Trọng Sinh Thành Cô Chủ Tiệm Bánh
Chương 5: Vẫn là Mạc Gia tốt nhất
Hoa linh
29/07/2023
Lâm Nhi trước giờ không hề xấu, chỉ là tính tình khá trầm, tự co hẹp bản thân, không giao du người ngoài nên xuề xòa, tự biến mình thành người đơn điệu, tẻ nhạt. Lâm Nhi giờ đây đã khác xưa. Cô dựa vào khả năng trang điểm sẵn có, thêm sự tự tin của phụ nữ trưởng thành trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cô đi làm ở tiệm bánh đã được một tháng. Quay cuồng chuyện cơm áo gạo tiền mà một số chuyện trước đây cô phải tạm gác lại. Vòng xoay của cuộc sống vốn nghiệt ngã thế, khi bản thân còn trăm mối lo thì nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực ra là Lâm Nhi có nghĩ nhưng cô để ổn định cuộc sống rồi nghĩ tiếp. Làm việc ở tiệm bánh khiến cô luôn chân luôn tay, về đến nhà lăn ra ngủ đâu có thời gian để nghĩ nhiều.
Sáng thứ bảy tuần này, cô vẫn đi làm nhưng xin sẽ xin nghỉ sớm để ra thăm mộ bà, hôm nay là tròn 100 ngày bà cô mất. Đang loay hoay trong tiệm bánh thì giọng nói quen thuộc cất lên: "Cho tôi lấy bánh này". Hai nhóc nhân viên còn mải chạy bàn, Lâm Nhi vội ngẩng mặt lên, là Mạc Gia, cô vui vẻ vì gặp được anh ở đây: "Bác sĩ Mạc Gia, rất vui được gặp anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"
Mạc Gia nhìn trúng chiếc bánh kem hình đầu heo đáng yêu, là phiên bản cao cấp hơn bánh kem cô tặng anh năm 12 tuổi. Lâm Nhi vẫn thích tạo hình chiếc bánh này nên so với trước đây cô chỉnh đường nét rất chu đáo, nhìn thoáng qua sẽ thấy điểm giống nhau còn nhìn kỹ thì rõ ràng có khác biệt rất lớn.
Mạc Gia vốn không định mua bánh nhưng đi qua tiệm thấy nó anh phải ghé vào luôn, nó phải thuộc về anh. Không ngờ lại gặp cô gái hồi trước trong viện, cô ta trông không nhợt nhạt như trước, thần sắc còn khá tốt, dường như có trang điểm nhẹ.
Lâm Nhi nhẹ nhàng lấy bánh kem trong tủ kính, cô đóng gói vào hộp rồi đưa anh, cô nhìn anh dịu dàng cất lời: "Bác sĩ, bánh này tôi tặng anh." Nhưng anh từ chối dứt khoát: "Không, bánh này tôi mua, tôi thanh toán luôn."
Vì anh không lấy nên cô cũng đành nhận tiền. Mạc Gia cầm bánh dời đi rất nhanh, Lâm Nhi nhìn theo bóng dáng anh khuất hẳn mới thôi. Không biết cô có cơ hội được làm bạn với anh nữa không, khả năng đó rõ ràng còn thấp hơn cả Thần Chết tập sự hậu đậu được thăng cấp. Mạc Gia đi được một lúc cô cũng bàn giao công việc và về sớm.
Trong ký ức Lâm Nhi, cô và bà ngoại có nhà, có đất canh tác ở ngoại ô. Cô gái nhỏ âm trầm như thế nhưng rất hiếu thảo với bà. Cô bán hết di sản bà để lại lo cho bà mộ phần khang trang trong khu vực đẹp nhất cũng đắt đỏ nhất thành phố, đến một xu cô cũng không giữ lại cho bản thân, chẳng thế mà đến cả tiền nhà còn đi nợ.
Lâm Nhi mang theo hoa và đồ thắp hương lên mộ bà. Gần 10h trưa, trời nắng đẹp, thi thoảng lại có gió nhẹ, không khí cũng rất dễ chịu. Lâm Nhi leo bộ không biết mỏi. Đến nơi cô rất bất ngờ, Mạc Gia cũng có mặt ở đây. Anh đang đứng trước ngôi mộ sát cạnh mộ bà cô. Lâm Nhi mang đồ cũng tiến lại gần. Âm thanh cô đến làm Mạc Gia chú ý, anh quay ra lau vội hàng nước mắt chưa kịp khô.
Lâm Nhi kinh ngạc, anh mang bánh kem ra ngôi mộ đó, nhìn lên còn hoảng hốt hơn là mộ phần của Vũ Thư. Cơ duyên nào hai ngôi mộ mới lại cạnh nhau thế này. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhi bối rối: "Bên này là mộ bà tôi." Anh cũng giải thích giọng trầm trầm: "Bên này là mộ bạn tôi."
Lâm Nhi quay người, đặt đồ cúng lên mộ bà, lúc sau cô ngồi thụp xuống khóc như mưa, khóc như chưa từng được khóc. Mạc Gia chỉ biết cô khóc thương bà. Nhưng thâm tâm Lâm Nhi thì biết cô khóc cho ba người: Cho Vũ Thư, cho Lâm Nhi, cho bà cô.
