Trọng Sinh Thành Bạn Gái Tra Công Của Nữ Thần
Chương 71: Hợp đồng và rượu
Đào Bảo Tiểu Viên
16/01/2022
Editor: Viên Đường
- --
Khi đến nơi ký hợp đồng thì Bạch Vị Hi mới phát hiện đây là một buổi tiệc rượu. Bên đối phương có mang vài trợ lý theo, họ đều là mỹ nữ với lớp trang điểm có chút không phù hợp. Mà bên các cô thì chỉ có ba người, hơn nữa Quan Sư còn không biết uống rượu.
"Tiểu Sư, lát nữa em cứ ngồi là được, không cần đua rượu với mấy người này đâu." Bạch Vị Hi nhỏ giọng dặn dò.
Quan Sư nghe lời, gật gật đầu.
Tạ Quỳnh nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, cô lạnh lùng nhìn Quan Sư, "Chẳng phải nhiệm vụ của trợ lý là chắn rượu sao? Em không cho cô ta uống rượu thì đưa cô ta theo làm gì?"
"Chỉ cần hai chúng ta uống là đủ rồi." Bạch Vị Hi nhàn nhạt nói, sau đó dùng ánh mắt để an ủi Quan Sư.
Quan Sư vui vẻ gật đầu, nàng theo sát Bạch Vị Hi.
"Dù đã nhìn thấy vẻ mỹ lệ của Bạch tiểu thư trên TV rồi, nhưng sau khi nhìn thấy người thật thì tôi mới nhận ra mấy người quay phim chẳng chuyên nghiệp tí nào." Đối tác cười nói, chủ động duỗi tay ra, dường như hắn không hề bất ngờ với việc cô đến ký hợp đồng thay Bạch Sao Mai.
"Cảm ơn Tôn tổng đã khích lệ, ngài quá lời rồi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô chỉ nắm tay hắn một chút rồi buông.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối, hắn cười nói, "Nếu không phải Bạch tổng đã tổ chức tiệc sinh nhật thì chúng tôi cũng chẳng biết đại minh tinh Bạch Vị Hi đây là thiên kim của nhà họ Bạch rồi, thật là thất lễ quá."
Bạch Vị Hi không muốn bàn luận về vấn đề này, vậy nên cô chỉ cười mà không đáp, sau đó ngồi xuống, nói, "Đây là hợp đồng, mời Tôn tổng xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ngài hãy ký vào đây."
"Không vội không vội, chúng ta ăn cơm trước đã." Tôn tổng liếc Bạch Vị Hi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hắn cười cười.
Quan Sư thấy thế thì hơi nhíu mày, khi Tôn tổng muốn ngồi vào bên cạnh Bạch Vị Hi thì Quan Sư đã chen vào trước.
"Đây là ai?" Bị đoạt chỗ ngồi khiến Tôn tổng rất bất mãn và tức giận, nhưng vì ở đây có nhiều người nên hắn không thể hiện ra ngoài mặt. Những người trợ lý đi theo hắn cũng rất kinh ngạc, họ đều bày ra vẻ mặt hóng hớt xem trò hay.
Tạ Quỳnh khá bất mãn về hành vì của Quan Sư nhưng vẫn mở lời hòa giải, "Đây là trợ lý mới của Tiểu Hi, cô ấy chưa hiểu chuyện cho lắm, mong Tôn tổng thông cảm cho."
"Đúng là rất không hiểu chuyện." Tôn tổng cười, nhưng ánh mắt hẳn trông chẳng ăn khớp với nụ cười xíu nào, "Tôi chưa từng gặp trợ lý nào dám ngồi xuống trước cấp trên cả đấy, Bạch tiểu thư nên đổi trợ lý đi."
"Cảm ơn Tôn tổng đã quan tâm, tôi có thể tự xử lý chuyện của mình." Bạch Vị Hi khéo léo cười đáp, cô uyển chuyển cự tuyệt hắn ta.
Tức khắc, sắc mặt Tôn tổng trở nên xanh mét, hắn ngồi đối diện với Bạch Vị Hi rồi nói với mấy người trợ lý, "Các cô nhớ phải chiêu đãi Bạch tiểu thư cho tốt vào đấy, đừng có học theo thói hư tật xấu của người khác."
"Vâng, Tôn tổng." Mấy người kia đáp, giọng nói rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Quan Sư biết họ đang chê cười nàng, nhưng nàng chẳng thèm để ý mà vẫn ngồi yên bên cạnh Bạch Vị Hi.
Tạ Quỳnh thấy vậy, mắt âm thầm trợn trừng. Nếu người bình thường gặp chuyện này thì đã sớm hổ thẹn lắm rồi, sao có thể bình tĩnh ngồi đấy, thậm chí còn ung dung hơn cả cấp trên của mình nữa chứ.
"Bạch tiểu thư, đừng chỉ dùng bữa vậy chứ, cô thử chút rượu này đi, đây chính là rượu do đích thân tôi chọn và mua từ nước ngoài về đó." Tôn tổng cười nói, hắn âm thầm đảo mắt về phía trợ lý.
Mấy người kia thấy vậy thì lập tức vây quanh kính rượu Bạch Vị Hi, họ sáp lại gần, dường như muốn đẩy Quan Sư ra khỏi cô.
Quan Sư nhíu mày, nàng rất muốn kéo mấy người này ra.
Tạ Quỳnh đoán được ý định của Quan Sư bèn nhấp một hớp rượu rồi nói, "Cảm ơn rượu ngon của Tôn tổng, Tiểu Hi rất yêu rượu nên tất nhiên sẽ không từ chối rồi."
