Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 23: Bọn Họ Không Phải Phế Vật!
Hôi Phu Nhân
16/12/2024
“Tại sao lại nắm tay bạn gái tôi?” Giản Kiêu Dương trừng mắt nhìn nam sinh.
“Cái gì mà bạn gái cậu? Lâm Tri Nhã là bạn gái của Trịnh Duệ tôi!” Nam sinh nắm chặt tay cô gái tóc ngắn.
Trịnh Duệ, học sinh lớp 12 (1), đứng trong top mười của khối.
“Cậu nói láo! Tiểu Nhã là bạn gái của tôi! Người lớp Bảy đều thấy cô ấy tỏ tình với tôi mà!” Giản Kiêu Dương kéo tay còn lại của Lâm Tri Nhã, ánh mắt hung dữ.
Lâm Tri Nhã hất tay Giản Kiêu Dương ra: “Giản Kiêu Dương, đó chỉ là một trò đùa thôi!”
“Cậu nói gì?” Giản Kiêu Dương không tin vào tai mình.
Lâm Tri Nhã hít sâu một hơi: “Mấy đứa bạn thân nói đại ca lớp Bảy Giản Kiêu Dương tính tình kỳ quái, hỏi tôi có chinh phục được cậu không, tôi nói được, rồi tôi đã thử.”
“Đã… thử?” Giản Kiêu Dương khó khăn lặp lại hai chữ này.
Cô ta đã thử.
Cậu ta đã tin.
Rồi bây giờ nói với cậu ta rằng tất cả chỉ là trò đùa??
“Tôi thừa nhận điểm xuất phát của tôi không đúng, nhưng tôi cũng đã làm bạn gái cậu một tháng rồi mà!” Lâm Tri Nhã nói một cách hùng hồn.
“Một kẻ lớp Bảy học dốt như cậu, từng có một cô bạn gái học giỏi, chẳng phải là vinh hạnh của cậu sao!”
“Vinh… hạnh?” Đầu Giản Kiêu Dương ong ong.
Hóa ra cậu ta đã hèn mọn đến mức, ngay cả bị lừa dối, cũng là ân huệ mà kẻ lừa đảo ban cho sao!
“Hiểu chưa? Tiểu Nhã vốn dĩ không hề thật lòng muốn tỏ tình với cậu!” Trịnh Duệ vẻ mặt khó chịu.
Đến nước này, Giản Kiêu Dương cũng không còn gì để nói.
Cổ họng cậu ta khô khốc, lấy ra sợi dây chuyền mà cậu ta đã tiết kiệm cả tháng để mua, nhìn chằm chằm Lâm Tri Nhã, buông tay thả xuống đất.
Đó là tấm chân tình mà cậu ta chưa kịp trao đi.
Cậu ta buồn bã quay người.
“Là ai cho cậu sự tự tin, để cậu nghĩ Tiểu Nhã sẽ thích một người lớp Bảy như cậu vậy hả?” Trịnh Duệ thừa thắng xông lên, ra sức sỉ nhục:
“Là Diệp Vô Song, học sinh mới đến lớp các cậu sao? Cái loại con gái xảo quyệt, chỉ biết lén lút quay video đó hả?”
Giản Kiêu Dương vốn đã định rời đi đột nhiên quay phắt lại, đấm một cú vào mặt Trịnh Duệ, giận dữ nói.
“Ai cho phép mày nói nữ vương như vậy hả?”
Diệp Vô Song có lẽ lạnh lùng, có lẽ ít nói, nhưng cô chưa bao giờ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ hay chán ghét.
Chuyện của anh Trần cũng coi như là Diệp Vô Song đã cứu cậu ta.
Cậu ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép ai nói Diệp Vô Song như vậy!
“Giản Kiêu Dương, cậu điên rồi hả?” Lâm Tri Nhã ngây người.
Giản Kiêu Dương không vì cô ta mà đánh Trịnh Duệ, ngược lại lại vì Diệp Vô Song mà ra tay, là ý gì?
