Chương 10: Ngày thi đại học và sự ra đi
Ô Nguyệt Lượng
07/01/2025
“Con lấy giấy báo dự thi rồi chứ?”
Nhìn Tô Uyển Uyển nhét đồ dùng thi vào cặp, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi cuối cùng cũng đợi được đến ngày Tô Uyển Uyển thi đại học.
“Mẹ, con mang hết rồi, mẹ yên tâm, đợi con thi đỗ trường top 985 về.”
Nhìn Tô Uyển Uyển lúc này vẫn còn đùa giỡn với tôi, tôi khó khăn giơ tay, gõ vào trán con bé một cái.
Tô Uyển Uyển không giả vờ đau như mọi khi, mặc dù tôi không dùng sức.
Con bé trịnh trọng ôm tôi: “Mẹ, con yêu mẹ, mẹ phải đợi con chiến thắng trở về.”
Nghe thấy câu “con yêu mẹ”, tôi đột nhiên muốn khóc, đưa con bé đến cửa, quay người lại phát hiện trên mặt mình ướt nhẹp.
Tôi muốn đến cổng trường đợi Tô Uyển Uyển ra khỏi phòng thi, nhưng thực sự không đứng vững, tôi bây giờ, đi hai bước là thở hổn hển, toàn thân đau nhức, không còn sức lực.
“Chị, em đưa chị đến điểm thi.”
Uông Châu Vận và tôi đã mấy tháng không gặp, cô ấy chạy đến ôm tôi, mặt áp vào vai tôi: “Chị, chị lại gầy đi nhiều rồi.”
Cô ấy thương tôi, luôn mua cho tôi nhiều đồ bổ dưỡng, nhưng tôi không ăn được chút nào.
Ngồi trên xe, tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, như vậy đến điểm thi tôi sẽ thấy Tô Uyển Uyển nhảy chân sáo, giống như lúc con bé bảy tuổi.
Duyên phận thật sự rất kỳ diệu, chúng tôi đến đúng lúc các thí sinh đang lần lượt đi ra.
Tôi nhìn thấy Tô Uyển Uyển đang vẫy tay về phía tôi, con bé chạy đến, nhưng lại dừng lại khi sắp đến gần.
Sao vậy?
Ồ, tôi dường như không thở được, mắt nặng trĩu, tự nhắm lại.
Tôi không nhìn thấy mặt Uyển Uyển của tôi, tôi muốn con bé ôm tôi, nhưng tôi không nói được.
May mắn thay, tôi có thể nghe thấy, tôi nghe thấy Uyển Uyển đang gọi tôi, con bé bảo tôi cố gắng thêm chút nữa.
Tôi còn nghe thấy tiếng khóc của Châu Vận và Uyển Uyển, khóc cái gì, sinh lão bệnh tử, đều là chuyện bình thường.
Đừng buồn vì tôi, tôi không còn cách nào lau nước mắt trên mặt mọi người nữa rồi.
Cuối cùng, tôi cũng không nghe thấy gì nữa, tối đen, bóng tối không một kẽ hở.
Tôi dường như đang ở trong một vòng tay ấm áp, là ai vậy?
Châu Vận? Tiểu Khả? Hay là Uyển Uyển?
Con gái của tôi ơi, hãy trở thành một người chính trực.
Con gái của mẹ ơi, đến c.h.ế.t mẹ cũng không nói với con một câu yêu con, đáng lẽ mẹ nên nói sớm hơn, thật tiếc nuối.
Thật tiếc nuối.
Trong giấc mơ vĩnh hằng, Tô Uyển Uyển thi đỗ một trường đại học top 211 ở thành phố B, con bé luôn cầu tiến, tất cả giáo viên và bạn học đều yêu quý con bé, tương lai tươi sáng..
Thật tốt.
Tôi có thể yên tâm ra đi rồi.
(Chính văn hoàn)
Nhìn Tô Uyển Uyển nhét đồ dùng thi vào cặp, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi cuối cùng cũng đợi được đến ngày Tô Uyển Uyển thi đại học.
“Mẹ, con mang hết rồi, mẹ yên tâm, đợi con thi đỗ trường top 985 về.”
Nhìn Tô Uyển Uyển lúc này vẫn còn đùa giỡn với tôi, tôi khó khăn giơ tay, gõ vào trán con bé một cái.
Tô Uyển Uyển không giả vờ đau như mọi khi, mặc dù tôi không dùng sức.
Con bé trịnh trọng ôm tôi: “Mẹ, con yêu mẹ, mẹ phải đợi con chiến thắng trở về.”
Nghe thấy câu “con yêu mẹ”, tôi đột nhiên muốn khóc, đưa con bé đến cửa, quay người lại phát hiện trên mặt mình ướt nhẹp.
Tôi muốn đến cổng trường đợi Tô Uyển Uyển ra khỏi phòng thi, nhưng thực sự không đứng vững, tôi bây giờ, đi hai bước là thở hổn hển, toàn thân đau nhức, không còn sức lực.
“Chị, em đưa chị đến điểm thi.”
Uông Châu Vận và tôi đã mấy tháng không gặp, cô ấy chạy đến ôm tôi, mặt áp vào vai tôi: “Chị, chị lại gầy đi nhiều rồi.”
Cô ấy thương tôi, luôn mua cho tôi nhiều đồ bổ dưỡng, nhưng tôi không ăn được chút nào.
Ngồi trên xe, tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, như vậy đến điểm thi tôi sẽ thấy Tô Uyển Uyển nhảy chân sáo, giống như lúc con bé bảy tuổi.
Duyên phận thật sự rất kỳ diệu, chúng tôi đến đúng lúc các thí sinh đang lần lượt đi ra.
Tôi nhìn thấy Tô Uyển Uyển đang vẫy tay về phía tôi, con bé chạy đến, nhưng lại dừng lại khi sắp đến gần.
Sao vậy?
Ồ, tôi dường như không thở được, mắt nặng trĩu, tự nhắm lại.
Tôi không nhìn thấy mặt Uyển Uyển của tôi, tôi muốn con bé ôm tôi, nhưng tôi không nói được.
May mắn thay, tôi có thể nghe thấy, tôi nghe thấy Uyển Uyển đang gọi tôi, con bé bảo tôi cố gắng thêm chút nữa.
Tôi còn nghe thấy tiếng khóc của Châu Vận và Uyển Uyển, khóc cái gì, sinh lão bệnh tử, đều là chuyện bình thường.
Đừng buồn vì tôi, tôi không còn cách nào lau nước mắt trên mặt mọi người nữa rồi.
Cuối cùng, tôi cũng không nghe thấy gì nữa, tối đen, bóng tối không một kẽ hở.
Tôi dường như đang ở trong một vòng tay ấm áp, là ai vậy?
Châu Vận? Tiểu Khả? Hay là Uyển Uyển?
Con gái của tôi ơi, hãy trở thành một người chính trực.
Con gái của mẹ ơi, đến c.h.ế.t mẹ cũng không nói với con một câu yêu con, đáng lẽ mẹ nên nói sớm hơn, thật tiếc nuối.
Thật tiếc nuối.
Trong giấc mơ vĩnh hằng, Tô Uyển Uyển thi đỗ một trường đại học top 211 ở thành phố B, con bé luôn cầu tiến, tất cả giáo viên và bạn học đều yêu quý con bé, tương lai tươi sáng..
Thật tốt.
Tôi có thể yên tâm ra đi rồi.
(Chính văn hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.