"Thế là tốt rồi, tôi cứ sợ Bạch tiểu thư sẽ không thích cơ." Tôn tổng nhướng mày, trên miệng hắn luôn treo một nụ cười đầy hàm ý.
Quan Sư càng khó chịu hơn, nàng có cảm giác tâm tư của người này chẳng đơn thuần chút nào. Sau khi thấy Bạch Vị Hi uống vài ly rượu, Quan Sư ngồi yên không nổi nữa bèn âm thầm kéo một trợ lý ra, nàng đỡ Bạch Vị Hi rồi nhỏ giọng hỏi, "Chị Hi, chị có sao không?"
"Không sao đâu, rượu này không tồi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, tay trái lặng lẽ vỗ lên tay Quan Sư.
Kí hợp đồng trên bàn rượu là một chuyện khá bình thường, nếu cô không chiều theo ý của đối phương thì sẽ rất khó để ký được hợp đồng. Hơn nữa cô cũng không lo mình sẽ say bởi đã có Tạ Quỳnh chắn rượu giúp. Mà dù có say thì đã có Quan Sư ở cạnh nên cô rất yên tâm.
Tất nhiên cô cũng hiểu ánh mắt của Tôn tổng, hẳn là anh hai cũng đã đoán trước được chuyện này nên mới yêu cầu Tạ Quỳnh đi theo.
"Tôn tổng, tôi kính ngài một ly, chúc ngài thành công rực rỡ với bộ phim mới này." Tạ Quỳnh đứng lên, cô bưng ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Tôn tổng không thể từ chối việc kính rượu của cô, hắn cười rồi uống một ly.
"Tửu lượng của Tôn tổng tốt thật, chúng ta uống một ly nữa nào." Tạ Quỳnh nói rồi lại uống một ly, cô còn cố ý đưa ly rượu ra chứng minh mình đã uống hết. Động tác này có chút khiêu khích, nếu Tôn tổng không uống thì hắn sẽ mất mặt, thế nên hắn đành phải uống thêm một ly.
Cứ như vậy, Tạ Quỳnh liên tiếp kính rượu khiến cho Tôn tổng không có cơ hội uống với Bạch Vị Hi.
Một lúc sau, những trợ lý mà Tôn tổng mang đến đều đã xiêu vẹo, sắc mặt đỏ bừng như thể sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào. Trái lại, Bạch Vị Hi dù bị ba người kính rượu nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, nét mặt và cử chỉ vẫn bình thường.
Lúc này, Tôn tổng mới biết tửu lượng của Bạch Vị Hi tốt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hơn nữa tửu lượng của Tạ Quỳnh cũng không kém, cô đã khiến hắn gần như đổ gục.
"Tửu lượng của hai vị rất tốt, hôm nay chúng ta uống đến đây thôi, về sau có cơ hội lại uống tiếp." Tôn tổng nhìn Bạch Vị Hi, có chút không cam lòng nói.
Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô đặt hợp đồng lên bàn, "Mời Tôn tổng ký tên."
"Được." Vì hơi men nên Tôn tổng sảng khoái ký tên rồi nói, "Đạo diễn Vưu đang ăn cơm với bạn ông ấy ở cách vách, nếu Bạch tiểu thư rảnh thì sang chào hỏi chút đi. Nếu ông ta biết Bạch tiểu thư cũng tham gia thì chắc sẽ vui lắm."
"Cảm ơn Tôn tổng đã nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ ghé qua." Bạch Vị Hi cười nói.
Cô nhìn xuống hợp đồng, mặt mày vui vẻ cong lên. Đây là lần đầu tiên cô bàn chuyện hợp tác, hơn nữa đối phương còn nổi tiếng là một kẻ khó chơi trong giới, nếu tin tức về lần hợp tác thành công này có thể truyền ra thì danh tiếng của cô sẽ tăng lên, công việc sau này cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng thành công lần này phần lớn vẫn là vì Bạch Sao Mai đã đứng sau chống lưng cho cô, nếu không cô sẽ không dễ dàng ký được hợp đồng này như thế.
"Tôi còn có việc, xin lỗi vì không tiếp mọi người tiếp được." Tôn tổng nói rồi đứng lên, hắn lảo đảo đi ra ngoài, mấy trợ lý của hắn ta cũng nháo nhào chạy theo đỡ hắn.
Tạ Quỳnh thấy thế lập tức đứng dậy tiễn Tôn tổng ra ngoài. Vốn dĩ đây nên là việc của Bạch Vị Hi nhưng cô vẫn ngồi yên đấy, dường như cô chưa ý thức được việc này nên Tạ Quỳnh đành phải đi thay.
Thế là trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt Quan Sư lại không quá tốt, nàng cúi đầu nhìn tay của mình.
Nếu nàng cũng có thể uống rượu thì tốt rồi, nàng sẽ không cần phải trơ mắt nhìn những người đó rót rượu cho nữ thần, còn bản thân thì chỉ có thể bất lực nhìn họ.
Bạch Vị Hi thấy tâm trạng của Quan Sư không tốt, bèn lại gần, lo lắng hỏi, "Tiểu Sư, em làm sao thế?"
Trên người cô vẫn còn vướng hơi rượu, dường như cô đã hơi chếch choáng say nên vô thức dựa vào người Quan Sư.
Quan Sư ngẩn người, sau đó ôm chặt lấy Bạch Vị Hi, nàng kiên định nói, "Em nhất định sẽ học uống rượu, như vậy chị Hi sẽ không phải vất vả nữa."