Chẳng lẽ Lâm Tri Nhã cô ta, còn không bằng một con nhỏ nhà quê như Diệp Vô Song sao?
Trịnh Duệ sờ vào khóe miệng bị đánh, đấm trả lại một cú!
“Đại ca!” Học sinh lớp Bảy thấy Giản Kiêu Dương bị đánh, lập tức xông lên đánh Trịnh Duệ.
“Bạn học Trịnh!” Học sinh lớp Một thấy người lớp mình bị đánh, cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Những học sinh nhanh tay lẹ mắt đã sớm báo chuyện này cho các thầy cô liên quan.
Liễu Kinh là người đầu tiên chạy đến, tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được Giản Kiêu Dương và Trịnh Duệ ra: “Giản Kiêu Dương, em làm cái gì vậy!”
Thầy giáo đến rồi, cuộc hỗn chiến tạm dừng, trên mặt cả hai bên đều bị thương tích.
“Cậu ta chửi nữ vương!” Giản Kiêu Dương chỉ vào Trịnh Duệ.
“Cho dù có chuyện gì cũng phải nói lý lẽ, chúng ta là người đi học, đánh nhau lung tung thì khác gì bọn lưu manh ngoài đường!” Liễu Kinh lớn tiếng quát.
Mọi người rối rít gật đầu.
Xem kìa, thầy giáo đúng là thầy giáo, chín chắn ổn áp hơn nhiều.
“Vậy nên nói, phế vật chính là phế vật, dạy bao nhiêu cũng vô dụng.” Giáo viên chủ nhiệm lớp Hai - Hoàng Giai Giai đi tới, tùy tiện nhận xét một câu.
Bốp.
Liễu Kinh đấm một cú vào mặt, túm lấy cổ áo Hoàng Giai Giai gào lên: “Ai cho phép cô nói học sinh của tôi là phế vật hả! Bọn họ không phải phế vật! Bọn họ là người sống sờ sờ! Các người không thể sỉ nhục bọn họ như vậy!”
Mọi người: “…”
Đã nói là người đi học phải nói lý lẽ không được động tay động chân mà!
“Cái gì mà bạn gái cậu? Lâm Tri Nhã là bạn gái của Trịnh Duệ tôi!” Nam sinh nắm chặt tay cô gái tóc ngắn.
Trịnh Duệ, học sinh lớp 12 (1), đứng trong top mười của khối.
“Cậu nói láo! Tiểu Nhã là bạn gái của tôi! Người lớp Bảy đều thấy cô ấy tỏ tình với tôi mà!” Giản Kiêu Dương kéo tay còn lại của Lâm Tri Nhã, ánh mắt hung dữ.
Lâm Tri Nhã hất tay Giản Kiêu Dương ra: “Giản Kiêu Dương, đó chỉ là một trò đùa thôi!”
“Cậu nói gì?” Giản Kiêu Dương không tin vào tai mình.
Lâm Tri Nhã hít sâu một hơi: “Mấy đứa bạn thân nói đại ca lớp Bảy Giản Kiêu Dương tính tình kỳ quái, hỏi tôi có chinh phục được cậu không, tôi nói được, rồi tôi đã thử.”
“Đã… thử?” Giản Kiêu Dương khó khăn lặp lại hai chữ này.
Cô ta đã thử.
Cậu ta đã tin.
Rồi bây giờ nói với cậu ta rằng tất cả chỉ là trò đùa??
“Tôi thừa nhận điểm xuất phát của tôi không đúng, nhưng tôi cũng đã làm bạn gái cậu một tháng rồi mà!” Lâm Tri Nhã nói một cách hùng hồn.
“Một kẻ lớp Bảy học dốt như cậu, từng có một cô bạn gái học giỏi, chẳng phải là vinh hạnh của cậu sao!”
“Vinh… hạnh?” Đầu Giản Kiêu Dương ong ong.
Hóa ra cậu ta đã hèn mọn đến mức, ngay cả bị lừa dối, cũng là ân huệ mà kẻ lừa đảo ban cho sao!
