Trọng Sinh Thành Bạn Gái Tra Công Của Nữ Thần
Chương 67: Tình địch xuất hiện
Đào Bảo Tiểu Viên
12/01/2022
Editor: Viên Đường
- --
Quan Sư vừa xuống lầu lấy quần áo xong thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cuộc điện thoại này do mẹ Quan gọi tới.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Quan Sư vừa xách quần áo vừa đứng tiếp điện thoại.
"Người bên công ty gọi đến nói lúc chiều con xin nghỉ, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Quan lo lắng hỏi, có thể nhận rõ sự sốt ruột từ giọng nói của bà.
Quan Sư nhíu mày, nàng thầm mắng cái người lắm miệng kia một trận. Mấy tên này cũng ghê gớm thật, thế mà lại gọi điện thoại về nhà báo chuyện nàng xin nghỉ.
"Mẹ đừng lo, con không sao cả. Vì gần đây con tăng ca nhiều nên hơi mệt, hôm nay xin nghỉ để điều chỉnh lại chút." Quan Sư cố nén giận, nàng vừa đi vừa nói chuyện.
Mẹ Quan nghe giọng của Quan Sư vẫn bình thường thì cũng yên tâm hơn, bà tươi cười, "Văn nghe nói con xin nghỉ nên nó lo lắng lắm, nó cứ một hai muốn đến thăm con, nó vừa đi rồi đấy, con chuẩn bị đón nó nhé."
"Sao Đỗ Văn lại biết con xin nghỉ vậy?" Quan Sư kinh ngạc đứng lại, giọng nàng vô thức lớn hơn, "Không phải cậu ta đi học sao? Sao giờ lại ở nhà chúng ta vậy?"
"Con thật là, có váng đầu hay không đấy, giờ nó đang nghỉ hè mà. Đứa nhỏ này tốt đấy, con nên đối xử với nó tốt vào, đừng có bắt nạt nó." Câu trước vẫn còn bình thường, nhưng khi nói đến sau thì mẹ nàng lại đổi giọng thành cảnh cáo, bà nhướng mày rồi nói tiếp, "Vì sợ nó lo nên mẹ cũng chưa kể chuyện con bị tai nạn cho nó, con cũng đừng có lỡ miệng đó."
"Con biết rồi." Quan Sư nói xong liền nhanh chóng cúp máy, tránh để mẹ nàng lải nhải tiếp.
Lâu lâu nàng mới bắt nạt Đỗ Văn một chút, vả lại nàng cũng đâu có làm gì quá đáng đâu, do mẹ nàng cứ lo lắng mà thôi.
Sau khi vào nhà, Quan Sư thả quần áo xuống rồi vui vẻ nói, "Chị Hi này, lát nữa có đàn em của em đến đây thăm em, lát em giới thiệu cho chị nhé"
"Là đàn em của em ở đại học sao?" Bạch Vị Hi căng thẳng hỏi.
"Không phải, cậu ta là học trò theo học Tae Kwon Do của bố em, cậu ta đã học hơn mười mấy năm rồi đó, vậy nên có thể coi em là đàn chị của cậu ta." Quan Sư giải thích, thấy Bạch Vị Hi trông bất an bèn ngồi xuống an ủi, "Cậu ta tốt lắm, chị đừng căng thẳng."
"Vậy hai người quen nhau mười mấy năm rồi sao?" Bạch Vị Hi lặng lẽ siết tay, trong lòng hơi hoảng hốt.
Đúng vậy." Quan Sư cười rồi gật đầu, nàng nhìn trần nhà, suy tư một hồi rồi cảm thán, "Chắc cũng phải mười lăm năm rồi đấy."
"Nhất định hai người thân thiết lắm ha." Bạch Vị Hi cười gượng rồi thận trọng dò hỏi.
"Đúng thế, cậu ta giống như em trai của em vậy." Quan Sư hồn nhiên đáp, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
Nói đến hai từ "em trai", ánh mắt nàng mang theo chút cưng chiều.
Bạch Vị Hi nghe vậy cũng thả lỏng hơn. Nhưng khi nhìn vào nét mặt của Quan Sư thì cô lại căng thẳng, cô suy nghĩ một hồi rồi đứng lên nói, "Tiểu Sư này, hay là chị đi trước nhé, bạn em đến mà chị lại ở đây làm phiền thì không hay cho lắm."
