Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 34:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Hạ Tư Dao bị thị vệ kim đao "hộ tống" đến phủ quận chúa ở thành Bắc, phủ đệ kia chỉ mới sửa chữa được vài ngày, chỉ có thể miễn cưỡng cho người ở mà thôi, hoàn toàn không thể nói là tinh xảo, hoa lệ và sang quý.
Tuy nhiên, tuyết dày bay phấp phới bao phủ bức tường và cây cối khô héo, khắp nơi được bao phủ bởi một lớp bông tuyết trắng muốt không tỳ vết. Những chiếc đèn lồng đỏ rực được thắp lên, làm nổi bật một chút cảm giác tiên cảnh như có như không.
Hạ Tư Dao vừa bước vào cổng phủ, ta trai tớ gái đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Cung nghênh quận chúa về phủ!".
Hạ Tư Dao sững sờ một lúc, sau đó dừng lại, nhìn ngôi phủ đệ xa lạ này.
Nàng chưa mở miệng, đám người hầu quỳ không dám đứng dậy, lòng bàn tay và trán áp sát mặt đất băng giá, cung kính không dám động đậy.
Trong một khoảnh khắc, Hạ Tư Dao sinh ra một ảo giác, như thể nàng ta đã trở thành một nữ hoàng cao cao tại thượng.
Mắt nàng quét qua đám người hầu, thấy một người hầu gái mặc áo khoác dạ màu hồng, vòng eo mảnh mai. Điều này khiến nàng nhớ đến Khương Họa, áo choàng của nàng ta hôm nay là màu hồng phớt thêu cành lá gãy và hoa.
Khóe miệng Hạ Tư Dao cong lên thành một nụ cười lạnh, ngón tay giơ lên, chỉ vào người hầu gái: "Quỳ khó coi thật, người đâu, kéo xuống, đánh năm mươi gậy!".
Có người sợ tới mức hít một hơi lạnh, nàng hầu gái kia ngẩng đầu lên với vẻ không tin tưởng: “Quận chúa... quận chúa tha mạng!".
“Sao, các ngươi không nghe thấy bản quận chúa nói gì sao?” - Hạ Tư Dao hét lớn.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, lập tức có mấy bà tử mập mạp bước tới và kéo nàng hầu gái - người đang không ngừng hét lên "quận chúa tha mạng" - xuống.
Cơn giận dữ vì bị buộc phải rời khỏi Khương phủ đột nhiên biến mất, đánh nàng hầu mặc đồ giống màu với Khương Họa này khiến Hạ Tư Dao cảm thấy hài lòng lạ thường.
Có lẽ, rời khỏi Khương phủ nơi nàng đã sống sáu năm không phải là chuyện xấu.
Đây là phủ quận chúa, phủ đệ dành riêng cho nàng, và nàng là chủ nhân duy nhất ở đây.
Cao cao tại thượng, không ai dám phản bác lời nói của nàng, cho dù nàng muốn làm gì cũng không ai ngăn cản.
Hạ Tư Dao hất cằm lên cao, giống như một Hoàng đế kiêu hãnh, đi qua giữa đám người hầu đang quỳ.
Ngày hôm sau, Trưởng công chúa Bình Dương vào cung.
Bà ta đến gặp Thái hậu và kể chuyện ngày hôm qua Thái tử đã ép Hạ Tư Dao dọn ra khỏi Khương phủ: "Mẫu hậu, người nói xem, vị Thái tử này quá kiêu ngạo, còn cưỡi ngựa dẫn thị vệ lao vào trong nội viện, người không biết còn tưởng nó đang định bắt ai ấy chứ".
Thái hậu suy tư một chút: "A Dao có phủ quận chúa của mình cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là Thái tử ương ngạnh như vậy, không thể cứ bỏ qua như thế được". Bình thường Thái tử rất ít khi làm chuyện gì, tất nhiên cũng không có điểm yếu nằm trong tay và, lần này Thái tử phóng ngựa xông vào nội viện có thể văn vẻ một chút trước mặt Hoàng đế.
