Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 59
Hàn Môn Nha Đầu
09/05/2022
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
******
Vốn dĩ Vương Nhất Bác nghĩ hai người chỉ vừa mới ở bên nhau không bao lâu, Tiêu Chiến lại còn quá nhỏ, hiện tại còn quá sớm để làm chuyện này nhưng đối phươngg lại hiểu lầm lớn như vậy.
Nếu còn không làm, quả thực chắc chắn thiếu niên sẽ nghĩ hắn thật sự không được.
Vì thế Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến còn đang chờ hắn trả lời câu hỏi, một mạch đi vào trong phòng ngủ.
Tiêu Chiến cảm thấy bất thường, liền muốn tụt khỏi người Vương Nhất Bác nhưng đã muộn, cậu cựa quậy cho đến khi thân thể bị đặt lên giường mềm mại, hắn đang chống hai tay hai bên đầu cậu, nhìn cậu thật sâu.
" Anh... anh còn chưa trả lời em."
"Tôi nghĩ vấn đề này, mình phải dùng hành động để trả lời."
Dứt lời, không đợi cho Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã cúi người hôn xuống, một tay gỡ miếng dán ngăn cách của hai người xuống.
Tiêu Chiến bị hôn đến mê mang, lúc đôi môi được buông tha thì quần áo cũng đã bị Vương Nhất Bác sắp cởi ra hết rồi. Mùi rượu vang đỏ tràn ngập khoang mũi mang theo hơi thở chiếm hữu bá đạo, thân thể của cậu bắt đầu nóng lên, mỗi tấc da thịt đều muốn được hắn chạm vào.
" Ưm..."
Bắt đầu từ trán, Vương Nhất Bác hôn xuống mũi, nốt ruồi nơi khoé miệng rồi đến xương quai xanh tinh xảo của người bên dưới. Bàn tay không nặng không nhẹ vuốt ve hai điểm đỏ trước ngực, làm Tiêu Chiến nhịn không được mà khẽ rên rỉ một thanh âm vụn nhỏ.
Từ lần đầu tiên vô tình chạm mặt nơi hành lang bệnh viện, Vương Nhất Bác đã nghĩ nếu có thể đem Omega này đặt dưới thân, có lẽ bộ dáng của đối phương sẽ càng dâm mỹ hơn nữa.
Hiện tại thật sự không khiến hắn thất vọng, Tiêu Chiến chủ động đem hai chân quấn lấy eo của hắn, cọ sát hạ thân hai người với nhau, gương mặt ửng hồng, hơi thở rối loạn gấp gáp như là chờ không kịp.
"Chờ... chờ một chút."
"Em hối hận rồi?"
"Không phải, chúng ta... chúng ta không có gel bôi trơn."
"Gel bôi trơn?"
"Lần đầu tiên sẽ đau lắm, phải bôi trơn."
"Em còn ngại mình không đủ sao?"
Vương Nhất Bác cởi sạch quần áo của hai người ra, hai người đắm chìm trong mùi vị tin tức tố của nhau. Hắn lại hôn Tiêu Chiến, một tay vừa vuốt ve tuyến thể của cậu làm mùi cam quýt bạc hà càng ngày càng nồng đậm.
Tay còn lại Vương Nhất Bác mò mẫm xuống hạ thân của Tiêu Chiến, bên dưới một mảng ướt át khiến hắn sắp nhịn không được.
Khi ngón tay của Vương Nhất Bác đâm vào bên trong cơ thể, Tiêu Chiến cảm thấy có chút trơn trượt, tự hỏi chẳng lẽ Omega cũng sẽ tự phân bố ra chất bôi trơn lúc A O quan hệ hay sao? Nhưng hắn không để cho cậu suy nghĩ nhiều, một ngón rồi lại một ngón, đến khi ba ngón tay đều đâm vào bên trong, giả động tác ra vào mà mở rộng thì cậu không thể quan tâm nhiều như thế nữa.
Tiêu Chiến cong người tiếp nhận, tuyến thể và hậu huyệt cùng lúc được âu yếm làm cho cậu thư sướng đến sắp ngất.
Cảm giác này lần đầu tiên được trải nghiệm, khiến cậu vừa sợ hãi vừa mong muốn nhiều hơn.
Vương Nhất Bác không phải cũng là lần đầu tiên sao?
Sao lại điêu luyện như thế chứ?
Hai điểm đỏ trước ngực bị ngậm mút, khoái cảm liền theo khuôn miệng mà bật ra.
" Ư... sướng quá!"
" Dâm đãng."