"Chị Hi đừng nói thế." Quan Sư vội vàng kéo tay Bạch Vị Hi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Cậu ta chỉ đến thăm em một chút rồi đi thôi. Hơn nữa cậu ta nghe lời em lắm, sẽ không nói chuyện chị Hi đang ở đây cho ai khác đâu."
"Thật sao?" Bạch Vị Hi bất an ngồi xuống, cô mím chặt môi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Quan Sư và cậu con trai trong lời của nàng đã quen nhau mười lăm năm, hơn nữa còn rất thân thiết khiến cô vô cùng hoảng hốt.
Cảm giác giống như bảo vật mà mình nhìn trúng bị người ta cướp mất vậy.
Hai người ngồi một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên.
Quan Sư lập tức đứng dậy đi mở cửa, sau cánh cửa là một cậu trai hơi cao gầy, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, "Đỗ Văn? Sao cậu đen thế?"
"Chị đừng cười em, do bạn em hay kéo em đi đánh bóng rổ đấy." Đỗ Văn ngượng ngùng cười rộ, vẻ mặt cậu ta có chút ngượng ngùng.
Chỉ nghe giọng thôi thì Bạch Vị Hi cũng biết cậu trai này có cảm xúc khác với Quan Sư rồi. Dù không nhìn thấy người nhưng cô vẫn có thể nhận ra sự ngượng ngùng và vui sướng đang bị che giấu trong lời của cậu ta.
Đó là biểu hiện khi đối mặt với người mình thích.
"Hèn gì đen như vậy, làm chị giật cả mình." Quan Sư nói rồi đi vào nhà, thái độ vô cùng tùy ý, như thể không coi đối phương là khách đến thăm vậy.
Đỗ Văn vừa bước vào đã thấy một đôi giày cao gót ở đó, cậu ta hồi hộp hỏi, "Chị Tiểu Quan, nhà chị có khách sao?"
"Ừm, bạn của chị đang ở đây. Cậu không cần phải câu nệ gì đâu, bạn chị tốt lắm." Quan Sư quay đầu lại, nở một nụ cười trấn an cậu ta.
Bạch Vị Hi vừa nhìn thấy Quan Sư đã lập tức đứng dậy. Một lát sau, bộ dáng của cậu trai kia rơi vào tầm mắt của cô.
Đối phương rất cao, khoảng 1m85, da có hơi ngăm đen, trông có vẻ khỏe mạnh. Khi cậu ta cười rộ còn lộ ra lúm đồng tiền trên hai má, dường như là một cậu trai tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
"Chào chị, em tên là Đỗ Văn." Đỗ Văn lễ phép chào hỏi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Chào cậu, tôi là Bạch..." Bạch Vị Hi vừa chuẩn bị tự giới thiệu thì Quan Sư đã cắt ngang.
"Đây là Bạch tiểu thư, cậu gọi chị ấy là chị Bạch là được." Quan Sư đoạt lời cô, sau đó lặng lẽ dùng ánh mắt giao tiếp với Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi cũng hiểu ý nàng, cô gật đầu.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của cô chạm phải Đỗ Văn, trong mắt đối phương hiện lên vẻ kỳ quái.
"Hai người ngồi đi, để em đi gọt hoa quả." Quan Sư xách túi trái cây mà Đỗ Văn mua vào bếp.
Đỗ Văn không ngồi xuống mà vội vàng đuổi theo Quan Sư, "Chị Tiểu Quan, để em đi với chị."
"Chị đi gọt trái cây thì cậu chạy theo làm gì?" Quan Sư nhíu mày nhưng cũng không đuổi cậu ta ra.
Bạch Vị Hi nhìn cậu trai kia ngăn Quan Sư lại, sau đó hai người cùng vào bếp. Trong nháy mắt, tâm trạng Bạch Vị Hi trở nên phức tạp, cô vừa hâm mộ, vừa ghen ghét, lại có chút khiếp đảm và sợ hãi.
Nếu cậu trai này thổ lộ với Quan Sư thì hẳn người qua đường sẽ chúc phúc, nhưng nếu cô nói mình thích Quan Sư thì e rằng sẽ có rất nhiều người mắng mỏ. Cô lại chẳng thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu với người mình thích như cậu ta được.