Trong bữa tối, Thái hậu bị "đau đầu".
Huệ Thuận Đế hiếu thuận tự nhiên vội vã đến cung Từ An cùng với Trương Hoàng hậu để thăm Thái hậu.
“Già rồi nên không còn dùng được nữa, thời tiết nóng lạnh dễ đau đầu” - Thái hậu xoa trán: “Hôm qua tuyết rơi lớn thật. Ai gia nghe nói Thái tử đã đội tuyết đến phủ phò mã, bảo A Dao chuyển đến phủ quận chúa".
Huệ Thuận Đế sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ ra mình quả thực đã giao chuyện này cho Thái tử: "Mẫu hậu, A Dao đã đến tuổi cập kê rồi, không thích hợp tiếp tục ở trong nhà của phò mã".
Trương Hoàng hậu cười nói: "Quận chúa có phủ quận chúa của mình rồi? Đây là chuyện tốt. Ngày mai con sẽ gửi quà mừng chia phủ thăng quan cho quận chúa".
Thái hậu liếc nhìn Trương Thái hậu: "A Dao chuyển tới phủ quận chúa thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Thái tử điều một lượng lớn thị vệ phi ngựa thẳng vào trong phủ phò mã, làm Bình Dương và A Dao sợ lắm".
Huệ Thuận Đế mỉm cười nói: "Hữu An nó... hiếm khi hoạt bát như vậy".
Hoạt bát? Khóe miệng Thái hậu giật giật, Hoàng đế đúng là thiên vị không biên giới, chỉ cần là chuyện Thái tử làm, ông đều cảm thấy tốt.
Thái hậu thở dài nói: "Dọa đến Bình Dương và A Dao cũng không sao, dù sao cũng là người trong nhà chúng ta, nhưng ngoài đường còn có dân chúng bình thường, Thái tử phi ngựa qua đường, lỡ làm tổn thương dân chúng thì sao? Thân là Thái tử, nên yêu thương dân chúng hơn nữa, chỉ có bạo quân mới không coi trọng tính mạng của dân chúng".
Huệ Thuận Đế nói: "Hữu An trước giờ luôn có chừng mực, sẽ không vô tình ngộ thương dân chúng".
Trương Hoàng hậu nói: "Đúng vậy, Thái tử làm việc đều có cách của mình. Hơn nữa con cũng chưa nghe nói có người bị thương".
Thái hậu bắt đầu cảm thấy đầu thật đau khi nhìn một đế một hậu kẻ xướng người họa.
Không thể khiến Huệ Thuận Đế sinh lòng ghét Thái tử, Thái hậu rất phiền muộn, lại nghĩ xem nếu Hạ Tư Dao đến khóc lóc kể lể thì nên an ủi nàng như thế nào. Dù sao cũng là hoàng mệnh, nếu chỉ vì chút việc nhỏ như vậy mà trở thành điểm yếu "chống lại hoàng mệnh" thì đúng là không đáng.
Không ngờ Hạ Tư Dao lại không đến với khóc lóc kể lể với bà, có vẻ rất hài lòng với cuộc sống một mình trong phủ quận chúa.
Mặt khác, Trưởng công chúa Bình Dương lại rất không thích ứng với việc con gái chợt rời đi.
Trong Khương phủ, Khương Vĩ rất ít khi đến viện của bà. Cho dù có đến cũng là có chuyện nói chuyện, vừa không dùng bữa, lại càng không ngủ qua đêm. Về phần lão thái thái thì lại càng không bao giờ đến.
Chỉ có Hạ Tư Dao là thực sự bầu bạn với bà.
Bây giờ Hạ Tư Dao đi rồi, Trưởng công chúa Bình Dương lại càng không còn tinh thần gì nữa, tự nhiên không có sức lực trừng phạt Khương Họa.
***
Sau khi tuyết lớn ngừng rơi, Khương Họa đưa Sơ Đồng đi dạo phố.