Mạc Gia nhìn cô gái nhỏ khóc thương tâm, không biết an ủi thế nào, anh rút khăn giấy trong túi áo đưa cho cô. Lâm Nhi nhận lấy vẫn không thể nín khóc. Nỗi đau này chỉ mình cô thấu, nhưng ít nhất giờ phút này có Mạc Gia ở bên khiến cô được an ủi phần nào. Dù không thể đối diện anh, nhận mình là Vũ Thư nhưng nhìn anh quan tâm mình như thế cô không khỏi đau lòng. Mạc Gia vẫn là một phần quan trọng trong ký ức của cô.
Sau một hồi khóc lóc thảm thương, Lâm Nhi đã lấy lại bình tĩnh, cô quyết định nói rõ với Mạc Gia chuyện vẫn canh cánh trong lòng: "Bác sĩ, anh có biết là tôi hại chết bạn anh?" Mạc Gia buồn rầu: "Tôi biết." Lâm Nhi không ngờ tới anh cũng biết chuyện đó: "Sao anh biết mà anh không giận tôi?"
"Lúc đưa di hài Vũ Thư về nhà xác bệnh viện, họ cũng đưa cô về kiểm tra sức khỏe. Tinh thần cô khi đó không tỉnh táo như bây giờ, việc cô hồi phục cũng khiến tôi rất ngạc nhiên. Khả năng lúc hôn mê vì thuốc ngủ cô đã được thức tỉnh bản năng sống. Dù cô là người trực tiếp gây ra cái chết cái cho Vũ Thư nhưng cũng là tai nạn đáng tiếc. Không biết lý do gì khiến cô tự tử hai lần như vậy, dù sao đến giờ cô đã thay đổi thì hãy cố gắng sống cho tốt."
Mạc Gia vẫn luôn chững chạc như thế, anh khiến Lâm Nhi rất cảm kích: "Bác sĩ, anh cũng rất tốt bụng, cảm ơn anh vì tất cả." Mạc Gia ngỏ ý đưa cô về, anh cất phần bánh kem trở vào hộp nâng niu cầm đi. Lâm Nhi nghĩ bụng "Anh vẫn keo kiệt như ngày nào, không mời cô ăn bánh kem cùng là cái chắc." Mà cũng đúng thôi Mạc Gia chẳng có lý do gì để mời Lâm Nhi, bánh là của anh cơ mà. Lâm Nhi cũng thấy như vậy cũng tốt. Ít ra cô vẫn có cơ hội được gặp lại Mạc Gia vì anh không ghét hay hận cô. Anh đưa cô về rồi lái xe đi thẳng. Lâm Nhi lại nhìn theo xe đi khuất hẳn mới thôi.
Cô đi làm ở tiệm bánh đã được một tháng. Quay cuồng chuyện cơm áo gạo tiền mà một số chuyện trước đây cô phải tạm gác lại. Vòng xoay của cuộc sống vốn nghiệt ngã thế, khi bản thân còn trăm mối lo thì nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực ra là Lâm Nhi có nghĩ nhưng cô để ổn định cuộc sống rồi nghĩ tiếp. Làm việc ở tiệm bánh khiến cô luôn chân luôn tay, về đến nhà lăn ra ngủ đâu có thời gian để nghĩ nhiều.
Sáng thứ bảy tuần này, cô vẫn đi làm nhưng xin sẽ xin nghỉ sớm để ra thăm mộ bà, hôm nay là tròn 100 ngày bà cô mất. Đang loay hoay trong tiệm bánh thì giọng nói quen thuộc cất lên: "Cho tôi lấy bánh này". Hai nhóc nhân viên còn mải chạy bàn, Lâm Nhi vội ngẩng mặt lên, là Mạc Gia, cô vui vẻ vì gặp được anh ở đây: "Bác sĩ Mạc Gia, rất vui được gặp anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"
Mạc Gia nhìn trúng chiếc bánh kem hình đầu heo đáng yêu, là phiên bản cao cấp hơn bánh kem cô tặng anh năm 12 tuổi. Lâm Nhi vẫn thích tạo hình chiếc bánh này nên so với trước đây cô chỉnh đường nét rất chu đáo, nhìn thoáng qua sẽ thấy điểm giống nhau còn nhìn kỹ thì rõ ràng có khác biệt rất lớn.
Mạc Gia vốn không định mua bánh nhưng đi qua tiệm thấy nó anh phải ghé vào luôn, nó phải thuộc về anh. Không ngờ lại gặp cô gái hồi trước trong viện, cô ta trông không nhợt nhạt như trước, thần sắc còn khá tốt, dường như có trang điểm nhẹ.
Lâm Nhi nhẹ nhàng lấy bánh kem trong tủ kính, cô đóng gói vào hộp rồi đưa anh, cô nhìn anh dịu dàng cất lời: "Bác sĩ, bánh này tôi tặng anh." Nhưng anh từ chối dứt khoát: "Không, bánh này tôi mua, tôi thanh toán luôn."