Nhất thời, Bạch Vị Hi có chút khổ sở, cô rũ mi, che đi cảm xúc đang hỗn độn trong ánh mắt.
"Chị Tiểu Quan, người kia có phải thần tượng của chị không?" Một giọng nói khe khẽ vang lên từ phòng bếp.
Tuy rằng Đỗ Văn đã cố ý nói nhỏ, nhưng vì phòng khách rất yên tĩnh nên Bạch Vị Hi có thể nghe rõ.
"Đúng vậy, sao cậu biết thế?" Quan Sư kinh ngạc hỏi, "Chị nhớ cậu không quan tâm đến thần tượng mà."
Đỗ Văn ngượng ngùng cười, cậu ta nói nhỏ, "Vì chị thích cô ấy nên em có tìm hiểu một chút."
Nói xong, khuôn mặt cậu ta lập tức đỏ ửng, ánh mắt ngô nghê hướng về Quan Sư, nhưng vì nàng đang bày hoa quả nên không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Nghe vậy, Quan Sư tự hào cười rộ, "Xem ra cậu cũng để ý đấy."
Tức khắc, mặt Đỗ Văn càng hồng hơn, cậu ta do dự một lúc rồi hỏi, "Sao cô ấy lại đến đây vậy? Em nghe bảo mấy người đại minh tinh đều rất bận, rất khó nhìn thấy mà."
"Lát nữa chị lại nói với cậu, giờ cậu mang trái cây ra ngoài đi." Quan Sư không ngẩng đầu mà chỉ nói.
"Vâng." Đỗ Văn vui vẻ cười rộ, cậu ta ngoan ngoãn bưng đĩa trái cây ra ngoài.
"Chị Bạch ăn trái cây đi ạ, chị đừng khách sáo." Đỗ Văn đặt trái cây lên bàn, lễ phép cười nói.
Rõ ràng đây chỉ là lời khách sáo bình thường nhưng Bạch Vị Hi lại chẳng thể bình thản đối diện với nó.
Cô cảm thấy ghen ghét khi cậu ta có thể nói chuyện như thể bản thân là chủ nhà vậy, đó là điều mà cô chẳng thể làm được.
"Cảm ơn." Bạch Vị Hi cúi đầu xuống, che đi vẻ mặt khó chịu của bản thân.
- --
Quan Sư vừa xuống lầu lấy quần áo xong thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cuộc điện thoại này do mẹ Quan gọi tới.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Quan Sư vừa xách quần áo vừa đứng tiếp điện thoại.
"Người bên công ty gọi đến nói lúc chiều con xin nghỉ, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Quan lo lắng hỏi, có thể nhận rõ sự sốt ruột từ giọng nói của bà.
Quan Sư nhíu mày, nàng thầm mắng cái người lắm miệng kia một trận. Mấy tên này cũng ghê gớm thật, thế mà lại gọi điện thoại về nhà báo chuyện nàng xin nghỉ.
"Mẹ đừng lo, con không sao cả. Vì gần đây con tăng ca nhiều nên hơi mệt, hôm nay xin nghỉ để điều chỉnh lại chút." Quan Sư cố nén giận, nàng vừa đi vừa nói chuyện.
Mẹ Quan nghe giọng của Quan Sư vẫn bình thường thì cũng yên tâm hơn, bà tươi cười, "Văn nghe nói con xin nghỉ nên nó lo lắng lắm, nó cứ một hai muốn đến thăm con, nó vừa đi rồi đấy, con chuẩn bị đón nó nhé."
"Sao Đỗ Văn lại biết con xin nghỉ vậy?" Quan Sư kinh ngạc đứng lại, giọng nàng vô thức lớn hơn, "Không phải cậu ta đi học sao? Sao giờ lại ở nhà chúng ta vậy?"
"Con thật là, có váng đầu hay không đấy, giờ nó đang nghỉ hè mà. Đứa nhỏ này tốt đấy, con nên đối xử với nó tốt vào, đừng có bắt nạt nó." Câu trước vẫn còn bình thường, nhưng khi nói đến sau thì mẹ nàng lại đổi giọng thành cảnh cáo, bà nhướng mày rồi nói tiếp, "Vì sợ nó lo nên mẹ cũng chưa kể chuyện con bị tai nạn cho nó, con cũng đừng có lỡ miệng đó."