Chiếc áo choàng cáo trắng được may cẩn thận ban đầu vốn là để đưa cho Khương Vĩ, nhưng lại bị Thái tử mặc mất rồi. Khương Vĩ tuy không nói gì, nhưng Khương Họa cũng có thể cảm thấy cha có chút mất mát, bản thân nàng cũng cảm thấy rất áy náy.
Da cáo dùng làm áo choàng là loại tốt nhất trong kho, tuy rằng những thứ còn lại cũng có thể dùng được, nhưng Khương Họa vẫn luôn cảm thấy đem thứ tốt nhất cho Thái tử, cho cha dùng hàng loại một, dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục. Thế là nàng quyết định đi dạo phố và thử vận may một lần nữa để xem mình có mua được bộ da ưng ý hay không.
Khương Họa trực tiếp đi đến phố Tây Hoa phồn hoa, sôi động nhất. Trên phố có một cửa hàng bán vải lâu đời, nàng nhớ trước khi đến Tô Châu, nàng thường cùng mẹ và bà đến đây. Tơ lụa, vải vóc, da lông của nhà này đều là đồ tốt nhất kinh đô.
“Cô nương, người muốn xem cái gì?” - Khương Họa dung mạo nghiêng thành, ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi.
Khương Họa liếc mắt nhìn trái phải, cách bài trí của cửa hàng rất giống trong trí nhớ của nàng, tựa hồ không có gì thay đổi. "Muốn may một chiếc áo choàng lớn, có da tốt nhất không?".
“Có có" - Chưởng quầy gật đầu mỉm cười: “Cần nhiều miếng da ghép lại với nhau để làm áo choàng. Màu sắc và độ dài của lông phải thật giống nhau mới có thể trông đẹp. Cô nương muốn xem loại da nào?".
Lúc trước Khương Họa làm một bộ da cáo trắng, nàng rất hài lòng, muốn làm một cái khác giống vậy: "Xem da cáo trắng".
Chưởng quầy vẫy vẫy tay, một hỏa kế nhanh chóng đi tới mang theo một ít da cáo, chưởng quầy tự mình mở ra: "Cô nương, đây là loại da cáo trắng tốt nhất trong cửa hàng của chúng ta".
Khương Họa nhìn kỹ, ngón tay vuốt khẽ, tiếc nuối thở dài: “Cái này không tốt lắm". Những tấm da cáo này có chất lượng tương đương với những tấm da còn lại trong kho của nàng, nếu dùng những tấm da cáo như vậy, nàng không cần phải đi ra ngoài để mua rồi.
Khuôn mặt của chưởng quầy đanh lại: "Cô nương, ngài đến từ phương Nam đúng không, không biết kinh đô lạnh như thế nào. Hai ngày trước tuyết rơi dày đặc, ngày sau lạnh hơn ngày trước, da cáo hút hàng, da cáo trắng lại còn hiếm hơn. ta không nói điêu chứ, vào thời điểm này, ngài không thể chọn ra tấm da cáo trắng nào ở kinh đô tốt hơn ở đây đâu".
Khương Họa nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhưng những tấm da cáo như vậy thì trong kho riêng của ta cũng có. Ta vốn định mua đồ tốt hơn chút, nhưng không ngờ lại tới muộn".
Chưởng quầy nhìn thấy Khương Họa xoay người chuẩn bị rời đi, vội nói: "Cô nương, chúng ta ở đây cũng có da cáo thượng hạng, nhưng không phải màu trắng tuyết".
Trong tất cả các loại da cáo, trắng tuyết là tốt nhất, Khương Họa trở nên tò mò, sao da cáo hàng đầu lại không phải là màu trắng tuyết?
Chưởng quầy lộ vẻ đắc ý: "Cô nương, chỗ chúng ta có một vài tấm da cáo. Chúng có màu trăng, trong trắng có xanh. Chúng là những con cáo trắng bị săn bắt được từ cực Bắc. Cái này rất hiếm. Hiếm khó hơn nữa là, những bộ da cáo này đều giống nhau về màu sắc và độ dài, khi ghép lại với nhau, trông giống như một bộ da nguyên vẹn".