“Hiểu chưa? Tiểu Nhã vốn dĩ không hề thật lòng muốn tỏ tình với cậu!” Trịnh Duệ vẻ mặt khó chịu.
Đến nước này, Giản Kiêu Dương cũng không còn gì để nói.
Cổ họng cậu ta khô khốc, lấy ra sợi dây chuyền mà cậu ta đã tiết kiệm cả tháng để mua, nhìn chằm chằm Lâm Tri Nhã, buông tay thả xuống đất.
Đó là tấm chân tình mà cậu ta chưa kịp trao đi.
Cậu ta buồn bã quay người.
“Là ai cho cậu sự tự tin, để cậu nghĩ Tiểu Nhã sẽ thích một người lớp Bảy như cậu vậy hả?” Trịnh Duệ thừa thắng xông lên, ra sức sỉ nhục:
“Là Diệp Vô Song, học sinh mới đến lớp các cậu sao? Cái loại con gái xảo quyệt, chỉ biết lén lút quay video đó hả?”
Giản Kiêu Dương vốn đã định rời đi đột nhiên quay phắt lại, đấm một cú vào mặt Trịnh Duệ, giận dữ nói.
“Ai cho phép mày nói nữ vương như vậy hả?”
Diệp Vô Song có lẽ lạnh lùng, có lẽ ít nói, nhưng cô chưa bao giờ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ hay chán ghét.
Chuyện của anh Trần cũng coi như là Diệp Vô Song đã cứu cậu ta.
Cậu ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép ai nói Diệp Vô Song như vậy!
“Giản Kiêu Dương, cậu điên rồi hả?” Lâm Tri Nhã ngây người.
Giản Kiêu Dương không vì cô ta mà đánh Trịnh Duệ, ngược lại lại vì Diệp Vô Song mà ra tay, là ý gì?
Chẳng lẽ Lâm Tri Nhã cô ta, còn không bằng một con nhỏ nhà quê như Diệp Vô Song sao?
Trịnh Duệ sờ vào khóe miệng bị đánh, đấm trả lại một cú!
“Đại ca!” Học sinh lớp Bảy thấy Giản Kiêu Dương bị đánh, lập tức xông lên đánh Trịnh Duệ.
“Bạn học Trịnh!” Học sinh lớp Một thấy người lớp mình bị đánh, cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Những học sinh nhanh tay lẹ mắt đã sớm báo chuyện này cho các thầy cô liên quan.
Liễu Kinh là người đầu tiên chạy đến, tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được Giản Kiêu Dương và Trịnh Duệ ra: “Giản Kiêu Dương, em làm cái gì vậy!”
Thầy giáo đến rồi, cuộc hỗn chiến tạm dừng, trên mặt cả hai bên đều bị thương tích.
“Cậu ta chửi nữ vương!” Giản Kiêu Dương chỉ vào Trịnh Duệ.
“Cho dù có chuyện gì cũng phải nói lý lẽ, chúng ta là người đi học, đánh nhau lung tung thì khác gì bọn lưu manh ngoài đường!” Liễu Kinh lớn tiếng quát.
Mọi người rối rít gật đầu.
Xem kìa, thầy giáo đúng là thầy giáo, chín chắn ổn áp hơn nhiều.
“Vậy nên nói, phế vật chính là phế vật, dạy bao nhiêu cũng vô dụng.” Giáo viên chủ nhiệm lớp Hai - Hoàng Giai Giai đi tới, tùy tiện nhận xét một câu.
Bốp.
Liễu Kinh đấm một cú vào mặt, túm lấy cổ áo Hoàng Giai Giai gào lên: “Ai cho phép cô nói học sinh của tôi là phế vật hả! Bọn họ không phải phế vật! Bọn họ là người sống sờ sờ! Các người không thể sỉ nhục bọn họ như vậy!”
Mọi người: “…”
Đã nói là người đi học phải nói lý lẽ không được động tay động chân mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.