Cảm giác ấm áp dần lan tỏa trong lòng Bạch Vị Hi, cô nhẹ nhàng mân mê những lọn tóc đen nhánh của Quan Sư, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, "Không sao đâu, chị có thể lo được mấy chuyện xã giao này. Tiểu Sư chỉ cần ở cạnh chị là được."
"Nhưng nhìn chị vất vả như vậy em rất khó chịu..." Quan Sư rũ mi, đôi mắt nàng rưng rưng.
Bạch Vị Hi nghe giọng nàng có vẻ run rẩy bèn an ủi, "Dù tửu lượng có tốt đến đâu thì vẫn sẽ có một ngày say trên bàn rượu thôi, nhưng chỉ cần có em ở bên cạnh thì chị có thể yên tâm uống, có say cũng sẽ không lo lắng, bởi vì có em ở đây mà."
Mặt Bạch Vị Hi hơi đỏ lên khi nói đến câu cuối, giọng cô cũng vô thức nhỏ hơn.
Quan Sư nghe xong, cảm giác thỏa mãn vì được tin tưởng dần xoa dịu lòng nàng, nàng gạt nước mắt trên khóe mi, "Em hiểu rồi, nhiệm vụ của em là bảo vệ chị Hi."
Bạch Vị Hi cười khẽ khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Quan Sư, "Được rồi, chúng ta đi chào hỏi đạo diễn Vưu đi, không chừng chị có thể giúp em có được chữ ký của ông ấy."
"Cảm ơn chị Hi." Quan Sư vui vẻ cười.
Hai người đến trước phòng bên cạnh, Bạch Vị Hi gõ cửa rồi đi vào, vừa vào đã thấy đạo diễn Vưu đang uống rượu và nói chuyện phiếm với một người đàn ông tuổi trung niên.
Người kia mang kính, nét mặt nghiêm nghị, bộ dáng có chút quen thuộc.
Trong mắt Bạch Vị Hi thoáng qua một tia nghi hoặc.
Đạo diễn Vưu vừa nhìn thấy Bạch Vị Hi đã cười rồi vẫy tay, "Chuyện hợp đồng của Bạch tiểu thư có thuận lợi không?"
"Cảm ơn đạo diễn Vưu đã quan tâm, nhờ ngài mà chúng cháu đã thương lượng xong rồi." Bạch Vị Hi cười đáp, cô đến gần, ánh mắt nhìn qua người đàn ông kia một chút.
Đạo diễn Vưu chú ý đến động tác nhỏ này của cô, ông cười hỏi, "Bạch tiểu thư quen ông bạn già của tôi sao?"
Nghe được lời này, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Bạch Vị Hi, sau đó ông đột nhiên tháo mắt kính rồi đứng lên, mắt nhìn về phía cửa, "Tiểu Sư, sao con lại ở đây?"
Vốn dĩ Quan Sư đang đứng chờ ở cửa nhưng sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức đi vào, nàng kinh ngạc nhìn người đàn ông, "Bố, sao bố lại ở đây thế?"
Hai bố con nhìn nhau vài lần, cuối cùng bố Quan đã định thần trước, ông nhìn đạo diễn Vưu rồi đáp, "Bố đi với bạn cũ."
"Vì công việc nên con mới tới đây." Quan Sư chần chừ nói, thấy ánh mắt của bố Quan có chút soi xét bèn vội vàng giải tích, "Con tạm thời thay đổi vị trí của mình, giờ con đang là trợ lý của chị Hi."
Bố Quan nhíu mày, bộ dáng của ông càng trở nên nghiêm túc hơn.
Đạo diễn Vưu nghe vậy cũng đã hiểu rõ, ông đứng lên, vỗ vỗ bả vai của bố Quan, cười nói, "Làm trợ lý của Bạch tiểu thư cũng không tồi, có thể học được rất nhiều thứ. Khi nào nó muốn học đạo diễn thì một người chú như tôi tất nhiên sẽ giúp rồi."
"Làm phiền ông rồi." Bố Quan cảm kích nói, vẻ mặt ông có chút bất đắc dĩ.
Đạo diễn Vưu vẫy vẫy tay, ông bày ra bộ dáng không hề để bụng, ngồi xuống nói, "Nào, hôm nay chúng ta không say không về."
Bố Quan ngồi xuống, ông gật đầu rồi rót rượu cho đạo diễn Vưu.
Bạch Vị Hi thấy hai người uống rất vui vẻ bèn cười nói, "Đạo diễn Vưu, chú Quan, hai người cứ chậm rãi uống nhé, cháu và Tiểu Sư đi trước ạ."
"Bạch tiểu thư đi thong thả." Đạo diễn Vưu phất phất tay, vẻ mặt như chếch choáng say nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Thấy hai người đi ra ngoài, đạo diễn Vưu gắp thức ăn rồi chậm rãi hỏi, "Con bé nhà ông có nhiều bạn bè không?"
"Không có, nó mới tốt nghiệp, vừa mới nhận được công việc thôi." Bố Quan nhấp một hớp rượu rồi đáp.
Nói đến chuyện công việc, ông hơi nhíu mày. Quan Sư đổi công việc mà không nói cho ông biết, vậy nên ban nãy ông còn định mặt dày nhờ vả bạn mình dìu dắt nàng, cuối cùng lại bị Quan Sư vả mặt.
Đạo diễn Vưu thấy bố Quan có chút buồn bực bèn cười rộ, ông đùa giỡn, "Hiếm khi thấy ông nhờ vả thế này đấy, mà tất nhiên tôi sẽ giúp cháu gái nhỏ của mình rồi."
Bố Quan bị trêu ghẹo cũng không buồn đáp lại, ông tiếp tục rót rượu cho đạo diễn Vưu.