"Con biết rồi." Quan Sư nói xong liền nhanh chóng cúp máy, tránh để mẹ nàng lải nhải tiếp.
Lâu lâu nàng mới bắt nạt Đỗ Văn một chút, vả lại nàng cũng đâu có làm gì quá đáng đâu, do mẹ nàng cứ lo lắng mà thôi.
Sau khi vào nhà, Quan Sư thả quần áo xuống rồi vui vẻ nói, "Chị Hi này, lát nữa có đàn em của em đến đây thăm em, lát em giới thiệu cho chị nhé"
"Là đàn em của em ở đại học sao?" Bạch Vị Hi căng thẳng hỏi.
"Không phải, cậu ta là học trò theo học Tae Kwon Do của bố em, cậu ta đã học hơn mười mấy năm rồi đó, vậy nên có thể coi em là đàn chị của cậu ta." Quan Sư giải thích, thấy Bạch Vị Hi trông bất an bèn ngồi xuống an ủi, "Cậu ta tốt lắm, chị đừng căng thẳng."
"Vậy hai người quen nhau mười mấy năm rồi sao?" Bạch Vị Hi lặng lẽ siết tay, trong lòng hơi hoảng hốt.
Đúng vậy." Quan Sư cười rồi gật đầu, nàng nhìn trần nhà, suy tư một hồi rồi cảm thán, "Chắc cũng phải mười lăm năm rồi đấy."
"Nhất định hai người thân thiết lắm ha." Bạch Vị Hi cười gượng rồi thận trọng dò hỏi.
"Đúng thế, cậu ta giống như em trai của em vậy." Quan Sư hồn nhiên đáp, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
Nói đến hai từ "em trai", ánh mắt nàng mang theo chút cưng chiều.
Bạch Vị Hi nghe vậy cũng thả lỏng hơn. Nhưng khi nhìn vào nét mặt của Quan Sư thì cô lại căng thẳng, cô suy nghĩ một hồi rồi đứng lên nói, "Tiểu Sư này, hay là chị đi trước nhé, bạn em đến mà chị lại ở đây làm phiền thì không hay cho lắm."
"Chị Hi đừng nói thế." Quan Sư vội vàng kéo tay Bạch Vị Hi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Cậu ta chỉ đến thăm em một chút rồi đi thôi. Hơn nữa cậu ta nghe lời em lắm, sẽ không nói chuyện chị Hi đang ở đây cho ai khác đâu."
"Thật sao?" Bạch Vị Hi bất an ngồi xuống, cô mím chặt môi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Quan Sư và cậu con trai trong lời của nàng đã quen nhau mười lăm năm, hơn nữa còn rất thân thiết khiến cô vô cùng hoảng hốt.
Cảm giác giống như bảo vật mà mình nhìn trúng bị người ta cướp mất vậy.
Hai người ngồi một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên.
Quan Sư lập tức đứng dậy đi mở cửa, sau cánh cửa là một cậu trai hơi cao gầy, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, "Đỗ Văn? Sao cậu đen thế?"
"Chị đừng cười em, do bạn em hay kéo em đi đánh bóng rổ đấy." Đỗ Văn ngượng ngùng cười rộ, vẻ mặt cậu ta có chút ngượng ngùng.
Chỉ nghe giọng thôi thì Bạch Vị Hi cũng biết cậu trai này có cảm xúc khác với Quan Sư rồi. Dù không nhìn thấy người nhưng cô vẫn có thể nhận ra sự ngượng ngùng và vui sướng đang bị che giấu trong lời của cậu ta.
Đó là biểu hiện khi đối mặt với người mình thích.
"Hèn gì đen như vậy, làm chị giật cả mình." Quan Sư nói rồi đi vào nhà, thái độ vô cùng tùy ý, như thể không coi đối phương là khách đến thăm vậy.
Đỗ Văn vừa bước vào đã thấy một đôi giày cao gót ở đó, cậu ta hồi hộp hỏi, "Chị Tiểu Quan, nhà chị có khách sao?"
"Ừm, bạn của chị đang ở đây. Cậu không cần phải câu nệ gì đâu, bạn chị tốt lắm." Quan Sư quay đầu lại, nở một nụ cười trấn an cậu ta.
Bạch Vị Hi vừa nhìn thấy Quan Sư đã lập tức đứng dậy. Một lát sau, bộ dáng của cậu trai kia rơi vào tầm mắt của cô.
