Chương 77
Lai Tự Viễn Phương
02/04/2017
CHƯƠNG 77
****
La Kiều ở lại lãnh địa hoa báo năm ngày, trong lúc này, hoa báo Mông Đế đã thực hiện lời hứa của mình, nó đối với La Kiều rất tốt, tốt đến mức làm La Kiều sởn gai ốc, áp lực nặng nề.
La Kiều đói bụng, Mông Đế đi bắt con mồi, tha về đút tận miệng.
Kên kên cùng chó rừng giành thức ăn, Mông Đế đi đuổi, nhân tiện còn cắn chết một con chó rừng làm cơm trưa. Nhìn Mông Đế nhai xương chó rừng rôm rốp, La Kiều hoàn toàn hiểu được vì sao theo đuôi mình là chó rừng, mà có gan theo sau hoa báo chỉ có linh cẩu. Dù sao chỉ có loài linh cẩu mới không lo lắng hoa báo đột ngột quay đầu cắn mình một ngụm, gặm gặm rồi nuốt sạch.
Thịt linh cẩu rất khó ăn, hoàn toàn không thể nuốt trôi, đây là nhận thức chung.
La Kiều nghỉ ngơi, Mông Đế canh gác. La Kiều ôm hai tiểu liệp báo lăn lộn trên cỏ, Mông Đế nằm trên nhánh cây, cười đến *** loạn.
Cậu biết dùng từ này không tốt lắm, nhưng bị cặp mắt vàng nhạt kia nhìn chằm chằm, lông mao sau gáy La Kiều đều sợ tới mức dựng thẳng, không rét mà run.
Cọ cọ La Thụy dựa bên người, La Kiều vươn vuốt tính xem năm hôm nay đã nợ bao nhiêu, một con thỏ hoang, một con lợn warthog con, một con linh dương gazen.
Thỏ hoang cùng lợn warthog đều là La Kiều tự bắt, linh dương gazen cha con bọn họ chỉ ăn một phần, số còn lại đều lọt vào bụng Mông Đế. Nhưng tính theo quy luật, con mồi trong lãnh địa Mông Đế chính là của Mông Đế! Con mồi, của Mông Đế! La Kiều ăn con mồi, cũng là của Mông Đế! Tổng kết lại, nợ thịt này khẳng định phải tính hết vào người La Kiều!
Hơn nữa còn có con khỉ lúc trước! La Kiều đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cho dù cậu kháng nghị bằng tay lẫn chân cũng không xong. Huống chi vô luận là hình báo hay hình người, tay chân Mông Đế đều thô to hơn cậu… ngay cả cái kia cũng to hơn! Được rồi, này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, muốn một vận động viên tập thể dục nhịp điệu so tay to chân thô thân hình vạm vỡ với một tuyển thủ quyền anh quả thực không thực tế.
Càng làm La Kiều kinh hãi chính là trong năm ngày này, Mông Đế không hề đòi ‘ưu đãi’. La Kiều quá hiểu lòng dạ Mông Đế hẹp hòi cỡ nào, vì thế cậu không thể theo một góc độ u ám mà suy đoán ý đồ hoa báo, đồng thời cho ra kết luận, khóc ròng…
Sau khi bổ não một phen, La Kiều quyết định tự cứu bản thân, vào buổi sáng ngày thứ sáu, thừa dịp Mông Đế ngủ trên cây mà mang theo hai tiểu liệp báo, cấp tốc chạy trốn.
Ngay lúc ba con liệp báo rón rén chui vào bụi cỏ, Mông Đế đang nằm trên nhánh cây mở mắt đứng dậy, ưỡn thắt lưng, cũng không đuổi theo La Kiều đang chạy trốn, dù sao con liệp báo này không thể thoát khỏi móng vuốt của nó.
Trên cây Mông Đế còn giấu một ấu tể linh dương bắt được tối qua. Bởi vì mụi xạ hương đáng sợ của linh dương lớn nên nói cỡ nào ba con liệp báo cũng không thèm đụng tới một ngụm. Vì thế không thể tính con linh dương này vào số nợ của La Kiều, Mông Đế có chút tiếc nuối.