Đạo diễn Vưu cũng không khách sáo, ông uống hết số rượu đó, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, "Ông có biết Bạch tiểu thư thích con gái không?"
Bố Quan nghe đến đây, động tác nâng ly của ông chợt chững lại, ông đứng phắt dậy, dáng vẻ như muốn lao ra ngoài.
Đạo diễn Vưu vội vàng kéo ông lại, cười nói, "Ông đừng xúc động, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, con gái ông cũng nói là vì công việc còn gì."
Bố Quan càng cau mày. Ông chợt nghĩ đến việc Bạch tiểu thư chính là thần tượng của Quan Sư, trong phòng nàng còn dán rất nhiều poster của cô.
Khi còn ở bệnh viện thì người này cũng đã từng đến với cái người gây tai nạn, cô còn nói chuyện với mẹ Quan.
"Lão Vưu này, giờ rượu này tôi không thể uống nữa, tôi phải về nhà." Bố Quan đứng lên, ông đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt ông đầy tâm sự.
Đạo diễn Vưu đứng lên, đưa Quan phụ ra cửa.
Thật ra ông cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ bố Quan lại để bụng như thế.
Thấy bố Quan ra ngoài, Quan Sư lập tức đi tới, nàng tò mò cười hỏi, "Bố không uống nữa sao?"
"Bố có việc cần thương lượng với mẹ con, cuối tuần này con về nhà đi." Bố Quan nghiêm túc nói, ông hơi nhíu mày khi nhìn về phía Bạch Vị Hi.
"Vâng ạ." Quan Sư ngoan ngoãn gật đầu, nàng đỡ lấy bố Quan, "Để con đỡ bố, con thấy hình như bố uống không ít rồi."
Bố Quan định từ chối, nhưng khi nghĩ đến chuyện đạo diễn Vưu nói thì đổi thành đồng ý. Sau khi ra ngoài, bố Quan kéo Quan Sư ra sau bồn hoa, nghiêm nghị hỏi, "Không phải chức vị đạo diễn của con vẫn khá tốt sao? Sao giờ lại đột nhiên thay đổi?"
Quan Sư hơi sửng sốt trước thái độ của ông, nàng cười cười rồi giải thích, "Đây là do công ty điều động mà, sau này con vẫn sẽ quay lại làm đạo diễn."
"Vậy con có biết cô ấy..." Bố Quan nói đến đây thì bỗng do dự không nói tiếp.
"Bố muốn nói gì thế? Sao lại tỏ ra thần thần bí bí vậy." Quan Sư nghiêng đầu, nàng dùng khuỷu tay đẩy vào người bố Quan vài cái.
Bộ dáng vô tâm vô phế của nàng khiến bố Quan có chút bất đắc dĩ, ông xoa đầu nàng rồi đáp, "Cuối tuần con về nhà đi, bố gọi Đỗ Văn sang ăn cơm."
"Gọi cậu ta sang làm gì?" Quan Sư khó hiểu nhíu mày.
"Đây là ý của mẹ con." Bố Quan đáp, ông ngẫm nghĩ rồi dò hỏi, "Con thấy Đỗ Văn như thế nào?"
"Không phải hai người vẫn thấy cậu ta rất tốt sao, hỏi con làm gì chứ?" Quan Sư bĩu môi.
Bố Quan biết rằng việc họ thường xuyên khen ngợi Đỗ Văn khiến Quan Sư có chút tổn thương, nhưng bây giờ ý của ông không như nàng nghĩ.
"Ý bố là con cảm thấy..." Bố Quan bỗng không nói nên lời, ông đành vỗ vai Quan Sư một cái rồi cảnh cáo, "Nhất định thứ bảy phải về nhà đấy, đến lúc đó mẹ sẽ xử lý con."
"Con có làm gì sai đâu mà phải xử lý chứ?" Quan Sư bất mãn hỏi lại.
Bố Quan không trả lời câu hỏi của nàng mà đón một chiếc xe rồi rời đi.
Quan Sư xoa xoa chỗ vừa bị đánh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hôm nay bố của nàng rất kỳ quái, nàng có cảm giác ông rất muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chẳng biết ông đang nghĩ cái gì nữa. Vả lại, ở nhà nàng, mẹ và nàng đều là loại người khá tùy tiện, chỉ có ông là một người khá tinh tế.
Trước kia, khi nàng còn đi học thì đều do bố nàng đưa đi, mỗi lần ông đều dặn dò nàng phải chăm chỉ học tập, đừng yêu đương sớm.
"Chẳng lẽ bố đến thời kỳ mãn kinh sao?" Quan Sư đứng tại chỗ, lầm bầm trong miệng.
"Cái gì mãn kinh cơ?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng nàng.
Quan Sư giật mình, nàng quay đầu lại thì thấy Bạch Vị Hi, khóe môi lập tức cong lên, "Chị Hi xong việc rồi sao?"
"Ừm, chị còn có chữ ký cho em nè." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô lấy một quyển sổ ra, ở trên đó có chữ ký của đạo diễn Vưu.
Ánh mắt Quan Sư trở nên sáng ngời, nàng nhận lấy, miệng ríu rít, "Cảm ơn chị Hi."
Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng đầy phấn khích của Quan Sư, sự đau đớn chợt bao phủ trong ánh mắt cô.
Khi Quan Sư đưa bố Quan xuống dưới thì đạo diễn Vưu đã gọi cô vào và kể cho cô nghe về bố mẹ của Quan Sư. Cô biết ông ấy muốn nhắc nhở cô rằng Quan Sư là một người sinh ra trong một gia đình bình thường, họ muốn Quan Sư có thể kết hôn và sinh con với một người đàn ông.
