Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 21: Quý Thâm Bị Ám Sát
Hôi Phu Nhân
15/12/2024
“Phong Cửu, trợ lý đặc biệt của tôi, cô có việc gì cũng có thể liên lạc với cậu ấy.” Quý Thâm giới thiệu thân phận người đàn ông.
“Tôi chỉ có một việc, đó là ngủ với anh.” Diệp Vô Song lặp lại mục đích của mình, rửa tay xong ngồi vào bàn ăn.
Ngoài việc đó ra, cô không có chuyện gì khác cần Quý Thâm giúp đỡ.
Quý Thâm hơi nhướng mày.
Nếu là người khác nói câu này, đã bị coi là biến thái rồi.
Anh ngồi đối diện Diệp Vô Song, động tác tao nhã cầm lấy dao nĩa: “Tôi không biết cô thích gì, kiêng gì, hy vọng bàn ăn này hợp khẩu vị của cô.”
“Tôi không kén ăn.” Diệp Vô Song khẽ cụp mắt, không nói thêm gì.
Kiếp trước cô vì sống sót mà đã ăn cả cỏ dại, nhai cả vỏ cây, so với những thứ đó, tất cả đồ ăn của loài người đều ngon hơn quá nhiều.
Quý Thâm gật đầu.
Hai chữ “đề phòng” đã không đủ để hình dung cô gái trước mắt.
Cô đã hoàn toàn khóa chặt chính mình, ngay cả gió cũng không lọt vào được, đương nhiên cũng không cần đề phòng thứ gì khác.
Cô mới mười tám tuổi, điều gì đã khiến cô trở thành bộ dạng này?
Thật sự là vì không có được tình yêu của vị hôn phu nên tính tình thay đổi sao?
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh, cũng may Diệp Vô Song và Quý Thâm đều là người từng trải, có thể thích ứng với những hoàn cảnh khác nhau.
Không giống như những người hầu bên cạnh, đã xấu hổ đến mức co cả ngón chân lại rồi.
Ăn tối xong, Diệp Vô Song đến phòng ngủ của Quý Thâm.
Phòng ngủ theo phong cách tối giản tông lạnh, đồ đạc không nhiều, nhưng bất cứ thứ nào được lấy ra riêng, đều có giá trị không nhỏ.
“Cô Diệp, bên trái là phòng tắm, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, Quý thiếu đang xử lý công việc ở thư phòng, lát nữa sẽ quay lại ngủ cùng cô.” Khi người hầu nói câu này, vẻ mặt còn khá ngượng ngùng.
Ai có thể ngờ Quý thiếu, người trong mộng của hàng triệu thiếu nữ ở đất nước này, có một ngày, lại ngủ cùng một nữ sinh cấp ba nhà quê chứ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người kinh ngạc!
Ở bên kia, Quý Thâm xử lý xong công việc, đi về phía phòng ngủ.
Anh đẩy cửa ra, phát hiện cô gái đang dựa vào đầu giường lật xem sách giáo khoa, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng trung hòa sự lạnh lùng và sắc bén trên người cô, nhìn nghiêng, gương mặt cô trông đặc biệt dịu dàng.
Nghe thấy tiếng động, cô lập tức ngẩng đầu, trong mắt là vẻ lạnh nhạt, nhìn anh như nhìn một cỗ máy ngủ thuê vô tình.
Quý Thâm nằm xuống phía bên kia giường.
Diệp Vô Song cũng tắt đèn rồi nằm xuống.
Hai người cùng nhau ngủ trên một giường.
Quý Thâm có thể cảm nhận được Diệp Vô Song lúc thì lại gần, lúc thì lại cách xa, dường như đang tìm một khoảng cách thích hợp.
Cuối cùng, cô nghiêng người, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào vai anh, động tác này giống như những cặp tình nhân đang yêu nhau, đầy thân mật và dựa dẫm.
Không lâu sau, Quý Thâm nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng.
Cô thật sự đã ngủ rất nhanh.
Quý Thâm thì không dễ ngủ như vậy.
Bao nhiêu năm nay, anh đều ngủ một mình, bên cạnh đột nhiên có thêm một người phụ nữ, chỉ riêng việc thích ứng cũng cần một khoảng thời gian.
Đêm đó, gió lớn nổi lên, sấm chớp ầm ầm.
Ánh chớp lóe lên ban tặng cho màn đêm một khoảnh khắc ánh sáng, chiếu sáng biệt thự, cũng chiếu thấy trên tường biệt thự, có thêm hơn chục bóng người!
Quý Thâm đột ngột mở mắt, đôi mắt hẹp dài loé lên một tia lệ khí.
Luôn có người thiên đường không đi, mà lại đến chỗ anh để tìm cái chết.
Không đợi anh có thêm bất kỳ hành động nào, Diệp Vô Song hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Giao cho tôi.”
Ầm!
Cửa phòng ngủ bị kẻ xâm nhập đá tung, hắn lập tức quan sát tình hình trong phòng.
Đã sớm chuẩn bị, Diệp Vô Song nấp ở góc khuất, trở tay đấm một quyền vào sống mũi và mắt hắn!
“A!”