Mông Đế vừa nhổ lông linh dương vừa nghĩ, lúc nào thì thảo luận với con liệp báo im hơi lặng tiếng bỏ trốn kia một phen, có nợ không trả, mưu toan lấp liếm, trực tiếp chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua…
La Kiều hẳn rất may mắn vì tinh cầu này không có hình thức vay nặng lãi, con hoa báo kia không biết khái niệm này, nếu không, cái mạng nhỏ của cậu gặp nguy rồi a.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi lãnh địa hoa báo, phóng thẳng tới lãnh địa biên giới của mình. Lúc đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, cậu không xác định Mông Đế có đuổi theo hay không, hoa báo là bậc thầy ẩn núp, chỉ cần Mông Đế không muốn bị La Kiều phát hiện, cho dù La Kiều trừng tới lọt tròng cũng không thấy được.
“Ba ba, ngươi đang nhìn gì đó? Con mồi sao?”
“Không phải.”
“Nga.” La Thụy động động lỗ tai: “Thực không phải con mồi?”
“Thực không phải.”
“Xác định?”
“Xác định.”
“Được rồi.”
Nếu không phải thức ăn, La Sâm cùng La Thụy cũng không tiếp tục truy hỏi, thực làm liệp báo ba ba xấu hổ thở phào một hơi.
Trở lại lãnh địa biên giới, La Kiều không tùy tiện mang hai tiểu liệp báo quay về ngọn núi đá ở trung tâm lãnh địa, tuy đã qua năm ngày nhưng đám động vật ăn thịt thội bị thi thể mãng xà đưa tới đã rời khỏi hết hay chưa, La Kiều vẫn không thể xác định.
Tìm được một gò mối gần nhất, La Kiều đứng trên gò mối phóng tầm mắt nhìn về phía xa, ngọn núi đá nằm giữa một mảng cây cỏ khô rất dễ thấy, trên bầu trời không có kên kên, cũng không nghe thấy tiếng kêu của linh cẩu hay chó rừng, có lẽ tình huống tốt hơn cậu tưởng tượng.
La Kiều leo xuống gò mối, mang hai tiểu liệp báo đi về phía núi đá.
Thi thể mãng xà sau ngày La Kiều rời đi đã bị phân chia hầu như không còn gì. Đám linh cẩu vợ chồng chó rừng đưa tới đã chiếm phần lớn thi thể, tốc độ ăn của bọn nó rất nhanh, lúc tranh đoạt thức ăn cũng không đánh nhau mà xem ai ăn nhanh hơn, thủ đoạn ai cao siêu hơn thì có thể ăn no.
Thi thể mãng xà dài sáu mét, trừ bỏ phần kên kên cùng chó rừng ăn, toàn bộ đều vào bụng linh cẩu. Bọn nó ngay cả xương cốt cũng có thể tiêu hóa, tất cả bộ phận trên thân mãng xà đều không bị lãng phí.
Linh cẩu xua đuổi kên kên nhưng lại cho phép vợ chồng chó rừng một chén canh. Sau khi nhóm linh cẩu tranh đoạt, chó rừng có thể lụm lặt cũng chỉ là chút thịt nát, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn không có gì để ăn.
Đám kên kên bị chó rừng mưu hại một phen, nhưng cũng không vì thế mà ghi hận, vào mùa khô, loài duy nhất không lo đói bụng chính là kên kên. Vô luận là bữa cơm thừa của kẻ săn mồi, hay những động vật chịu không nổi đói khát, hay sinh bệnh chết đi đều là bữa ngon của chúng.
Bọn nó luôn nhân lúc nhiệt khí tăng cao mà bay lượn trên bầu trời, ở nơi này, bọn nó được gọi là thiên sứ đen trên thảo nguyên, chính là diện mạo quả thực xin lỗi người xem.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trở lại núi đá, chỗ thi thể mãng xà đã bị dọn dẹp sạch sẽ, xương cốt, thịt nát, da dẻ, nội tạng, cái gì cũng không lưu lại.
Tuy đã qua vài ngày nhưng trong không khí tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi máu tươi cùng mùi khó ngửi trên người đám động vật ăn thịt thối.
Nhất là mùi linh cẩu, nồng tới mức làm La Kiều bất an.
“Đi theo ba ba.” La Kiều vừa khẩn trương xem xét bụi cỏ xung quanh, vừa mang hai tiểu liệp báo leo lên một mỏm đá hoa cương thật lớn. Phần đỉnh của mỏm nham thạch này cách mặt đất tầm bốn mét, trừ bỏ sườn dốc bọn nó đang đi thì không còn con đường nào khác. Giữa sườn dốc đột nhiên trở nên dốc đứng, ba con liệp báo muốn leo lên cũng tốn khí lực một phen, nếu là linh cẩu thì nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Ba ba, có linh cẩu sao?”