Sẽ không có chuyện nàng ở bên một người phụ nữ.
- --
Khi đến nơi ký hợp đồng thì Bạch Vị Hi mới phát hiện đây là một buổi tiệc rượu. Bên đối phương có mang vài trợ lý theo, họ đều là mỹ nữ với lớp trang điểm có chút không phù hợp. Mà bên các cô thì chỉ có ba người, hơn nữa Quan Sư còn không biết uống rượu.
"Tiểu Sư, lát nữa em cứ ngồi là được, không cần đua rượu với mấy người này đâu." Bạch Vị Hi nhỏ giọng dặn dò.
Quan Sư nghe lời, gật gật đầu.
Tạ Quỳnh nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, cô lạnh lùng nhìn Quan Sư, "Chẳng phải nhiệm vụ của trợ lý là chắn rượu sao? Em không cho cô ta uống rượu thì đưa cô ta theo làm gì?"
"Chỉ cần hai chúng ta uống là đủ rồi." Bạch Vị Hi nhàn nhạt nói, sau đó dùng ánh mắt để an ủi Quan Sư.
Quan Sư vui vẻ gật đầu, nàng theo sát Bạch Vị Hi.
"Dù đã nhìn thấy vẻ mỹ lệ của Bạch tiểu thư trên TV rồi, nhưng sau khi nhìn thấy người thật thì tôi mới nhận ra mấy người quay phim chẳng chuyên nghiệp tí nào." Đối tác cười nói, chủ động duỗi tay ra, dường như hắn không hề bất ngờ với việc cô đến ký hợp đồng thay Bạch Sao Mai.
"Cảm ơn Tôn tổng đã khích lệ, ngài quá lời rồi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô chỉ nắm tay hắn một chút rồi buông.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối, hắn cười nói, "Nếu không phải Bạch tổng đã tổ chức tiệc sinh nhật thì chúng tôi cũng chẳng biết đại minh tinh Bạch Vị Hi đây là thiên kim của nhà họ Bạch rồi, thật là thất lễ quá."
Bạch Vị Hi không muốn bàn luận về vấn đề này, vậy nên cô chỉ cười mà không đáp, sau đó ngồi xuống, nói, "Đây là hợp đồng, mời Tôn tổng xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ngài hãy ký vào đây."
"Không vội không vội, chúng ta ăn cơm trước đã." Tôn tổng liếc Bạch Vị Hi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hắn cười cười.
Quan Sư thấy thế thì hơi nhíu mày, khi Tôn tổng muốn ngồi vào bên cạnh Bạch Vị Hi thì Quan Sư đã chen vào trước.
"Đây là ai?" Bị đoạt chỗ ngồi khiến Tôn tổng rất bất mãn và tức giận, nhưng vì ở đây có nhiều người nên hắn không thể hiện ra ngoài mặt. Những người trợ lý đi theo hắn cũng rất kinh ngạc, họ đều bày ra vẻ mặt hóng hớt xem trò hay.
Tạ Quỳnh khá bất mãn về hành vì của Quan Sư nhưng vẫn mở lời hòa giải, "Đây là trợ lý mới của Tiểu Hi, cô ấy chưa hiểu chuyện cho lắm, mong Tôn tổng thông cảm cho."
"Đúng là rất không hiểu chuyện." Tôn tổng cười, nhưng ánh mắt hẳn trông chẳng ăn khớp với nụ cười xíu nào, "Tôi chưa từng gặp trợ lý nào dám ngồi xuống trước cấp trên cả đấy, Bạch tiểu thư nên đổi trợ lý đi."
"Cảm ơn Tôn tổng đã quan tâm, tôi có thể tự xử lý chuyện của mình." Bạch Vị Hi khéo léo cười đáp, cô uyển chuyển cự tuyệt hắn ta.
Tức khắc, sắc mặt Tôn tổng trở nên xanh mét, hắn ngồi đối diện với Bạch Vị Hi rồi nói với mấy người trợ lý, "Các cô nhớ phải chiêu đãi Bạch tiểu thư cho tốt vào đấy, đừng có học theo thói hư tật xấu của người khác."
"Vâng, Tôn tổng." Mấy người kia đáp, giọng nói rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Quan Sư biết họ đang chê cười nàng, nhưng nàng chẳng thèm để ý mà vẫn ngồi yên bên cạnh Bạch Vị Hi.
Tạ Quỳnh thấy vậy, mắt âm thầm trợn trừng. Nếu người bình thường gặp chuyện này thì đã sớm hổ thẹn lắm rồi, sao có thể bình tĩnh ngồi đấy, thậm chí còn ung dung hơn cả cấp trên của mình nữa chứ.
"Bạch tiểu thư, đừng chỉ dùng bữa vậy chứ, cô thử chút rượu này đi, đây chính là rượu do đích thân tôi chọn và mua từ nước ngoài về đó." Tôn tổng cười nói, hắn âm thầm đảo mắt về phía trợ lý.
Mấy người kia thấy vậy thì lập tức vây quanh kính rượu Bạch Vị Hi, họ sáp lại gần, dường như muốn đẩy Quan Sư ra khỏi cô.
Quan Sư nhíu mày, nàng rất muốn kéo mấy người này ra.
Tạ Quỳnh đoán được ý định của Quan Sư bèn nhấp một hớp rượu rồi nói, "Cảm ơn rượu ngon của Tôn tổng, Tiểu Hi rất yêu rượu nên tất nhiên sẽ không từ chối rồi."
"Thế là tốt rồi, tôi cứ sợ Bạch tiểu thư sẽ không thích cơ." Tôn tổng nhướng mày, trên miệng hắn luôn treo một nụ cười đầy hàm ý.