Màu trăng? Khương Họa nghĩ tới, tuy rằng không phải trắng tuyết, nhưng màu xanh nhạt cũng rất tốt, cha cũng rất thích màu xanh nhạt. Nàng đột nhiên có hứng thú: "Vậy thì thật tốt quá, phiền chưởng quầy mang ra xem".
Chưởng quầy ngượng ngùng cười cười: "Cô nương, tuy rằng bộ lông cáo này tốt, nhưng quá hiếm, giá cả không tránh khỏi có hơi đắt".
"Ồ? Đáng giá bao nhiêu?" - Khương Họa thầm tính toán một chút, nếu chặt chém quá thì thôi. Tuy rằng nàng có tiền, nhưng cũng không muốn bị lợi dụng.
Chưởng quầy cười nói: “Cô nương xem hàng trước đã". Nói xong vài câu liền thấy được cô gái này không thiếu tiền, cũng không phải loại người không rành thế sự ra tay hào phóng, nếu nàng thấy đồ rồi, giá phù hợp thì sẽ mua.
Tiểu hỏa kế nhanh chóng mang mấy bộ lông cáo tới.
Khương Họa vừa nhìn đã thích.
Màu xanh nhạt, bộ lông mềm và dày, nếu mấy tấm da cáo xếp lại với nhau theo hướng ngược lại, quả nhiên hoàn toàn giống nhau, trông giống như một bộ da hoàn chỉnh.
Ngón tay Khương Họa vuốt ve vài lần, xem qua thật kỹ, cảm thấy không có vấn đề gì: "Mấy tấm da cáo này tổng cộng là bao nhiêu?".
Chưởng quầy cười nói: "Cô nương, vùng đất cực Bắc đó lạnh lẽo quanh năm, ít người đặt chân đến. Những tấm da cáo này khó có được. Tổng cộng... Ba trăm lượng".
Sơ Đồng hít một hơi lạnh nói nhỏ: "Cô nương, đây không phải là 'áo lông ngàn vàng' đấy chứ?".
Khương Họa mỉm cười, giá của chưởng quầy quả là cao một chút, da hồ ly trắng bên cạnh nàng không quá trăm lượng, áo choàng nàng tặng cho Thái tử là loại da cáo trắng tốt nhất, cũng chỉ hơn trăm lượng.
Tuy nhiên, những tấm da cáo màu xanh nhạt ngay ngắn như vậy quả thực rất hiếm, chất lượng cũng thượng thừa. Nếu may thành áo choàng và khoác lên người cha thì sẽ tuấn dật nho nhã biết bao.
Khương Họa khẽ cười: "Gói lại đi, ta lấy".
“Ta muốn lấy mấy tấm da cáo này!” - Một giọng nói lanh lảnh đột ngột cắt ngang.
Khương Họa quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào mấy tấm da cáo, phía sau nàng ta có mấy người hầu gái đứng, một người nhanh chóng lấy ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào tay chưởng quầy.
"Này..." - Chưởng quầy ngập ngừng: "Cái này, vị cô nương này đã nhìn trúng trước rồi".
Nàng hầu gái nhét ngân phiếu kia nói: "Hàng ở đó, ai cũng có thể xem, ai cũng có thể nhìn trúng, tất nhiên là ai bỏ bạc ra trước mua được thì là của người đó".
Cô gái kia khinh thường liếc nhìn Khương Họa, khẽ khịt mũi: "Đồ nhà quê".
Khương Họa rời kinh đô năm tám tuổi và sống ở Tô Châu trong sáu năm. Giọng của nàng khó tránh khỏi mang một chút gì đó nhẹ nhàng của Giang Nam. Cô gái này vừa nghe thấy nàng nói chuyện với chưởng quầy, cảm thấy đồ nhà quê đến từ vùng đất bên ngoài, trời sinh dung mạo như tiên, lại còn mua được bộ lông cáo đắt tiền như vậy!