Hai tiểu liệp báo cũng ngửi được mùi linh cẩu, bọn nó rất quen thuộc với mùi này, cũng căm thù đến tận xương tủy.
“Ba ba đang tìm.”
Đứng trên cao, tầm nhìn lại càng trống trải, La Kiều phát hiện cách đó tầm mấy trăm mét có một con linh cẩu trẻ tuổi. Bụi cỏ cao cao cùng thân cây đã che dấu thân hình linh cẩu, vì thế lúc đầu La Kiều căn bản không phát hiện được nó.
“Ba ba, ở đó kìa!”
La Sâm cùng La Thụy cũng phát hiện con linh cẩu kia. Hai tiểu liệp báo từng tận mắt nhìn thấy La Kiều giết chết linh cẩu, cũng từng cắn xé thi thể linh cẩu Nạp Lợi, hơn nữa ngày càng lớn, lòng hiếu kì của chúng lại càng nhiều hơn, lá gan cũng lớn hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện linh cẩu đột nhiên tỉnh lại phát hiện bọn nó.
La Kiều có chút 囧, có phải cậu đã uốn nắn quá tay không?
Hi vọng là cậu nghĩ nhiều. Ít nhất trong những lần gặp linh cẩu trước đó, biểu hiện của La Sâm cùng La Thụy vẫn rất bình thường.
Tới gần giữa trưa, nhiệt độ không khí lên cao, linh cẩu vẫn như cũ vù vù ngủ say, căn bản không phát hiện ba con liệp báo đang nằm trên mỏm đá quan sát nó.
“Ba ba, có thể giết chết nó không?”
La Thụy cọ cọ La Kiều, dùng bộ dáng vô cùng ngây thơ hỏi ra vấn đề thực máu me bạo lực này.
“Hẳn là có thể, nhưng phải xác định xem xung quanh còn con linh cẩu nào khác hay không.” La Kiều không biết ý tưởng của tiểu liệp báo có gì không đúng, nếu dạy hai tiểu liệp báo theo đuổi ‘sinh mệnh trân quý’, đại khái kết quả đầu tiên chính là La Kiều bị Sa Mỗ đập bẹp.
Dù sao đứa nhỏ mỗi ngày nghĩ tới thiệt nhiều thịt vẫn thực tế hơn mỗi ngày nghĩ rằng không có thịt thì mình cứ ăn cỏ.
Ngay lúc La Kiều tính toán leo xuống mỏm núi, con linh cẩu nằm trong bóng râm kia đột nhiên tỉnh lại, nó tựa hồ bị thứ gì đó làm bừng tỉnh. Lúc này La Kiều mới phát hiện chân sau của con linh cẩu bị thương nặng, thậm chí làm nó đi đường rất khó khăn.
La Kiều nhìn chằm chằm từng hành động của linh cẩu, cậu không quan tâm thương thế nó nặng cỡ nào, cậu chỉ muốn biết thứ gì đã đánh thức nó. Không phải là cậu cùng hai tiểu liệp báo, La Kiều rất tin tưởng.
Sự xuất hiện của ba con linh cẩu khác đã công bố đáp án cho vấn đề này.
Da lông của ba con linh cẩu này hơi đỏ, nhưng bọn nó không phải linh cẩu nâu, rất giống linh cẩu đốm bị thương. Càng làm La Kiều giật mình chính là lại có thêm hai con linh cẩu xuất hiện, bọn nó là đồng bạn của con đầu tiên, màu sắc da lông rất kém, còn có những vết ban lộn xộn, một con còn mất nửa lỗ tai, hiển nhiên lúc đánh nhau với con linh cẩu khác đã bị cắn mất. Miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại.
La Kiều không khỏi cảm thấy may mắn, may mà chưa leo xuống, nếu không khẳng định đã chết chắc…
Ba đối ba, hai nhóm linh cẩu nương tựa cùng một chỗ, dựng thẳng cái đuôi, phần gáy cổ đong đưa cao thấp, ý đồ uy hiếp bên kia rời đi. Nơi này không có con mồi, mục đích của nhóm linh cẩu là tranh đoạt phần lãnh địa thuộc về liệp báo này.