Quan Sư càng khó chịu hơn, nàng có cảm giác tâm tư của người này chẳng đơn thuần chút nào. Sau khi thấy Bạch Vị Hi uống vài ly rượu, Quan Sư ngồi yên không nổi nữa bèn âm thầm kéo một trợ lý ra, nàng đỡ Bạch Vị Hi rồi nhỏ giọng hỏi, "Chị Hi, chị có sao không?"
"Không sao đâu, rượu này không tồi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, tay trái lặng lẽ vỗ lên tay Quan Sư.
Kí hợp đồng trên bàn rượu là một chuyện khá bình thường, nếu cô không chiều theo ý của đối phương thì sẽ rất khó để ký được hợp đồng. Hơn nữa cô cũng không lo mình sẽ say bởi đã có Tạ Quỳnh chắn rượu giúp. Mà dù có say thì đã có Quan Sư ở cạnh nên cô rất yên tâm.
Tất nhiên cô cũng hiểu ánh mắt của Tôn tổng, hẳn là anh hai cũng đã đoán trước được chuyện này nên mới yêu cầu Tạ Quỳnh đi theo.
"Tôn tổng, tôi kính ngài một ly, chúc ngài thành công rực rỡ với bộ phim mới này." Tạ Quỳnh đứng lên, cô bưng ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Tôn tổng không thể từ chối việc kính rượu của cô, hắn cười rồi uống một ly.
"Tửu lượng của Tôn tổng tốt thật, chúng ta uống một ly nữa nào." Tạ Quỳnh nói rồi lại uống một ly, cô còn cố ý đưa ly rượu ra chứng minh mình đã uống hết. Động tác này có chút khiêu khích, nếu Tôn tổng không uống thì hắn sẽ mất mặt, thế nên hắn đành phải uống thêm một ly.
Cứ như vậy, Tạ Quỳnh liên tiếp kính rượu khiến cho Tôn tổng không có cơ hội uống với Bạch Vị Hi.
Một lúc sau, những trợ lý mà Tôn tổng mang đến đều đã xiêu vẹo, sắc mặt đỏ bừng như thể sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào. Trái lại, Bạch Vị Hi dù bị ba người kính rượu nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, nét mặt và cử chỉ vẫn bình thường.
Lúc này, Tôn tổng mới biết tửu lượng của Bạch Vị Hi tốt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hơn nữa tửu lượng của Tạ Quỳnh cũng không kém, cô đã khiến hắn gần như đổ gục.
"Tửu lượng của hai vị rất tốt, hôm nay chúng ta uống đến đây thôi, về sau có cơ hội lại uống tiếp." Tôn tổng nhìn Bạch Vị Hi, có chút không cam lòng nói.
Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô đặt hợp đồng lên bàn, "Mời Tôn tổng ký tên."
"Được." Vì hơi men nên Tôn tổng sảng khoái ký tên rồi nói, "Đạo diễn Vưu đang ăn cơm với bạn ông ấy ở cách vách, nếu Bạch tiểu thư rảnh thì sang chào hỏi chút đi. Nếu ông ta biết Bạch tiểu thư cũng tham gia thì chắc sẽ vui lắm."
"Cảm ơn Tôn tổng đã nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ ghé qua." Bạch Vị Hi cười nói.
Cô nhìn xuống hợp đồng, mặt mày vui vẻ cong lên. Đây là lần đầu tiên cô bàn chuyện hợp tác, hơn nữa đối phương còn nổi tiếng là một kẻ khó chơi trong giới, nếu tin tức về lần hợp tác thành công này có thể truyền ra thì danh tiếng của cô sẽ tăng lên, công việc sau này cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng thành công lần này phần lớn vẫn là vì Bạch Sao Mai đã đứng sau chống lưng cho cô, nếu không cô sẽ không dễ dàng ký được hợp đồng này như thế.
"Tôi còn có việc, xin lỗi vì không tiếp mọi người tiếp được." Tôn tổng nói rồi đứng lên, hắn lảo đảo đi ra ngoài, mấy trợ lý của hắn ta cũng nháo nhào chạy theo đỡ hắn.
Tạ Quỳnh thấy thế lập tức đứng dậy tiễn Tôn tổng ra ngoài. Vốn dĩ đây nên là việc của Bạch Vị Hi nhưng cô vẫn ngồi yên đấy, dường như cô chưa ý thức được việc này nên Tạ Quỳnh đành phải đi thay.
Thế là trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt Quan Sư lại không quá tốt, nàng cúi đầu nhìn tay của mình.
Nếu nàng cũng có thể uống rượu thì tốt rồi, nàng sẽ không cần phải trơ mắt nhìn những người đó rót rượu cho nữ thần, còn bản thân thì chỉ có thể bất lực nhìn họ.
Bạch Vị Hi thấy tâm trạng của Quan Sư không tốt, bèn lại gần, lo lắng hỏi, "Tiểu Sư, em làm sao thế?"
Trên người cô vẫn còn vướng hơi rượu, dường như cô đã hơi chếch choáng say nên vô thức dựa vào người Quan Sư.
Quan Sư ngẩn người, sau đó ôm chặt lấy Bạch Vị Hi, nàng kiên định nói, "Em nhất định sẽ học uống rượu, như vậy chị Hi sẽ không phải vất vả nữa."
Cảm giác ấm áp dần lan tỏa trong lòng Bạch Vị Hi, cô nhẹ nhàng mân mê những lọn tóc đen nhánh của Quan Sư, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, "Không sao đâu, chị có thể lo được mấy chuyện xã giao này. Tiểu Sư chỉ cần ở cạnh chị là được."
