Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 38: Đang Lúc Hấp Hối Bỗng Bật Dậy, Hóa Ra Kẻ Ngốc Là Chính Mình!
Hôi Phu Nhân
16/12/2024
Cổng trường.
Liễu Kinh cầm tờ đơn từ chức, ánh mắt luyến tiếc.
Anh ta muốn quay đầu nhìn lại tấm biển trường thêm một lần nữa, lại thấy học sinh của mình chạy ùa về phía anh ta, điều này khiến anh ta không khỏi có chút rưng rưng.
“Tôi đang định nói lời tạm biệt với các em, các em lại tự đến rồi.” Liễu Kinh lắc lắc tờ đơn từ chức trong tay, cười nói.
“Tôi không làm giáo viên nữa.”
Anh ta dạy lớp Bảy ba năm, từ việc lớp Bảy không có tiến bộ gì, có thể thấy trình độ giảng dạy của anh ta thật ra không tốt lắm.
Anh ta vẫn luôn có ý định từ chức.
Sự xuất hiện của Diệp Vô Song, coi như khiến anh ta kiên định ý định từ chức.
Cô khiến anh ta nhìn thấy sự chênh lệch.
Cũng nhìn thấy thân là một giáo viên, chỉ có một tấm lòng vì học sinh, là hoàn toàn không đủ.
Anh ta không thể tiếp tục “làm lỡ con em người ta” được nữa.
“Không làm giáo viên nữa? Vậy thầy định làm gì?” Giọng điệu của Giản Kiêu Dương có chút buồn.
Đến tận hôm nay, cậu ta càng hiểu rõ sự tận tâm tận lực của Liễu Kinh đối với lớp Bảy, khó có được đến mức nào.
“Về thừa kế gia nghiệp thôi.” Liễu Kinh cười nhạt.
Học sinh cảm nhận được mùi vị khổ sở từ nụ cười này.
Nữ sinh A vừa khóc vừa nói: “Thầy có gia nghiệp gì chứ? Về chăn dê trồng trọt sao?”
Bọn họ đều biết gia cảnh của Liễu Kinh không khá giả.
“Thầy Liễu, là ai bắt nạt thầy? Thầy nói với chúng em!” Giản Kiêu Dương bước lên một bước, cũng sắp khóc.
Nước mắt còn chưa kịp rơi khỏi khóe mắt, thì từ phía bên kia đường truyền đến tiếng động cơ xe.
Một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ cực ngầu dừng lại sau lưng Liễu Kinh, phía sau xe còn có hai người mẫu nóng bỏng.
Người mẫu yêu kiều xuống xe, một trái một phải như rắn nước quấn lấy Liễu Kinh, nũng nịu gọi.
“Liễu đại thiếu, em và chị nhớ anh chết đi được.”
Khung cảnh cảm động lập tức tan vỡ.
Đây là tình huống gì?
Tại sao người mẫu xinh đẹp lại dựa vào người thầy Liễu nghèo khó, còn gọi thầy Liễu là “Liễu đại thiếu”?
Bọn họ bị ảo giác sao!
“Ngoan, lên xe chờ anh, anh nói lời tạm biệt với học sinh của anh trước.”
Liễu Kinh lấy ra hai xấp tiền, hào phóng giao cho người mẫu, ra tay vô cùng rộng rãi!
Hai người mẫu vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn trở về xe.
Mọi người: “?”
Giản Kiêu Dương suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình: “Thầy, thầy Liễu, chẳng phải thầy nói, tiền lộ phí đến Phi Điểu của thầy, là người nhà bán dê gom góp sao?”
“Tiền lộ phí tôi đến Phi Điểu, đúng là gom góp như vậy mà.” Liễu Kinh gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
“Vậy thầy, thầy còn… còn… còn…” Nữ sinh B chỉ vào xe thể thao, chỉ vào người mẫu, lại chỉ vào tiền trong tay người mẫu.
Chỉ cảm thấy vấn đề quá nhiều, không biết nên bắt đầu từ đâu!
“Ồ, là như vậy.” Liễu Kinh vẻ mặt vô tội: “Nhà tôi có bốn ngàn vạn con dê, ba ngàn vạn con lợn, một ngàn vạn con bò, và mấy triệu con lừa.
Bây giờ chẳng phải ở bên ngoài không kiếm ăn được nữa sao? Chỉ có thể về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ thôi.”
Mọi người: “???”
Đang lúc hấp hối bỗng bật dậy, hóa ra kẻ ngốc là chính mình!
“Ở bên các em ba năm này, tôi rất vui, không thể dạy các em nhiều kiến thức hơn, tôi rất hổ thẹn, may mắn là, Diệp Vô Song đã đến.” Liễu Kinh nhìn về phía Diệp Vô Song:
“Em đã dạy lớp Bảy rất tốt, tôi nợ em một ân tình, sau này gặp khó khăn gì, cứ việc liên hệ với tôi, nhà tôi khá lớn, rất dễ tìm.”
Trên bản đồ Hạ Quốc, những đồng cỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đều mang họ Liễu.
Nói xong, Liễu Kinh ngồi vào ghế lái xe thể thao, đeo kính râm, không màng đến ai, phóng xe đi.
……
“DM.” (Cao = ĐM, cũng đồng âm với từ cỏ)
Trong lòng Giản Kiêu Dương có vô số điều muốn nói, đến miệng, chỉ còn lại một chữ này.
“Hả?” Học sinh vẻ mặt nghiêm túc, cậu dám nói tục với Liễu đại thiếu?
“Tôi nói là, bên đường có rất nhiều cỏ.” Giản Kiêu Dương chỉ vào bãi cỏ, cười vô hại và hiền lành, vội vàng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, nữ vương, vừa nãy cậu chẳng phải có vấn đề muốn hỏi tôi sao?”