Tuy nhiên, tuyết dày bay phấp phới bao phủ bức tường và cây cối khô héo, khắp nơi được bao phủ bởi một lớp bông tuyết trắng muốt không tỳ vết. Những chiếc đèn lồng đỏ rực được thắp lên, làm nổi bật một chút cảm giác tiên cảnh như có như không.
Hạ Tư Dao vừa bước vào cổng phủ, ta trai tớ gái đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Cung nghênh quận chúa về phủ!".
Hạ Tư Dao sững sờ một lúc, sau đó dừng lại, nhìn ngôi phủ đệ xa lạ này.
Nàng chưa mở miệng, đám người hầu quỳ không dám đứng dậy, lòng bàn tay và trán áp sát mặt đất băng giá, cung kính không dám động đậy.
Trong một khoảnh khắc, Hạ Tư Dao sinh ra một ảo giác, như thể nàng ta đã trở thành một nữ hoàng cao cao tại thượng.
Mắt nàng quét qua đám người hầu, thấy một người hầu gái mặc áo khoác dạ màu hồng, vòng eo mảnh mai. Điều này khiến nàng nhớ đến Khương Họa, áo choàng của nàng ta hôm nay là màu hồng phớt thêu cành lá gãy và hoa.
Khóe miệng Hạ Tư Dao cong lên thành một nụ cười lạnh, ngón tay giơ lên, chỉ vào người hầu gái: "Quỳ khó coi thật, người đâu, kéo xuống, đánh năm mươi gậy!".
Có người sợ tới mức hít một hơi lạnh, nàng hầu gái kia ngẩng đầu lên với vẻ không tin tưởng: “Quận chúa... quận chúa tha mạng!".
“Sao, các ngươi không nghe thấy bản quận chúa nói gì sao?” - Hạ Tư Dao hét lớn.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, lập tức có mấy bà tử mập mạp bước tới và kéo nàng hầu gái - người đang không ngừng hét lên "quận chúa tha mạng" - xuống.
Cơn giận dữ vì bị buộc phải rời khỏi Khương phủ đột nhiên biến mất, đánh nàng hầu mặc đồ giống màu với Khương Họa này khiến Hạ Tư Dao cảm thấy hài lòng lạ thường.
Có lẽ, rời khỏi Khương phủ nơi nàng đã sống sáu năm không phải là chuyện xấu.
Đây là phủ quận chúa, phủ đệ dành riêng cho nàng, và nàng là chủ nhân duy nhất ở đây.
Cao cao tại thượng, không ai dám phản bác lời nói của nàng, cho dù nàng muốn làm gì cũng không ai ngăn cản.
Hạ Tư Dao hất cằm lên cao, giống như một Hoàng đế kiêu hãnh, đi qua giữa đám người hầu đang quỳ.
Ngày hôm sau, Trưởng công chúa Bình Dương vào cung.
Bà ta đến gặp Thái hậu và kể chuyện ngày hôm qua Thái tử đã ép Hạ Tư Dao dọn ra khỏi Khương phủ: "Mẫu hậu, người nói xem, vị Thái tử này quá kiêu ngạo, còn cưỡi ngựa dẫn thị vệ lao vào trong nội viện, người không biết còn tưởng nó đang định bắt ai ấy chứ".
Thái hậu suy tư một chút: "A Dao có phủ quận chúa của mình cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là Thái tử ương ngạnh như vậy, không thể cứ bỏ qua như thế được". Bình thường Thái tử rất ít khi làm chuyện gì, tất nhiên cũng không có điểm yếu nằm trong tay và, lần này Thái tử phóng ngựa xông vào nội viện có thể văn vẻ một chút trước mặt Hoàng đế.
Trong bữa tối, Thái hậu bị "đau đầu".