"Nhưng nhìn chị vất vả như vậy em rất khó chịu..." Quan Sư rũ mi, đôi mắt nàng rưng rưng.
Bạch Vị Hi nghe giọng nàng có vẻ run rẩy bèn an ủi, "Dù tửu lượng có tốt đến đâu thì vẫn sẽ có một ngày say trên bàn rượu thôi, nhưng chỉ cần có em ở bên cạnh thì chị có thể yên tâm uống, có say cũng sẽ không lo lắng, bởi vì có em ở đây mà."
Mặt Bạch Vị Hi hơi đỏ lên khi nói đến câu cuối, giọng cô cũng vô thức nhỏ hơn.
Quan Sư nghe xong, cảm giác thỏa mãn vì được tin tưởng dần xoa dịu lòng nàng, nàng gạt nước mắt trên khóe mi, "Em hiểu rồi, nhiệm vụ của em là bảo vệ chị Hi."
Bạch Vị Hi cười khẽ khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Quan Sư, "Được rồi, chúng ta đi chào hỏi đạo diễn Vưu đi, không chừng chị có thể giúp em có được chữ ký của ông ấy."
"Cảm ơn chị Hi." Quan Sư vui vẻ cười.
Hai người đến trước phòng bên cạnh, Bạch Vị Hi gõ cửa rồi đi vào, vừa vào đã thấy đạo diễn Vưu đang uống rượu và nói chuyện phiếm với một người đàn ông tuổi trung niên.
Người kia mang kính, nét mặt nghiêm nghị, bộ dáng có chút quen thuộc.
Trong mắt Bạch Vị Hi thoáng qua một tia nghi hoặc.
Đạo diễn Vưu vừa nhìn thấy Bạch Vị Hi đã cười rồi vẫy tay, "Chuyện hợp đồng của Bạch tiểu thư có thuận lợi không?"
"Cảm ơn đạo diễn Vưu đã quan tâm, nhờ ngài mà chúng cháu đã thương lượng xong rồi." Bạch Vị Hi cười đáp, cô đến gần, ánh mắt nhìn qua người đàn ông kia một chút.
Đạo diễn Vưu chú ý đến động tác nhỏ này của cô, ông cười hỏi, "Bạch tiểu thư quen ông bạn già của tôi sao?"
Nghe được lời này, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Bạch Vị Hi, sau đó ông đột nhiên tháo mắt kính rồi đứng lên, mắt nhìn về phía cửa, "Tiểu Sư, sao con lại ở đây?"
Vốn dĩ Quan Sư đang đứng chờ ở cửa nhưng sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức đi vào, nàng kinh ngạc nhìn người đàn ông, "Bố, sao bố lại ở đây thế?"
Hai bố con nhìn nhau vài lần, cuối cùng bố Quan đã định thần trước, ông nhìn đạo diễn Vưu rồi đáp, "Bố đi với bạn cũ."
"Vì công việc nên con mới tới đây." Quan Sư chần chừ nói, thấy ánh mắt của bố Quan có chút soi xét bèn vội vàng giải tích, "Con tạm thời thay đổi vị trí của mình, giờ con đang là trợ lý của chị Hi."
Bố Quan nhíu mày, bộ dáng của ông càng trở nên nghiêm túc hơn.
Đạo diễn Vưu nghe vậy cũng đã hiểu rõ, ông đứng lên, vỗ vỗ bả vai của bố Quan, cười nói, "Làm trợ lý của Bạch tiểu thư cũng không tồi, có thể học được rất nhiều thứ. Khi nào nó muốn học đạo diễn thì một người chú như tôi tất nhiên sẽ giúp rồi."
"Làm phiền ông rồi." Bố Quan cảm kích nói, vẻ mặt ông có chút bất đắc dĩ.
Đạo diễn Vưu vẫy vẫy tay, ông bày ra bộ dáng không hề để bụng, ngồi xuống nói, "Nào, hôm nay chúng ta không say không về."
Bố Quan ngồi xuống, ông gật đầu rồi rót rượu cho đạo diễn Vưu.
Bạch Vị Hi thấy hai người uống rất vui vẻ bèn cười nói, "Đạo diễn Vưu, chú Quan, hai người cứ chậm rãi uống nhé, cháu và Tiểu Sư đi trước ạ."
"Bạch tiểu thư đi thong thả." Đạo diễn Vưu phất phất tay, vẻ mặt như chếch choáng say nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Thấy hai người đi ra ngoài, đạo diễn Vưu gắp thức ăn rồi chậm rãi hỏi, "Con bé nhà ông có nhiều bạn bè không?"
"Không có, nó mới tốt nghiệp, vừa mới nhận được công việc thôi." Bố Quan nhấp một hớp rượu rồi đáp.
Nói đến chuyện công việc, ông hơi nhíu mày. Quan Sư đổi công việc mà không nói cho ông biết, vậy nên ban nãy ông còn định mặt dày nhờ vả bạn mình dìu dắt nàng, cuối cùng lại bị Quan Sư vả mặt.
Đạo diễn Vưu thấy bố Quan có chút buồn bực bèn cười rộ, ông đùa giỡn, "Hiếm khi thấy ông nhờ vả thế này đấy, mà tất nhiên tôi sẽ giúp cháu gái nhỏ của mình rồi."
Bố Quan bị trêu ghẹo cũng không buồn đáp lại, ông tiếp tục rót rượu cho đạo diễn Vưu.
Đạo diễn Vưu cũng không khách sáo, ông uống hết số rượu đó, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, "Ông có biết Bạch tiểu thư thích con gái không?"
