Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 19: Yêu Mà Không Được Rồi Sinh Ra Hận
Hôi Phu Nhân
15/12/2024
Do bị đám người anh Trần quấy rầy, thời gian Diệp Vô Song quay lại trường muộn hơn dự kiến một chút.
Bây giờ là giờ cao điểm học sinh trở lại trường, xung quanh toàn là học sinh chen chúc, chuyện xảy ra giữa buổi lễ chào cờ, khiến Diệp Vô Song không tránh khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý.
Những học sinh tụ tập thành nhóm, hoặc chỉ trỏ Diệp Vô Song, hoặc nhìn cô với ánh mắt sùng bái, xì xào bàn tán không ngừng: “Nhìn thấy chưa, kia chính là Diệp Vô Song, siêu ngầu!”
“Vì cô ấy đổi kiểu tóc trở nên xinh đẹp hơn, nữ sinh trường mình đã đặt kín lịch của các nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng ở Yến Thành rồi!”
“Học sinh lớp Bảy còn đưa cô ấy vào ‘Bảng xếp hạng hoa khôi trường’, kết quả cậu đoán xem sao, chỉ trong một buổi sáng, cô ấy đã lọt vào top 50 rồi!”
“Đúng vậy, cô ấy đã xử lý mẹ con Tôn Hồng Hà, hả hê lòng người, ngay cả tôi cũng bỏ phiếu cho cô ấy đó!”
“Nhưng là học sinh, việc học mới là quan trọng nhất chứ? Cô ấy vốn dĩ thành tích đã kém, bây giờ còn đến lớp Bảy nữa, sau này có tiền đồ gì?”
“Hơn nữa cô ấy còn chủ động cắt đứt với nhà họ Thẩm, đây chắc chắn là quyết định ngu ngốc nhất mà cô ấy từng làm trong đời.”
Lời này khiến không ít học sinh gật đầu đồng tình.
Giai cấp là một hố sâu rất khó vượt qua.
Một cô gái xuất thân bình thường như Diệp Vô Song, muốn trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu trong cuộc đời có hạn này, là vô cùng khó.
Nhà họ Thẩm là con đường tắt duy nhất của cô, nhưng cô lại từ bỏ con đường tắt này.
Quyết định như vậy, sao có thể nói là không ngu ngốc chứ?
Một nam sinh gãi đầu đi đến trước mặt Diệp Vô Song, ngại ngùng nói: “Bạn, bạn học Diệp, chào cậu, tớ rất ngưỡng mộ biểu hiện của cậu trong lễ chào cờ, chúng ta có thể làm bạn không?”
Một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức có không ít học sinh ùa đến.
“Bạn học Diệp kết bạn không? FB của tớ là…”
“Bạn học Diệp kết bạn Zalo đi, có thời gian cùng nhau đi chơi nha!”
“Bạn học Diệp bình thường có dùng Weibo gì không?”
“Số điện thoại của bạn học Diệp là bao nhiêu?”
Giản Kiêu Dương trợn mắt, vội vàng chen vào: “Nữ vương, tôi cũng chưa có thông tin liên lạc của cậu nè!”
Trên tầng hai của một nhà hàng kiểu Tây cách đó mười mét.
Dung Thanh Như tay cầm ly trà trái cây, giọng nói dịu dàng: “Bạn học Diệp bây giờ được nhiều người chào đón thật đó.”
“Chỉ là dùng thủ đoạn nhỏ quay video để giành được sự chú ý nhất thời thôi, không thể so sánh với em.” Thẩm Ôn Ngọc nhìn Diệp Vô Song, mắt hơi nheo lại.
Chỉ cần nhìn thấy Diệp Vô Song, anh ta lại nhớ đến chuyện buổi sáng cô hủy hôn ước và bảo anh ta cút đi.
“Anh Thẩm đang giận bạn học Diệp hủy hôn ước với anh sao?” Dung Thanh Như hơi cụp mắt xuống, nghiêng mặt trông như nữ thần dịu dàng.
“Anh chỉ là không hiểu cô ta có tư cách gì mà lại đối xử với anh, với nhà họ Thẩm như vậy!” Thẩm Ôn Ngọc cười khẩy: “Cô ta chủ động hủy hôn, anh mừng còn không kịp!”
Dung Thanh Như nghĩ nghĩ: “Có lẽ là vì cô ấy quá thích anh, mà anh lại lạnh nhạt với cô ấy, khiến cô ấy đau khổ tột cùng, rồi chuyển sang oán hận anh.”
“Vậy thì cứ để cô ta oán hận đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ôn Ngọc lạnh băng.
Nhìn vào việc Diệp Vô Song trước kia thích anh ta suốt ba năm, suy đoán của Dung Thanh Như là hợp tình hợp lý.
Yêu mà không được rồi sinh ra hận? Thật nực cười!
Bên ngoài nhà hàng kiểu Tây, số lượng học sinh vây quanh Diệp Vô Song ngày càng đông, ai nấy đều mang ánh mắt chờ mong.
Cô thản nhiên nói: “Tôi không thích giao tiếp.”
Nói xong liền rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng thanh tú.
“Cứu mạng, cô ấy ngầu quá, tôi thích quá!”
Đám fan hâm mộ nhỏ giọng hét lên.
Chuông vào học đúng giờ vang lên, khi Diệp Vô Song cho rằng tiết học buổi chiều cũng sẽ là giờ tự học giống như buổi sáng, một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi bước vào lớp học.