Huệ Thuận Đế hiếu thuận tự nhiên vội vã đến cung Từ An cùng với Trương Hoàng hậu để thăm Thái hậu.
“Già rồi nên không còn dùng được nữa, thời tiết nóng lạnh dễ đau đầu” - Thái hậu xoa trán: “Hôm qua tuyết rơi lớn thật. Ai gia nghe nói Thái tử đã đội tuyết đến phủ phò mã, bảo A Dao chuyển đến phủ quận chúa".
Huệ Thuận Đế sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ ra mình quả thực đã giao chuyện này cho Thái tử: "Mẫu hậu, A Dao đã đến tuổi cập kê rồi, không thích hợp tiếp tục ở trong nhà của phò mã".
Trương Hoàng hậu cười nói: "Quận chúa có phủ quận chúa của mình rồi? Đây là chuyện tốt. Ngày mai con sẽ gửi quà mừng chia phủ thăng quan cho quận chúa".
Thái hậu liếc nhìn Trương Thái hậu: "A Dao chuyển tới phủ quận chúa thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Thái tử điều một lượng lớn thị vệ phi ngựa thẳng vào trong phủ phò mã, làm Bình Dương và A Dao sợ lắm".
Huệ Thuận Đế mỉm cười nói: "Hữu An nó... hiếm khi hoạt bát như vậy".
Hoạt bát? Khóe miệng Thái hậu giật giật, Hoàng đế đúng là thiên vị không biên giới, chỉ cần là chuyện Thái tử làm, ông đều cảm thấy tốt.
Thái hậu thở dài nói: "Dọa đến Bình Dương và A Dao cũng không sao, dù sao cũng là người trong nhà chúng ta, nhưng ngoài đường còn có dân chúng bình thường, Thái tử phi ngựa qua đường, lỡ làm tổn thương dân chúng thì sao? Thân là Thái tử, nên yêu thương dân chúng hơn nữa, chỉ có bạo quân mới không coi trọng tính mạng của dân chúng".
Huệ Thuận Đế nói: "Hữu An trước giờ luôn có chừng mực, sẽ không vô tình ngộ thương dân chúng".
Trương Hoàng hậu nói: "Đúng vậy, Thái tử làm việc đều có cách của mình. Hơn nữa con cũng chưa nghe nói có người bị thương".
Thái hậu bắt đầu cảm thấy đầu thật đau khi nhìn một đế một hậu kẻ xướng người họa.
Không thể khiến Huệ Thuận Đế sinh lòng ghét Thái tử, Thái hậu rất phiền muộn, lại nghĩ xem nếu Hạ Tư Dao đến khóc lóc kể lể thì nên an ủi nàng như thế nào. Dù sao cũng là hoàng mệnh, nếu chỉ vì chút việc nhỏ như vậy mà trở thành điểm yếu "chống lại hoàng mệnh" thì đúng là không đáng.
Không ngờ Hạ Tư Dao lại không đến với khóc lóc kể lể với bà, có vẻ rất hài lòng với cuộc sống một mình trong phủ quận chúa.
Mặt khác, Trưởng công chúa Bình Dương lại rất không thích ứng với việc con gái chợt rời đi.
Trong Khương phủ, Khương Vĩ rất ít khi đến viện của bà. Cho dù có đến cũng là có chuyện nói chuyện, vừa không dùng bữa, lại càng không ngủ qua đêm. Về phần lão thái thái thì lại càng không bao giờ đến.
Chỉ có Hạ Tư Dao là thực sự bầu bạn với bà.
Bây giờ Hạ Tư Dao đi rồi, Trưởng công chúa Bình Dương lại càng không còn tinh thần gì nữa, tự nhiên không có sức lực trừng phạt Khương Họa.
***
Sau khi tuyết lớn ngừng rơi, Khương Họa đưa Sơ Đồng đi dạo phố.