Liễu Kinh cầm tờ đơn từ chức, ánh mắt luyến tiếc.
Anh ta muốn quay đầu nhìn lại tấm biển trường thêm một lần nữa, lại thấy học sinh của mình chạy ùa về phía anh ta, điều này khiến anh ta không khỏi có chút rưng rưng.
“Tôi đang định nói lời tạm biệt với các em, các em lại tự đến rồi.” Liễu Kinh lắc lắc tờ đơn từ chức trong tay, cười nói.
“Tôi không làm giáo viên nữa.”
Anh ta dạy lớp Bảy ba năm, từ việc lớp Bảy không có tiến bộ gì, có thể thấy trình độ giảng dạy của anh ta thật ra không tốt lắm.
Anh ta vẫn luôn có ý định từ chức.
Sự xuất hiện của Diệp Vô Song, coi như khiến anh ta kiên định ý định từ chức.
Cô khiến anh ta nhìn thấy sự chênh lệch.
Cũng nhìn thấy thân là một giáo viên, chỉ có một tấm lòng vì học sinh, là hoàn toàn không đủ.
Anh ta không thể tiếp tục “làm lỡ con em người ta” được nữa.
“Không làm giáo viên nữa? Vậy thầy định làm gì?” Giọng điệu của Giản Kiêu Dương có chút buồn.
Đến tận hôm nay, cậu ta càng hiểu rõ sự tận tâm tận lực của Liễu Kinh đối với lớp Bảy, khó có được đến mức nào.
“Về thừa kế gia nghiệp thôi.” Liễu Kinh cười nhạt.
Học sinh cảm nhận được mùi vị khổ sở từ nụ cười này.
Nữ sinh A vừa khóc vừa nói: “Thầy có gia nghiệp gì chứ? Về chăn dê trồng trọt sao?”
Bọn họ đều biết gia cảnh của Liễu Kinh không khá giả.
“Thầy Liễu, là ai bắt nạt thầy? Thầy nói với chúng em!” Giản Kiêu Dương bước lên một bước, cũng sắp khóc.
Nước mắt còn chưa kịp rơi khỏi khóe mắt, thì từ phía bên kia đường truyền đến tiếng động cơ xe.
Một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ cực ngầu dừng lại sau lưng Liễu Kinh, phía sau xe còn có hai người mẫu nóng bỏng.
Người mẫu yêu kiều xuống xe, một trái một phải như rắn nước quấn lấy Liễu Kinh, nũng nịu gọi.
“Liễu đại thiếu, em và chị nhớ anh chết đi được.”
Khung cảnh cảm động lập tức tan vỡ.
Đây là tình huống gì?
Tại sao người mẫu xinh đẹp lại dựa vào người thầy Liễu nghèo khó, còn gọi thầy Liễu là “Liễu đại thiếu”?
Bọn họ bị ảo giác sao!
“Ngoan, lên xe chờ anh, anh nói lời tạm biệt với học sinh của anh trước.”
Liễu Kinh lấy ra hai xấp tiền, hào phóng giao cho người mẫu, ra tay vô cùng rộng rãi!
Hai người mẫu vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn trở về xe.
Mọi người: “?”
Giản Kiêu Dương suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình: “Thầy, thầy Liễu, chẳng phải thầy nói, tiền lộ phí đến Phi Điểu của thầy, là người nhà bán dê gom góp sao?”
“Tiền lộ phí tôi đến Phi Điểu, đúng là gom góp như vậy mà.” Liễu Kinh gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
“Vậy thầy, thầy còn… còn… còn…” Nữ sinh B chỉ vào xe thể thao, chỉ vào người mẫu, lại chỉ vào tiền trong tay người mẫu.
Chỉ cảm thấy vấn đề quá nhiều, không biết nên bắt đầu từ đâu!
“Ồ, là như vậy.” Liễu Kinh vẻ mặt vô tội: “Nhà tôi có bốn ngàn vạn con dê, ba ngàn vạn con lợn, một ngàn vạn con bò, và mấy triệu con lừa.
Bây giờ chẳng phải ở bên ngoài không kiếm ăn được nữa sao? Chỉ có thể về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ thôi.”
Mọi người: “???”
Đang lúc hấp hối bỗng bật dậy, hóa ra kẻ ngốc là chính mình!
“Ở bên các em ba năm này, tôi rất vui, không thể dạy các em nhiều kiến thức hơn, tôi rất hổ thẹn, may mắn là, Diệp Vô Song đã đến.” Liễu Kinh nhìn về phía Diệp Vô Song:
“Em đã dạy lớp Bảy rất tốt, tôi nợ em một ân tình, sau này gặp khó khăn gì, cứ việc liên hệ với tôi, nhà tôi khá lớn, rất dễ tìm.”
Trên bản đồ Hạ Quốc, những đồng cỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đều mang họ Liễu.
Nói xong, Liễu Kinh ngồi vào ghế lái xe thể thao, đeo kính râm, không màng đến ai, phóng xe đi.
……
“DM.” (Cao = ĐM, cũng đồng âm với từ cỏ)
Trong lòng Giản Kiêu Dương có vô số điều muốn nói, đến miệng, chỉ còn lại một chữ này.
“Hả?” Học sinh vẻ mặt nghiêm túc, cậu dám nói tục với Liễu đại thiếu?
“Tôi nói là, bên đường có rất nhiều cỏ.” Giản Kiêu Dương chỉ vào bãi cỏ, cười vô hại và hiền lành, vội vàng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, nữ vương, vừa nãy cậu chẳng phải có vấn đề muốn hỏi tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.