Bố Quan nghe đến đây, động tác nâng ly của ông chợt chững lại, ông đứng phắt dậy, dáng vẻ như muốn lao ra ngoài.
Đạo diễn Vưu vội vàng kéo ông lại, cười nói, "Ông đừng xúc động, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, con gái ông cũng nói là vì công việc còn gì."
Bố Quan càng cau mày. Ông chợt nghĩ đến việc Bạch tiểu thư chính là thần tượng của Quan Sư, trong phòng nàng còn dán rất nhiều poster của cô.
Khi còn ở bệnh viện thì người này cũng đã từng đến với cái người gây tai nạn, cô còn nói chuyện với mẹ Quan.
"Lão Vưu này, giờ rượu này tôi không thể uống nữa, tôi phải về nhà." Bố Quan đứng lên, ông đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt ông đầy tâm sự.
Đạo diễn Vưu đứng lên, đưa Quan phụ ra cửa.
Thật ra ông cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ bố Quan lại để bụng như thế.
Thấy bố Quan ra ngoài, Quan Sư lập tức đi tới, nàng tò mò cười hỏi, "Bố không uống nữa sao?"
"Bố có việc cần thương lượng với mẹ con, cuối tuần này con về nhà đi." Bố Quan nghiêm túc nói, ông hơi nhíu mày khi nhìn về phía Bạch Vị Hi.
"Vâng ạ." Quan Sư ngoan ngoãn gật đầu, nàng đỡ lấy bố Quan, "Để con đỡ bố, con thấy hình như bố uống không ít rồi."
Bố Quan định từ chối, nhưng khi nghĩ đến chuyện đạo diễn Vưu nói thì đổi thành đồng ý. Sau khi ra ngoài, bố Quan kéo Quan Sư ra sau bồn hoa, nghiêm nghị hỏi, "Không phải chức vị đạo diễn của con vẫn khá tốt sao? Sao giờ lại đột nhiên thay đổi?"
Quan Sư hơi sửng sốt trước thái độ của ông, nàng cười cười rồi giải thích, "Đây là do công ty điều động mà, sau này con vẫn sẽ quay lại làm đạo diễn."
"Vậy con có biết cô ấy..." Bố Quan nói đến đây thì bỗng do dự không nói tiếp.
"Bố muốn nói gì thế? Sao lại tỏ ra thần thần bí bí vậy." Quan Sư nghiêng đầu, nàng dùng khuỷu tay đẩy vào người bố Quan vài cái.
Bộ dáng vô tâm vô phế của nàng khiến bố Quan có chút bất đắc dĩ, ông xoa đầu nàng rồi đáp, "Cuối tuần con về nhà đi, bố gọi Đỗ Văn sang ăn cơm."
"Gọi cậu ta sang làm gì?" Quan Sư khó hiểu nhíu mày.
"Đây là ý của mẹ con." Bố Quan đáp, ông ngẫm nghĩ rồi dò hỏi, "Con thấy Đỗ Văn như thế nào?"
"Không phải hai người vẫn thấy cậu ta rất tốt sao, hỏi con làm gì chứ?" Quan Sư bĩu môi.
Bố Quan biết rằng việc họ thường xuyên khen ngợi Đỗ Văn khiến Quan Sư có chút tổn thương, nhưng bây giờ ý của ông không như nàng nghĩ.
"Ý bố là con cảm thấy..." Bố Quan bỗng không nói nên lời, ông đành vỗ vai Quan Sư một cái rồi cảnh cáo, "Nhất định thứ bảy phải về nhà đấy, đến lúc đó mẹ sẽ xử lý con."
"Con có làm gì sai đâu mà phải xử lý chứ?" Quan Sư bất mãn hỏi lại.
Bố Quan không trả lời câu hỏi của nàng mà đón một chiếc xe rồi rời đi.
Quan Sư xoa xoa chỗ vừa bị đánh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hôm nay bố của nàng rất kỳ quái, nàng có cảm giác ông rất muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chẳng biết ông đang nghĩ cái gì nữa. Vả lại, ở nhà nàng, mẹ và nàng đều là loại người khá tùy tiện, chỉ có ông là một người khá tinh tế.
Trước kia, khi nàng còn đi học thì đều do bố nàng đưa đi, mỗi lần ông đều dặn dò nàng phải chăm chỉ học tập, đừng yêu đương sớm.
"Chẳng lẽ bố đến thời kỳ mãn kinh sao?" Quan Sư đứng tại chỗ, lầm bầm trong miệng.
"Cái gì mãn kinh cơ?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng nàng.
Quan Sư giật mình, nàng quay đầu lại thì thấy Bạch Vị Hi, khóe môi lập tức cong lên, "Chị Hi xong việc rồi sao?"
"Ừm, chị còn có chữ ký cho em nè." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô lấy một quyển sổ ra, ở trên đó có chữ ký của đạo diễn Vưu.
Ánh mắt Quan Sư trở nên sáng ngời, nàng nhận lấy, miệng ríu rít, "Cảm ơn chị Hi."
Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng đầy phấn khích của Quan Sư, sự đau đớn chợt bao phủ trong ánh mắt cô.
Khi Quan Sư đưa bố Quan xuống dưới thì đạo diễn Vưu đã gọi cô vào và kể cho cô nghe về bố mẹ của Quan Sư. Cô biết ông ấy muốn nhắc nhở cô rằng Quan Sư là một người sinh ra trong một gia đình bình thường, họ muốn Quan Sư có thể kết hôn và sinh con với một người đàn ông.
Sẽ không có chuyện nàng ở bên một người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.