Anh ta là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn của lớp 12 (7): Liễu Kinh.
Bây giờ là giờ cao điểm học sinh trở lại trường, xung quanh toàn là học sinh chen chúc, chuyện xảy ra giữa buổi lễ chào cờ, khiến Diệp Vô Song không tránh khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý.
Những học sinh tụ tập thành nhóm, hoặc chỉ trỏ Diệp Vô Song, hoặc nhìn cô với ánh mắt sùng bái, xì xào bàn tán không ngừng: “Nhìn thấy chưa, kia chính là Diệp Vô Song, siêu ngầu!”
“Vì cô ấy đổi kiểu tóc trở nên xinh đẹp hơn, nữ sinh trường mình đã đặt kín lịch của các nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng ở Yến Thành rồi!”
“Học sinh lớp Bảy còn đưa cô ấy vào ‘Bảng xếp hạng hoa khôi trường’, kết quả cậu đoán xem sao, chỉ trong một buổi sáng, cô ấy đã lọt vào top 50 rồi!”
“Đúng vậy, cô ấy đã xử lý mẹ con Tôn Hồng Hà, hả hê lòng người, ngay cả tôi cũng bỏ phiếu cho cô ấy đó!”
“Nhưng là học sinh, việc học mới là quan trọng nhất chứ? Cô ấy vốn dĩ thành tích đã kém, bây giờ còn đến lớp Bảy nữa, sau này có tiền đồ gì?”
“Hơn nữa cô ấy còn chủ động cắt đứt với nhà họ Thẩm, đây chắc chắn là quyết định ngu ngốc nhất mà cô ấy từng làm trong đời.”
Lời này khiến không ít học sinh gật đầu đồng tình.
Giai cấp là một hố sâu rất khó vượt qua.
Một cô gái xuất thân bình thường như Diệp Vô Song, muốn trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu trong cuộc đời có hạn này, là vô cùng khó.
Nhà họ Thẩm là con đường tắt duy nhất của cô, nhưng cô lại từ bỏ con đường tắt này.
Quyết định như vậy, sao có thể nói là không ngu ngốc chứ?
Một nam sinh gãi đầu đi đến trước mặt Diệp Vô Song, ngại ngùng nói: “Bạn, bạn học Diệp, chào cậu, tớ rất ngưỡng mộ biểu hiện của cậu trong lễ chào cờ, chúng ta có thể làm bạn không?”
Một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức có không ít học sinh ùa đến.
“Bạn học Diệp kết bạn không? FB của tớ là…”
“Bạn học Diệp kết bạn Zalo đi, có thời gian cùng nhau đi chơi nha!”
“Bạn học Diệp bình thường có dùng Weibo gì không?”
“Số điện thoại của bạn học Diệp là bao nhiêu?”
Giản Kiêu Dương trợn mắt, vội vàng chen vào: “Nữ vương, tôi cũng chưa có thông tin liên lạc của cậu nè!”
Trên tầng hai của một nhà hàng kiểu Tây cách đó mười mét.
Dung Thanh Như tay cầm ly trà trái cây, giọng nói dịu dàng: “Bạn học Diệp bây giờ được nhiều người chào đón thật đó.”
“Chỉ là dùng thủ đoạn nhỏ quay video để giành được sự chú ý nhất thời thôi, không thể so sánh với em.” Thẩm Ôn Ngọc nhìn Diệp Vô Song, mắt hơi nheo lại.
Chỉ cần nhìn thấy Diệp Vô Song, anh ta lại nhớ đến chuyện buổi sáng cô hủy hôn ước và bảo anh ta cút đi.
“Anh Thẩm đang giận bạn học Diệp hủy hôn ước với anh sao?” Dung Thanh Như hơi cụp mắt xuống, nghiêng mặt trông như nữ thần dịu dàng.
“Anh chỉ là không hiểu cô ta có tư cách gì mà lại đối xử với anh, với nhà họ Thẩm như vậy!” Thẩm Ôn Ngọc cười khẩy: “Cô ta chủ động hủy hôn, anh mừng còn không kịp!”
Dung Thanh Như nghĩ nghĩ: “Có lẽ là vì cô ấy quá thích anh, mà anh lại lạnh nhạt với cô ấy, khiến cô ấy đau khổ tột cùng, rồi chuyển sang oán hận anh.”
“Vậy thì cứ để cô ta oán hận đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ôn Ngọc lạnh băng.
Nhìn vào việc Diệp Vô Song trước kia thích anh ta suốt ba năm, suy đoán của Dung Thanh Như là hợp tình hợp lý.
Yêu mà không được rồi sinh ra hận? Thật nực cười!
Bên ngoài nhà hàng kiểu Tây, số lượng học sinh vây quanh Diệp Vô Song ngày càng đông, ai nấy đều mang ánh mắt chờ mong.
Cô thản nhiên nói: “Tôi không thích giao tiếp.”
Nói xong liền rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng thanh tú.
“Cứu mạng, cô ấy ngầu quá, tôi thích quá!”
Đám fan hâm mộ nhỏ giọng hét lên.
Chuông vào học đúng giờ vang lên, khi Diệp Vô Song cho rằng tiết học buổi chiều cũng sẽ là giờ tự học giống như buổi sáng, một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi bước vào lớp học.
Anh ta là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn của lớp 12 (7): Liễu Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.