Nỗi lo lắng trước kia của La Kiều đã biến thành sự thật, sau khi mãng xà chết, nhóm linh cẩu bị sư đàn xua đuổi bắt đầu đánh chủ ý vào lãnh địa của cậu. Tuy con mồi nơi này rất thưa thớt nhưng cũng không có sư tử, con mãng xà có lực công kích lớn nhất cũng đã chết, vấn đề an toàn của ấu tể hoàn toàn không cần lo lắng. Sáu con linh cẩu tranh chấp đến từ hai đàn bất đồng, điểm giống nhau duy nhất là tộc đàn bọn nó đều bị sư tử đuổi đi, chúng là những kẻ sống sót cuối cùng. Vì sinh sản hậu đại cùng phát triển tộc đàn, bọn nó phải chiếm cứ một vùng lãnh địa.
Mảnh đất mà đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na chiếm cứ bị kẹp giữa hai sư đàn, bọn nó chỉ có thể xuống tay với lãnh địa của liệp báo.
La Kiều có thể hiểu được tâm tình bức thiết tìm một mảnh lãnh địa của đám linh cẩu, nhưng những kẻ chân trước dài chân sau ngắn, kêu lên lại hệt như đang khóc này âm mưu giành địa bàn ngay trước mặt cậu, này có chút không để cậu vào mắt đi!
Chưa từng nghe nói tới có ai giải vây cho kẻ cướp bóc, kia không phải thiện lương mà là ngu xuẩn.
Nhìn sáu con linh cẩu đã lao vào cắn xé, La Kiều liền quyết định, ai dám giành địa bàn với cậu, cậu liền cắn kẻ đó! Cho dù là đám linh cẩu trước mặt!
Bước đầu tiên trong kế hoạch, La Kiều chờ đợi khoảnh khắc lưỡng bại câu thương của đám linh cẩu kia.
La Sâm cùng La Thụy ngẩng đầu nhìn La Kiều, cậu đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đám linh cẩu đang quần ẩu, miệng lẩm bẩm, hai tiểu liệp báo nhìn nhau, tuy không hiểu vì sao ba ba lại niệm mấy từ đó, nhưng xuất phát từ lòng tin đối với ba ba, móng vuốt nhỏ cũng quơ quơ, cùng nhau thì thầm: “Linh cẩu chết mới là linh cẩu tốt…”
END 77. Đăng bởi: admin
****
La Kiều ở lại lãnh địa hoa báo năm ngày, trong lúc này, hoa báo Mông Đế đã thực hiện lời hứa của mình, nó đối với La Kiều rất tốt, tốt đến mức làm La Kiều sởn gai ốc, áp lực nặng nề.
La Kiều đói bụng, Mông Đế đi bắt con mồi, tha về đút tận miệng.
Kên kên cùng chó rừng giành thức ăn, Mông Đế đi đuổi, nhân tiện còn cắn chết một con chó rừng làm cơm trưa. Nhìn Mông Đế nhai xương chó rừng rôm rốp, La Kiều hoàn toàn hiểu được vì sao theo đuôi mình là chó rừng, mà có gan theo sau hoa báo chỉ có linh cẩu. Dù sao chỉ có loài linh cẩu mới không lo lắng hoa báo đột ngột quay đầu cắn mình một ngụm, gặm gặm rồi nuốt sạch.
Thịt linh cẩu rất khó ăn, hoàn toàn không thể nuốt trôi, đây là nhận thức chung.
La Kiều nghỉ ngơi, Mông Đế canh gác. La Kiều ôm hai tiểu liệp báo lăn lộn trên cỏ, Mông Đế nằm trên nhánh cây, cười đến *** loạn.
Cậu biết dùng từ này không tốt lắm, nhưng bị cặp mắt vàng nhạt kia nhìn chằm chằm, lông mao sau gáy La Kiều đều sợ tới mức dựng thẳng, không rét mà run.
Cọ cọ La Thụy dựa bên người, La Kiều vươn vuốt tính xem năm hôm nay đã nợ bao nhiêu, một con thỏ hoang, một con lợn warthog con, một con linh dương gazen.
Thỏ hoang cùng lợn warthog đều là La Kiều tự bắt, linh dương gazen cha con bọn họ chỉ ăn một phần, số còn lại đều lọt vào bụng Mông Đế. Nhưng tính theo quy luật, con mồi trong lãnh địa Mông Đế chính là của Mông Đế! Con mồi, của Mông Đế! La Kiều ăn con mồi, cũng là của Mông Đế! Tổng kết lại, nợ thịt này khẳng định phải tính hết vào người La Kiều!