Đối phương rất cao, khoảng 1m85, da có hơi ngăm đen, trông có vẻ khỏe mạnh. Khi cậu ta cười rộ còn lộ ra lúm đồng tiền trên hai má, dường như là một cậu trai tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
"Chào chị, em tên là Đỗ Văn." Đỗ Văn lễ phép chào hỏi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Chào cậu, tôi là Bạch..." Bạch Vị Hi vừa chuẩn bị tự giới thiệu thì Quan Sư đã cắt ngang.
"Đây là Bạch tiểu thư, cậu gọi chị ấy là chị Bạch là được." Quan Sư đoạt lời cô, sau đó lặng lẽ dùng ánh mắt giao tiếp với Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi cũng hiểu ý nàng, cô gật đầu.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của cô chạm phải Đỗ Văn, trong mắt đối phương hiện lên vẻ kỳ quái.
"Hai người ngồi đi, để em đi gọt hoa quả." Quan Sư xách túi trái cây mà Đỗ Văn mua vào bếp.
Đỗ Văn không ngồi xuống mà vội vàng đuổi theo Quan Sư, "Chị Tiểu Quan, để em đi với chị."
"Chị đi gọt trái cây thì cậu chạy theo làm gì?" Quan Sư nhíu mày nhưng cũng không đuổi cậu ta ra.
Bạch Vị Hi nhìn cậu trai kia ngăn Quan Sư lại, sau đó hai người cùng vào bếp. Trong nháy mắt, tâm trạng Bạch Vị Hi trở nên phức tạp, cô vừa hâm mộ, vừa ghen ghét, lại có chút khiếp đảm và sợ hãi.
Nếu cậu trai này thổ lộ với Quan Sư thì hẳn người qua đường sẽ chúc phúc, nhưng nếu cô nói mình thích Quan Sư thì e rằng sẽ có rất nhiều người mắng mỏ. Cô lại chẳng thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu với người mình thích như cậu ta được.
Nhất thời, Bạch Vị Hi có chút khổ sở, cô rũ mi, che đi cảm xúc đang hỗn độn trong ánh mắt.
"Chị Tiểu Quan, người kia có phải thần tượng của chị không?" Một giọng nói khe khẽ vang lên từ phòng bếp.
Tuy rằng Đỗ Văn đã cố ý nói nhỏ, nhưng vì phòng khách rất yên tĩnh nên Bạch Vị Hi có thể nghe rõ.
"Đúng vậy, sao cậu biết thế?" Quan Sư kinh ngạc hỏi, "Chị nhớ cậu không quan tâm đến thần tượng mà."
Đỗ Văn ngượng ngùng cười, cậu ta nói nhỏ, "Vì chị thích cô ấy nên em có tìm hiểu một chút."
Nói xong, khuôn mặt cậu ta lập tức đỏ ửng, ánh mắt ngô nghê hướng về Quan Sư, nhưng vì nàng đang bày hoa quả nên không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Nghe vậy, Quan Sư tự hào cười rộ, "Xem ra cậu cũng để ý đấy."
Tức khắc, mặt Đỗ Văn càng hồng hơn, cậu ta do dự một lúc rồi hỏi, "Sao cô ấy lại đến đây vậy? Em nghe bảo mấy người đại minh tinh đều rất bận, rất khó nhìn thấy mà."
"Lát nữa chị lại nói với cậu, giờ cậu mang trái cây ra ngoài đi." Quan Sư không ngẩng đầu mà chỉ nói.
"Vâng." Đỗ Văn vui vẻ cười rộ, cậu ta ngoan ngoãn bưng đĩa trái cây ra ngoài.
"Chị Bạch ăn trái cây đi ạ, chị đừng khách sáo." Đỗ Văn đặt trái cây lên bàn, lễ phép cười nói.
Rõ ràng đây chỉ là lời khách sáo bình thường nhưng Bạch Vị Hi lại chẳng thể bình thản đối diện với nó.
Cô cảm thấy ghen ghét khi cậu ta có thể nói chuyện như thể bản thân là chủ nhà vậy, đó là điều mà cô chẳng thể làm được.
"Cảm ơn." Bạch Vị Hi cúi đầu xuống, che đi vẻ mặt khó chịu của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.