Chiếc áo choàng cáo trắng được may cẩn thận ban đầu vốn là để đưa cho Khương Vĩ, nhưng lại bị Thái tử mặc mất rồi. Khương Vĩ tuy không nói gì, nhưng Khương Họa cũng có thể cảm thấy cha có chút mất mát, bản thân nàng cũng cảm thấy rất áy náy.
Da cáo dùng làm áo choàng là loại tốt nhất trong kho, tuy rằng những thứ còn lại cũng có thể dùng được, nhưng Khương Họa vẫn luôn cảm thấy đem thứ tốt nhất cho Thái tử, cho cha dùng hàng loại một, dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục. Thế là nàng quyết định đi dạo phố và thử vận may một lần nữa để xem mình có mua được bộ da ưng ý hay không.
Khương Họa trực tiếp đi đến phố Tây Hoa phồn hoa, sôi động nhất. Trên phố có một cửa hàng bán vải lâu đời, nàng nhớ trước khi đến Tô Châu, nàng thường cùng mẹ và bà đến đây. Tơ lụa, vải vóc, da lông của nhà này đều là đồ tốt nhất kinh đô.
“Cô nương, người muốn xem cái gì?” - Khương Họa dung mạo nghiêng thành, ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi.
Khương Họa liếc mắt nhìn trái phải, cách bài trí của cửa hàng rất giống trong trí nhớ của nàng, tựa hồ không có gì thay đổi. "Muốn may một chiếc áo choàng lớn, có da tốt nhất không?".
“Có có" - Chưởng quầy gật đầu mỉm cười: “Cần nhiều miếng da ghép lại với nhau để làm áo choàng. Màu sắc và độ dài của lông phải thật giống nhau mới có thể trông đẹp. Cô nương muốn xem loại da nào?".
Lúc trước Khương Họa làm một bộ da cáo trắng, nàng rất hài lòng, muốn làm một cái khác giống vậy: "Xem da cáo trắng".
Chưởng quầy vẫy vẫy tay, một hỏa kế nhanh chóng đi tới mang theo một ít da cáo, chưởng quầy tự mình mở ra: "Cô nương, đây là loại da cáo trắng tốt nhất trong cửa hàng của chúng ta".
Khương Họa nhìn kỹ, ngón tay vuốt khẽ, tiếc nuối thở dài: “Cái này không tốt lắm". Những tấm da cáo này có chất lượng tương đương với những tấm da còn lại trong kho của nàng, nếu dùng những tấm da cáo như vậy, nàng không cần phải đi ra ngoài để mua rồi.
Khuôn mặt của chưởng quầy đanh lại: "Cô nương, ngài đến từ phương Nam đúng không, không biết kinh đô lạnh như thế nào. Hai ngày trước tuyết rơi dày đặc, ngày sau lạnh hơn ngày trước, da cáo hút hàng, da cáo trắng lại còn hiếm hơn. ta không nói điêu chứ, vào thời điểm này, ngài không thể chọn ra tấm da cáo trắng nào ở kinh đô tốt hơn ở đây đâu".
Khương Họa nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhưng những tấm da cáo như vậy thì trong kho riêng của ta cũng có. Ta vốn định mua đồ tốt hơn chút, nhưng không ngờ lại tới muộn".
Chưởng quầy nhìn thấy Khương Họa xoay người chuẩn bị rời đi, vội nói: "Cô nương, chúng ta ở đây cũng có da cáo thượng hạng, nhưng không phải màu trắng tuyết".
Trong tất cả các loại da cáo, trắng tuyết là tốt nhất, Khương Họa trở nên tò mò, sao da cáo hàng đầu lại không phải là màu trắng tuyết?
Chưởng quầy lộ vẻ đắc ý: "Cô nương, chỗ chúng ta có một vài tấm da cáo. Chúng có màu trăng, trong trắng có xanh. Chúng là những con cáo trắng bị săn bắt được từ cực Bắc. Cái này rất hiếm. Hiếm khó hơn nữa là, những bộ da cáo này đều giống nhau về màu sắc và độ dài, khi ghép lại với nhau, trông giống như một bộ da nguyên vẹn".