Hơn nữa còn có con khỉ lúc trước! La Kiều đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cho dù cậu kháng nghị bằng tay lẫn chân cũng không xong. Huống chi vô luận là hình báo hay hình người, tay chân Mông Đế đều thô to hơn cậu… ngay cả cái kia cũng to hơn! Được rồi, này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, muốn một vận động viên tập thể dục nhịp điệu so tay to chân thô thân hình vạm vỡ với một tuyển thủ quyền anh quả thực không thực tế.
Càng làm La Kiều kinh hãi chính là trong năm ngày này, Mông Đế không hề đòi ‘ưu đãi’. La Kiều quá hiểu lòng dạ Mông Đế hẹp hòi cỡ nào, vì thế cậu không thể theo một góc độ u ám mà suy đoán ý đồ hoa báo, đồng thời cho ra kết luận, khóc ròng…
Sau khi bổ não một phen, La Kiều quyết định tự cứu bản thân, vào buổi sáng ngày thứ sáu, thừa dịp Mông Đế ngủ trên cây mà mang theo hai tiểu liệp báo, cấp tốc chạy trốn.
Ngay lúc ba con liệp báo rón rén chui vào bụi cỏ, Mông Đế đang nằm trên nhánh cây mở mắt đứng dậy, ưỡn thắt lưng, cũng không đuổi theo La Kiều đang chạy trốn, dù sao con liệp báo này không thể thoát khỏi móng vuốt của nó.
Trên cây Mông Đế còn giấu một ấu tể linh dương bắt được tối qua. Bởi vì mụi xạ hương đáng sợ của linh dương lớn nên nói cỡ nào ba con liệp báo cũng không thèm đụng tới một ngụm. Vì thế không thể tính con linh dương này vào số nợ của La Kiều, Mông Đế có chút tiếc nuối.
Mông Đế vừa nhổ lông linh dương vừa nghĩ, lúc nào thì thảo luận với con liệp báo im hơi lặng tiếng bỏ trốn kia một phen, có nợ không trả, mưu toan lấp liếm, trực tiếp chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua…
La Kiều hẳn rất may mắn vì tinh cầu này không có hình thức vay nặng lãi, con hoa báo kia không biết khái niệm này, nếu không, cái mạng nhỏ của cậu gặp nguy rồi a.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi lãnh địa hoa báo, phóng thẳng tới lãnh địa biên giới của mình. Lúc đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, cậu không xác định Mông Đế có đuổi theo hay không, hoa báo là bậc thầy ẩn núp, chỉ cần Mông Đế không muốn bị La Kiều phát hiện, cho dù La Kiều trừng tới lọt tròng cũng không thấy được.
“Ba ba, ngươi đang nhìn gì đó? Con mồi sao?”
“Không phải.”
“Nga.” La Thụy động động lỗ tai: “Thực không phải con mồi?”
“Thực không phải.”
“Xác định?”
“Xác định.”
“Được rồi.”
Nếu không phải thức ăn, La Sâm cùng La Thụy cũng không tiếp tục truy hỏi, thực làm liệp báo ba ba xấu hổ thở phào một hơi.
Trở lại lãnh địa biên giới, La Kiều không tùy tiện mang hai tiểu liệp báo quay về ngọn núi đá ở trung tâm lãnh địa, tuy đã qua năm ngày nhưng đám động vật ăn thịt thội bị thi thể mãng xà đưa tới đã rời khỏi hết hay chưa, La Kiều vẫn không thể xác định.
Tìm được một gò mối gần nhất, La Kiều đứng trên gò mối phóng tầm mắt nhìn về phía xa, ngọn núi đá nằm giữa một mảng cây cỏ khô rất dễ thấy, trên bầu trời không có kên kên, cũng không nghe thấy tiếng kêu của linh cẩu hay chó rừng, có lẽ tình huống tốt hơn cậu tưởng tượng.
La Kiều leo xuống gò mối, mang hai tiểu liệp báo đi về phía núi đá.
Thi thể mãng xà sau ngày La Kiều rời đi đã bị phân chia hầu như không còn gì. Đám linh cẩu vợ chồng chó rừng đưa tới đã chiếm phần lớn thi thể, tốc độ ăn của bọn nó rất nhanh, lúc tranh đoạt thức ăn cũng không đánh nhau mà xem ai ăn nhanh hơn, thủ đoạn ai cao siêu hơn thì có thể ăn no.
