết không phải được rồi sao?".
“Thuộc hạ giải quyết như thế nào đây?” - Vẻ mặt Phong Tam vô tội: “Thuộc hạ thật ra muốn giết Trưởng công chúa và quận chúa, nhưng động tĩnh này quá lớn, không phải sao? Lại không thể cứ nhìn hai chân Khương cô nương bị hủy hoại được, đành phải gọi chủ tử đến đây. Quả nhiên, chủ tử vừa tới, Khương cô nương sẽ không phải quỳ nữa!".
Thực sự là... ngu ngốc mà!
Vạn Đức Tường không đành lòng nhìn thẳng, che khuôn mặt già nua của mình.
Tiêu Quyết cạn lời đỡ trán, một lúc lâu sau mới thở dài: "Phong Tam, thân thủ của ngươi là tốt nhất trong trại ám vệ, đầu óc của ngươi...".
“Như thế nào?” - Hai mắt Phong Tam sáng ngời, trên mặt tràn đầy chờ mong: “Chắc không phải cũng là tốt nhất trong trại ám vệ đấy chứ?".
Tiêu Quyết thở dài: “Ngươi rất trung thành". Cho dù động tĩnh lớn đến đâu, nhưng Phong Tam cũng chỉ vì cố gắng để chân cô gái nhỏ không bị thương. Nếu bảo y phải lựa chọn giữa việc chân của Khương Họa để lại mầm bệnh hay việc gióng trống khua chiêng dẫn theo đội thị vệ kim đao đi chuyến này, y vẫn sẽ chọn để Phong Tam bắn pháo hoa.
Trong mọi trường hợp, không thể để cô nhóc bị tổn thương.
Nói đến đây, Phong Tam đã làm đúng.
Tiêu Quyết đứng dậy, lấy một cuốn sách trên giá ném cho Phong Tam: "Lần này ngươi làm rất tốt, đây là phần thưởng của ngươi".
Phần thưởng? Phong Tam vui vẻ cầm cuốn sách lên, trên bìa có viết bốn chữ lớn: Binh Pháp Tập Chú.
Phong Tam bối rối nhìn Thái tử, không hiểu vì sao mình phải xem binh pháp, hắn cũng đâu có ra chiến trường.
Tiêu Quyết hiếm khi kiên nhẫn mà chỉ điểm cho hắn: "Đọc nhiều chút, có thể khiến người ta thông minh hơn. Ví dụ như lần này ngươi không cần thiết đợi ta tới, ngươi có thể dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu" để giúp Họa Họa thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn”.
“Vây Ngụy cứu Triệu, là sao?” - Phong Tam ngây người chớp mắt, Song Phong Quán Nhĩ thì hắn biết, Bạch Hạc Lượng Sí hắn cũng rõ, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới vây Ngụy cứu Triệu.
“Đi đi đi". Tiêu Quyết không kiên nhẫn xua tay: “Vạn Đức Tường, ngươi đi nói cho hắn biết đi".
“Đi nào, ta sẽ nói cho ngươi biết" - Vạn đại tổng quản đã không chịu được từ lâu, kéo Phong Tam trên mặt đất, vừa đi vừa nói nhỏ: “Vây Ngụy cứu Triệu á, chính là ngươi phải gây ra chuyện khác, giúp Khương cô nương thoát khỏi tình trạng khó khăn. Ví dụ, ngươi có thể đốt cháy nhà kho của Trưởng công chúa, chỗ đó chắc chắn đều là bảo vật của Trưởng công chúa, lửa cháy to thì còn ai quan tâm đến chuyện phạt quỳ chứ...".
Khương phủ
Hạ Tư Dao đi rồi, Trưởng công chúa Bình Dương không còn tâm trí đâu mà quản Khương Họa nữa.
Khương Họa một tay nắm tay em trai, một tay kéo lão thái thái, chậm rãi đi trở lại viện của lão thái thái.
Lúc trước Khương Họa bị phạt quỳ gối, Khương Trừng vừa buồn vừa giận, giờ phút này nguy cơ đã được giải trừ, cậu lại bị bầu trời đầy tuyết cuốn hút, đôi mắt to như quả nho đen chỉ nhìn xung quanh, bông tuyết nhẹ trên không, hoa mận nở điểm xuyết trên tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp trắng mỏng... Tất cả đều là cảnh tượng chưa từng thấy. Nhìn bức tranh tuyết chị gái vẽ cho chị dâu họ, cậu tưởng tượng rất nhiều cảnh tuyết rơi, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh thực tế.