Màu trăng? Khương Họa nghĩ tới, tuy rằng không phải trắng tuyết, nhưng màu xanh nhạt cũng rất tốt, cha cũng rất thích màu xanh nhạt. Nàng đột nhiên có hứng thú: "Vậy thì thật tốt quá, phiền chưởng quầy mang ra xem".
Chưởng quầy ngượng ngùng cười cười: "Cô nương, tuy rằng bộ lông cáo này tốt, nhưng quá hiếm, giá cả không tránh khỏi có hơi đắt".
"Ồ? Đáng giá bao nhiêu?" - Khương Họa thầm tính toán một chút, nếu chặt chém quá thì thôi. Tuy rằng nàng có tiền, nhưng cũng không muốn bị lợi dụng.
Chưởng quầy cười nói: “Cô nương xem hàng trước đã". Nói xong vài câu liền thấy được cô gái này không thiếu tiền, cũng không phải loại người không rành thế sự ra tay hào phóng, nếu nàng thấy đồ rồi, giá phù hợp thì sẽ mua.
Tiểu hỏa kế nhanh chóng mang mấy bộ lông cáo tới.
Khương Họa vừa nhìn đã thích.
Màu xanh nhạt, bộ lông mềm và dày, nếu mấy tấm da cáo xếp lại với nhau theo hướng ngược lại, quả nhiên hoàn toàn giống nhau, trông giống như một bộ da hoàn chỉnh.
Ngón tay Khương Họa vuốt ve vài lần, xem qua thật kỹ, cảm thấy không có vấn đề gì: "Mấy tấm da cáo này tổng cộng là bao nhiêu?".
Chưởng quầy cười nói: "Cô nương, vùng đất cực Bắc đó lạnh lẽo quanh năm, ít người đặt chân đến. Những tấm da cáo này khó có được. Tổng cộng... Ba trăm lượng".
Sơ Đồng hít một hơi lạnh nói nhỏ: "Cô nương, đây không phải là 'áo lông ngàn vàng' đấy chứ?".
Khương Họa mỉm cười, giá của chưởng quầy quả là cao một chút, da hồ ly trắng bên cạnh nàng không quá trăm lượng, áo choàng nàng tặng cho Thái tử là loại da cáo trắng tốt nhất, cũng chỉ hơn trăm lượng.
Tuy nhiên, những tấm da cáo màu xanh nhạt ngay ngắn như vậy quả thực rất hiếm, chất lượng cũng thượng thừa. Nếu may thành áo choàng và khoác lên người cha thì sẽ tuấn dật nho nhã biết bao.
Khương Họa khẽ cười: "Gói lại đi, ta lấy".
“Ta muốn lấy mấy tấm da cáo này!” - Một giọng nói lanh lảnh đột ngột cắt ngang.
Khương Họa quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào mấy tấm da cáo, phía sau nàng ta có mấy người hầu gái đứng, một người nhanh chóng lấy ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào tay chưởng quầy.
"Này..." - Chưởng quầy ngập ngừng: "Cái này, vị cô nương này đã nhìn trúng trước rồi".
Nàng hầu gái nhét ngân phiếu kia nói: "Hàng ở đó, ai cũng có thể xem, ai cũng có thể nhìn trúng, tất nhiên là ai bỏ bạc ra trước mua được thì là của người đó".
Cô gái kia khinh thường liếc nhìn Khương Họa, khẽ khịt mũi: "Đồ nhà quê".
Khương Họa rời kinh đô năm tám tuổi và sống ở Tô Châu trong sáu năm. Giọng của nàng khó tránh khỏi mang một chút gì đó nhẹ nhàng của Giang Nam. Cô gái này vừa nghe thấy nàng nói chuyện với chưởng quầy, cảm thấy đồ nhà quê đến từ vùng đất bên ngoài, trời sinh dung mạo như tiên, lại còn mua được bộ lông cáo đắt tiền như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.