Thi thể mãng xà dài sáu mét, trừ bỏ phần kên kên cùng chó rừng ăn, toàn bộ đều vào bụng linh cẩu. Bọn nó ngay cả xương cốt cũng có thể tiêu hóa, tất cả bộ phận trên thân mãng xà đều không bị lãng phí.
Linh cẩu xua đuổi kên kên nhưng lại cho phép vợ chồng chó rừng một chén canh. Sau khi nhóm linh cẩu tranh đoạt, chó rừng có thể lụm lặt cũng chỉ là chút thịt nát, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn không có gì để ăn.
Đám kên kên bị chó rừng mưu hại một phen, nhưng cũng không vì thế mà ghi hận, vào mùa khô, loài duy nhất không lo đói bụng chính là kên kên. Vô luận là bữa cơm thừa của kẻ săn mồi, hay những động vật chịu không nổi đói khát, hay sinh bệnh chết đi đều là bữa ngon của chúng.
Bọn nó luôn nhân lúc nhiệt khí tăng cao mà bay lượn trên bầu trời, ở nơi này, bọn nó được gọi là thiên sứ đen trên thảo nguyên, chính là diện mạo quả thực xin lỗi người xem.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trở lại núi đá, chỗ thi thể mãng xà đã bị dọn dẹp sạch sẽ, xương cốt, thịt nát, da dẻ, nội tạng, cái gì cũng không lưu lại.
Tuy đã qua vài ngày nhưng trong không khí tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi máu tươi cùng mùi khó ngửi trên người đám động vật ăn thịt thối.
Nhất là mùi linh cẩu, nồng tới mức làm La Kiều bất an.
“Đi theo ba ba.” La Kiều vừa khẩn trương xem xét bụi cỏ xung quanh, vừa mang hai tiểu liệp báo leo lên một mỏm đá hoa cương thật lớn. Phần đỉnh của mỏm nham thạch này cách mặt đất tầm bốn mét, trừ bỏ sườn dốc bọn nó đang đi thì không còn con đường nào khác. Giữa sườn dốc đột nhiên trở nên dốc đứng, ba con liệp báo muốn leo lên cũng tốn khí lực một phen, nếu là linh cẩu thì nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Ba ba, có linh cẩu sao?”
Hai tiểu liệp báo cũng ngửi được mùi linh cẩu, bọn nó rất quen thuộc với mùi này, cũng căm thù đến tận xương tủy.
“Ba ba đang tìm.”
Đứng trên cao, tầm nhìn lại càng trống trải, La Kiều phát hiện cách đó tầm mấy trăm mét có một con linh cẩu trẻ tuổi. Bụi cỏ cao cao cùng thân cây đã che dấu thân hình linh cẩu, vì thế lúc đầu La Kiều căn bản không phát hiện được nó.
“Ba ba, ở đó kìa!”
La Sâm cùng La Thụy cũng phát hiện con linh cẩu kia. Hai tiểu liệp báo từng tận mắt nhìn thấy La Kiều giết chết linh cẩu, cũng từng cắn xé thi thể linh cẩu Nạp Lợi, hơn nữa ngày càng lớn, lòng hiếu kì của chúng lại càng nhiều hơn, lá gan cũng lớn hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện linh cẩu đột nhiên tỉnh lại phát hiện bọn nó.
La Kiều có chút 囧, có phải cậu đã uốn nắn quá tay không?
Hi vọng là cậu nghĩ nhiều. Ít nhất trong những lần gặp linh cẩu trước đó, biểu hiện của La Sâm cùng La Thụy vẫn rất bình thường.
Tới gần giữa trưa, nhiệt độ không khí lên cao, linh cẩu vẫn như cũ vù vù ngủ say, căn bản không phát hiện ba con liệp báo đang nằm trên mỏm đá quan sát nó.
“Ba ba, có thể giết chết nó không?”
La Thụy cọ cọ La Kiều, dùng bộ dáng vô cùng ngây thơ hỏi ra vấn đề thực máu me bạo lực này.
“Hẳn là có thể, nhưng phải xác định xem xung quanh còn con linh cẩu nào khác hay không.” La Kiều không biết ý tưởng của tiểu liệp báo có gì không đúng, nếu dạy hai tiểu liệp báo theo đuổi ‘sinh mệnh trân quý’, đại khái kết quả đầu tiên chính là La Kiều bị Sa Mỗ đập bẹp.