Vào nhà, cậu không chịu ngồi yên, chỉ nằm trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài qua khung cửa sổ.
Lão thái thái nhìn Khương Trừng: "Trừng ca nhi có lạnh không?".
Khương Trừng lắc đầu: "Không lạnh chút nào ạ".
Lão thái thái cười nói: "Trừng ca nhi chưa từng thấy tuyết, ra ngoài chơi một lát đi".
Khương Trừng mong chờ tuyết rơi đã lâu, vừa nghe thấy thế liền đứng dậy. Lão thái thái chỉ hai nàng hầu gái đi theo, cẩn thận đừng để cậu ngã.
Em trai đi ra ngoài, Khương Họa đi tới bên lão thái thái ngồi xuống, đắp chăn lên đùi bà.
“Họa Họa" - Lão thái thái nắm lấy tay Khương Họa: “Đối với Thái tử, con nghĩ như thế nào?".
Khương Họa nhìn quanh, trong phòng chỉ có hai người là nàng và lão thái thái. Nàng ghé vào tai lão thái thái nói nhỏ: "Bà nội, con đương nhiên hy vọng Thái tử có thể trường thọ, lên ngôi thành công. Y bất hòa với Thái hậu, Thái hậu rõ ràng muốn ủng hộ nhị hoàng tử kế vị. Nếu như Thái hậu gặp xui xẻo trong mà tranh đoạt ngôi vị này thì tốt quá!".
Tranh đoạt ngôi vị nguy hiểm đến mức nào, sau khi ai lên ngôi Hoàng đế thành công thì cũng sẽ không bao giờ bỏ qua đối thủ của mình.
Lão thái thái sững sờ một lúc: "Con... con không có ý gì khác chứ?".
“Ý khác?” - Khương Họa lắc đầu kiên quyết: “Hoàng đế chỉ có hai người con trai, nếu không phải Thái tử kế vị, vậy người kế vị sẽ là nhị hoàng tử. Bà nội, nhị hoàng tử là do Thái hậu nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã được ôm đến cung Từ An của Thái hậu, đến bảy tuổi mới rời đi. Nếu hắn ta làm Hoàng đế, vậy Thái hậu sẽ càng thêm đắc ý".
Nhìn thấy Khương Họa nói toàn là chuyện đoạt đích, lão thái thái suýt chút nữa nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi. Bà hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đưa cái áo choàng đó cho Thái tử?". Áo choàng đó được Khương Họa làm vô cùng chăm chỉ, mở nhà kho, chọn những miếng da đẹp nhất, nghiên cứu kỹ lưỡng trong nhiều ngày.
"Bà nội, bà không thấy rằng Thái tử chỉ mặc một chiếc cẩm bào, ngay cả áo choàng cũng không khoác hay sao? Sức khỏe y không tốt, nếu như bị cóng mà sinh bệnh, ngộ nhỡ cứ vậy mà... buông tay nhân gian, vậy Thái hậu chắc chắn sẽ vui sướng chết đi được" - Khương Họa cảm thấy uất ức: “Bà nội, con chỉ muốn cho y mượn mặc một lát thôi, nhưng không ngờ y lại không trả lại. Đường đường là Thái tử mà keo kiệt quá".
"Họa Họa cho y mượn áo choàng, chẳng qua là xuất phát từ lo lắng tình hình toàn cục, không phải vì..." - Lão thái thái nhìn chằm chằm vẻ mặt của Khương Họa một cách cẩn thận: "Không phải vì lo lắng cho y sao? Không phải vì... thích y sao?".
"Hả, thích y?!" - Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa đột nhiên mở to, khuôn mặt pha lê trắng mịn nhanh chóng nhuốm một chút đỏ: "Bà nội, ai thích y chứ?!".
Nàng vừa e thẹn vừa nóng vội, tư thế nũng nịu của thiếu nữ hiện rõ, giống như những bông hoa đào nở rộ trên cành tháng ba, tươi tắn động lòng người.
Trong lòng lão thái thái chùng xuống: "Họa Họa, Thái tử không phải người thích hợp".
"Con cũng đâu có thích y! Xứng hay không xứng không liên quan gì đến con!" - Khương Họa đứng lên: "Bà nội, con đi xem Trừng ca nhi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.