Kẻ xâm nhập theo phản xạ nhắm mắt lại, tay cầm súng chĩa về phía Diệp Vô Song bóp cò.
“Tôi chỉ có một việc, đó là ngủ với anh.” Diệp Vô Song lặp lại mục đích của mình, rửa tay xong ngồi vào bàn ăn.
Ngoài việc đó ra, cô không có chuyện gì khác cần Quý Thâm giúp đỡ.
Quý Thâm hơi nhướng mày.
Nếu là người khác nói câu này, đã bị coi là biến thái rồi.
Anh ngồi đối diện Diệp Vô Song, động tác tao nhã cầm lấy dao nĩa: “Tôi không biết cô thích gì, kiêng gì, hy vọng bàn ăn này hợp khẩu vị của cô.”
“Tôi không kén ăn.” Diệp Vô Song khẽ cụp mắt, không nói thêm gì.
Kiếp trước cô vì sống sót mà đã ăn cả cỏ dại, nhai cả vỏ cây, so với những thứ đó, tất cả đồ ăn của loài người đều ngon hơn quá nhiều.
Quý Thâm gật đầu.
Hai chữ “đề phòng” đã không đủ để hình dung cô gái trước mắt.
Cô đã hoàn toàn khóa chặt chính mình, ngay cả gió cũng không lọt vào được, đương nhiên cũng không cần đề phòng thứ gì khác.
Cô mới mười tám tuổi, điều gì đã khiến cô trở thành bộ dạng này?
Thật sự là vì không có được tình yêu của vị hôn phu nên tính tình thay đổi sao?
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh, cũng may Diệp Vô Song và Quý Thâm đều là người từng trải, có thể thích ứng với những hoàn cảnh khác nhau.
Không giống như những người hầu bên cạnh, đã xấu hổ đến mức co cả ngón chân lại rồi.
Ăn tối xong, Diệp Vô Song đến phòng ngủ của Quý Thâm.
Phòng ngủ theo phong cách tối giản tông lạnh, đồ đạc không nhiều, nhưng bất cứ thứ nào được lấy ra riêng, đều có giá trị không nhỏ.
“Cô Diệp, bên trái là phòng tắm, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, Quý thiếu đang xử lý công việc ở thư phòng, lát nữa sẽ quay lại ngủ cùng cô.” Khi người hầu nói câu này, vẻ mặt còn khá ngượng ngùng.
Ai có thể ngờ Quý thiếu, người trong mộng của hàng triệu thiếu nữ ở đất nước này, có một ngày, lại ngủ cùng một nữ sinh cấp ba nhà quê chứ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người kinh ngạc!
Ở bên kia, Quý Thâm xử lý xong công việc, đi về phía phòng ngủ.
Anh đẩy cửa ra, phát hiện cô gái đang dựa vào đầu giường lật xem sách giáo khoa, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng trung hòa sự lạnh lùng và sắc bén trên người cô, nhìn nghiêng, gương mặt cô trông đặc biệt dịu dàng.
Nghe thấy tiếng động, cô lập tức ngẩng đầu, trong mắt là vẻ lạnh nhạt, nhìn anh như nhìn một cỗ máy ngủ thuê vô tình.
Quý Thâm nằm xuống phía bên kia giường.
Diệp Vô Song cũng tắt đèn rồi nằm xuống.
Hai người cùng nhau ngủ trên một giường.
Quý Thâm có thể cảm nhận được Diệp Vô Song lúc thì lại gần, lúc thì lại cách xa, dường như đang tìm một khoảng cách thích hợp.
Cuối cùng, cô nghiêng người, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào vai anh, động tác này giống như những cặp tình nhân đang yêu nhau, đầy thân mật và dựa dẫm.
Không lâu sau, Quý Thâm nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng.
Cô thật sự đã ngủ rất nhanh.
Quý Thâm thì không dễ ngủ như vậy.
Bao nhiêu năm nay, anh đều ngủ một mình, bên cạnh đột nhiên có thêm một người phụ nữ, chỉ riêng việc thích ứng cũng cần một khoảng thời gian.
Đêm đó, gió lớn nổi lên, sấm chớp ầm ầm.
Ánh chớp lóe lên ban tặng cho màn đêm một khoảnh khắc ánh sáng, chiếu sáng biệt thự, cũng chiếu thấy trên tường biệt thự, có thêm hơn chục bóng người!
Quý Thâm đột ngột mở mắt, đôi mắt hẹp dài loé lên một tia lệ khí.
Luôn có người thiên đường không đi, mà lại đến chỗ anh để tìm cái chết.
Không đợi anh có thêm bất kỳ hành động nào, Diệp Vô Song hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Giao cho tôi.”
Ầm!
Cửa phòng ngủ bị kẻ xâm nhập đá tung, hắn lập tức quan sát tình hình trong phòng.
Đã sớm chuẩn bị, Diệp Vô Song nấp ở góc khuất, trở tay đấm một quyền vào sống mũi và mắt hắn!
“A!”
Kẻ xâm nhập theo phản xạ nhắm mắt lại, tay cầm súng chĩa về phía Diệp Vô Song bóp cò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.