Dù sao đứa nhỏ mỗi ngày nghĩ tới thiệt nhiều thịt vẫn thực tế hơn mỗi ngày nghĩ rằng không có thịt thì mình cứ ăn cỏ.
Ngay lúc La Kiều tính toán leo xuống mỏm núi, con linh cẩu nằm trong bóng râm kia đột nhiên tỉnh lại, nó tựa hồ bị thứ gì đó làm bừng tỉnh. Lúc này La Kiều mới phát hiện chân sau của con linh cẩu bị thương nặng, thậm chí làm nó đi đường rất khó khăn.
La Kiều nhìn chằm chằm từng hành động của linh cẩu, cậu không quan tâm thương thế nó nặng cỡ nào, cậu chỉ muốn biết thứ gì đã đánh thức nó. Không phải là cậu cùng hai tiểu liệp báo, La Kiều rất tin tưởng.
Sự xuất hiện của ba con linh cẩu khác đã công bố đáp án cho vấn đề này.
Da lông của ba con linh cẩu này hơi đỏ, nhưng bọn nó không phải linh cẩu nâu, rất giống linh cẩu đốm bị thương. Càng làm La Kiều giật mình chính là lại có thêm hai con linh cẩu xuất hiện, bọn nó là đồng bạn của con đầu tiên, màu sắc da lông rất kém, còn có những vết ban lộn xộn, một con còn mất nửa lỗ tai, hiển nhiên lúc đánh nhau với con linh cẩu khác đã bị cắn mất. Miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại.
La Kiều không khỏi cảm thấy may mắn, may mà chưa leo xuống, nếu không khẳng định đã chết chắc…
Ba đối ba, hai nhóm linh cẩu nương tựa cùng một chỗ, dựng thẳng cái đuôi, phần gáy cổ đong đưa cao thấp, ý đồ uy hiếp bên kia rời đi. Nơi này không có con mồi, mục đích của nhóm linh cẩu là tranh đoạt phần lãnh địa thuộc về liệp báo này.
Nỗi lo lắng trước kia của La Kiều đã biến thành sự thật, sau khi mãng xà chết, nhóm linh cẩu bị sư đàn xua đuổi bắt đầu đánh chủ ý vào lãnh địa của cậu. Tuy con mồi nơi này rất thưa thớt nhưng cũng không có sư tử, con mãng xà có lực công kích lớn nhất cũng đã chết, vấn đề an toàn của ấu tể hoàn toàn không cần lo lắng. Sáu con linh cẩu tranh chấp đến từ hai đàn bất đồng, điểm giống nhau duy nhất là tộc đàn bọn nó đều bị sư tử đuổi đi, chúng là những kẻ sống sót cuối cùng. Vì sinh sản hậu đại cùng phát triển tộc đàn, bọn nó phải chiếm cứ một vùng lãnh địa.
Mảnh đất mà đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na chiếm cứ bị kẹp giữa hai sư đàn, bọn nó chỉ có thể xuống tay với lãnh địa của liệp báo.
La Kiều có thể hiểu được tâm tình bức thiết tìm một mảnh lãnh địa của đám linh cẩu, nhưng những kẻ chân trước dài chân sau ngắn, kêu lên lại hệt như đang khóc này âm mưu giành địa bàn ngay trước mặt cậu, này có chút không để cậu vào mắt đi!
Chưa từng nghe nói tới có ai giải vây cho kẻ cướp bóc, kia không phải thiện lương mà là ngu xuẩn.
Nhìn sáu con linh cẩu đã lao vào cắn xé, La Kiều liền quyết định, ai dám giành địa bàn với cậu, cậu liền cắn kẻ đó! Cho dù là đám linh cẩu trước mặt!
Bước đầu tiên trong kế hoạch, La Kiều chờ đợi khoảnh khắc lưỡng bại câu thương của đám linh cẩu kia.
La Sâm cùng La Thụy ngẩng đầu nhìn La Kiều, cậu đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đám linh cẩu đang quần ẩu, miệng lẩm bẩm, hai tiểu liệp báo nhìn nhau, tuy không hiểu vì sao ba ba lại niệm mấy từ đó, nhưng xuất phát từ lòng tin đối với ba ba, móng vuốt nhỏ cũng quơ quơ, cùng nhau thì thầm: “Linh cẩu chết mới là linh cẩu tốt…”
END 77. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.