Vì anh không lấy nên cô cũng đành nhận tiền. Mạc Gia cầm bánh dời đi rất nhanh, Lâm Nhi nhìn theo bóng dáng anh khuất hẳn mới thôi. Không biết cô có cơ hội được làm bạn với anh nữa không, khả năng đó rõ ràng còn thấp hơn cả Thần Chết tập sự hậu đậu được thăng cấp. Mạc Gia đi được một lúc cô cũng bàn giao công việc và về sớm.
Trong ký ức Lâm Nhi, cô và bà ngoại có nhà, có đất canh tác ở ngoại ô. Cô gái nhỏ âm trầm như thế nhưng rất hiếu thảo với bà. Cô bán hết di sản bà để lại lo cho bà mộ phần khang trang trong khu vực đẹp nhất cũng đắt đỏ nhất thành phố, đến một xu cô cũng không giữ lại cho bản thân, chẳng thế mà đến cả tiền nhà còn đi nợ.
Lâm Nhi mang theo hoa và đồ thắp hương lên mộ bà. Gần 10h trưa, trời nắng đẹp, thi thoảng lại có gió nhẹ, không khí cũng rất dễ chịu. Lâm Nhi leo bộ không biết mỏi. Đến nơi cô rất bất ngờ, Mạc Gia cũng có mặt ở đây. Anh đang đứng trước ngôi mộ sát cạnh mộ bà cô. Lâm Nhi mang đồ cũng tiến lại gần. Âm thanh cô đến làm Mạc Gia chú ý, anh quay ra lau vội hàng nước mắt chưa kịp khô.
Lâm Nhi kinh ngạc, anh mang bánh kem ra ngôi mộ đó, nhìn lên còn hoảng hốt hơn là mộ phần của Vũ Thư. Cơ duyên nào hai ngôi mộ mới lại cạnh nhau thế này. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhi bối rối: "Bên này là mộ bà tôi." Anh cũng giải thích giọng trầm trầm: "Bên này là mộ bạn tôi."
Lâm Nhi quay người, đặt đồ cúng lên mộ bà, lúc sau cô ngồi thụp xuống khóc như mưa, khóc như chưa từng được khóc. Mạc Gia chỉ biết cô khóc thương bà. Nhưng thâm tâm Lâm Nhi thì biết cô khóc cho ba người: Cho Vũ Thư, cho Lâm Nhi, cho bà cô.
Mạc Gia nhìn cô gái nhỏ khóc thương tâm, không biết an ủi thế nào, anh rút khăn giấy trong túi áo đưa cho cô. Lâm Nhi nhận lấy vẫn không thể nín khóc. Nỗi đau này chỉ mình cô thấu, nhưng ít nhất giờ phút này có Mạc Gia ở bên khiến cô được an ủi phần nào. Dù không thể đối diện anh, nhận mình là Vũ Thư nhưng nhìn anh quan tâm mình như thế cô không khỏi đau lòng. Mạc Gia vẫn là một phần quan trọng trong ký ức của cô.
Sau một hồi khóc lóc thảm thương, Lâm Nhi đã lấy lại bình tĩnh, cô quyết định nói rõ với Mạc Gia chuyện vẫn canh cánh trong lòng: "Bác sĩ, anh có biết là tôi hại chết bạn anh?" Mạc Gia buồn rầu: "Tôi biết." Lâm Nhi không ngờ tới anh cũng biết chuyện đó: "Sao anh biết mà anh không giận tôi?"
"Lúc đưa di hài Vũ Thư về nhà xác bệnh viện, họ cũng đưa cô về kiểm tra sức khỏe. Tinh thần cô khi đó không tỉnh táo như bây giờ, việc cô hồi phục cũng khiến tôi rất ngạc nhiên. Khả năng lúc hôn mê vì thuốc ngủ cô đã được thức tỉnh bản năng sống. Dù cô là người trực tiếp gây ra cái chết cái cho Vũ Thư nhưng cũng là tai nạn đáng tiếc. Không biết lý do gì khiến cô tự tử hai lần như vậy, dù sao đến giờ cô đã thay đổi thì hãy cố gắng sống cho tốt."
Mạc Gia vẫn luôn chững chạc như thế, anh khiến Lâm Nhi rất cảm kích: "Bác sĩ, anh cũng rất tốt bụng, cảm ơn anh vì tất cả." Mạc Gia ngỏ ý đưa cô về, anh cất phần bánh kem trở vào hộp nâng niu cầm đi. Lâm Nhi nghĩ bụng "Anh vẫn keo kiệt như ngày nào, không mời cô ăn bánh kem cùng là cái chắc." Mà cũng đúng thôi Mạc Gia chẳng có lý do gì để mời Lâm Nhi, bánh là của anh cơ mà. Lâm Nhi cũng thấy như vậy cũng tốt. Ít ra cô vẫn có cơ hội được gặp lại Mạc Gia vì anh không ghét hay hận cô. Anh đưa cô về rồi lái xe đi thẳng. Lâm Nhi lại nhìn theo xe đi khuất hẳn mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.