Thông thường Omega ở trên giường đều quá xấu hổ giấu mặt đi hoặc là khóc thút thít, còn Omega nhà hắn thì vừa chủ động vừa rên rỉ. Vương Nhất Bác cảm thấy quả thực mình đã quyết định không sai khi đồng ý yêu đương cùng Tiêu Chiến, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng này, biểu cảm này sẽ vì một Alpha khác mà có, hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà giết chết tên kia.
Đến khi cảm thấy vừa đủ, Vương Nhất Bác lật sấp Tiêu Chiến lại, cậu quỳ bò ở trên giường, mặt ủn vào chiếc gối trắng tinh tươm. Cảm nhận được hai bàn tay của Vương Nhất Bác đang xoa nắn hai cánh mông của mình, vật hình trụ thô dài trượt lên trượt xuống nơi rãnh mông, cửa huyệt bị cọ sát đến ngứa ngáy.
Tiêu Chiếc lắc lư chiếc mông đang vểnh lên của mình, bên trong nóng cháy khó chịu, hiện tại chỉ muốn được thọc vào thật sâu cọ sát để giảm bớt ngứa ngáy ở bên trong.
Hạ thân của Vương Nhất Bác đã bị dịch từ hậu huyệt của Tiêu Chiến tiết ra làm nó trở nên trơn ướt, hắn khẽ đối chuẩn vào cửa huyệt, cử động hông một cái liền đâm vào bên trong.
Thành vách nóng ấm gắt gao ôm chặt lấy hạ thân của hắn, cảm giác được ở bên trong thiếu niên làm cho dục vọng chiếm hữu của hắn được thoả mãn.
"A ư... "
" Rất đau sao?"
" Ưm... cũng không phải khônv thể chịu đươc."
Tự mình trải nghiệm khiến Tiêu Chiến càng rõ ràng hơn ai hết, thân thể của Omega trời sinh là để làm tình. Bởi vì biết mình không thích phụ nữ, nên trước đó cậu cũng đã tìm hiểu qua một chút, tất cả đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau đớn, có người sẽ vì vậy mà sợ hãi làm tình.
Nhưng đối với cơ thể này, ngoại trừ lúc bị đâm vào đột ngột có chút đau đớn ra, từ sâu trong tâm can của cậu dâng lên cảm xúc kỳ quái, muốn được đâm vào sâu hơn nữa, muốn bị đối phương chiếm lấy, muốn tắm mình trong khoái cảm mà đối phương mang lại.
Vương Nhất Bác bắt đầu cử động thắt lưng, đem tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến lấp đầy mọi ngóc ngách của căn phòng.
Hắn vừa đâm rút vừa cúi người xuống, dùng lưỡi quét qua tuyến thể đang bày ra trước mắt của Tiêu Chiến.
Vừa mới đánh dấu tạm thời cách đây không lâu, nơi đó vẫn còn vương mùi vị tin tức tố của hắn.
Há miệng cắn xuống, truyền mùi vị của mình vào bên trong cơ thể của đối phương, mùi rượu vang đỏ nơi tuyến thể của Tiêu Chiến thoáng chốc nồng đậm lên.
Vương Nhất Bác cảm thấy rất hài lòng, rất an tâm, rất thoả mãn.
Bị cắn đau, Tiêu Chiến vùng vẫy trở mình, khiến cho vật đang ở bên trong cơ thể của cậu xoay tròn một vòng. Vốn dĩ định phản công, nào ngờ sự tình phát triển ngoài ý muốn, chân tay cậu nhũn ra, mềm đến độ đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, chỉ biết mặc kệ cho hắn ra vào.
"A ư... anh xấu lắm... ưm..."
"Em muốn làm gì?"
"Em cũng muốn đánh dấu anh."
Nghe được, Vương Nhất Bác khẽ cười, chiều ý Omega nhà mình, hơi cúi người thấp xuống để cậu chơi đùa.
Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, vuốt ve vị trí tuyến thể của đối phương, sau đó cong người lên mà cắn xuống.
Alpha đều là da dày thịt béo, làn da ở vị trí tuyến thể tuy nhạy cảm nhưng cũng không mềm mại gì cho cam. Cậu dùng sức cắn xuống cũng chỉ để lại dấu răng mờ, chán nản đưa lười liếm liếm dấu vết của mình một chút, sau đó lại nằm xuống giường bất lực.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của thiếu niên, Vương Nhất Bác lại khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe được có một Omega muốn đánh dấu Alpha, nhưng không sao cả, đây là Omega của hắn, không giống với những Omega khác là điều đương nhiên.
Sau đó hai người quấn lấy nhau trên giường, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ vụn vặt, tiếng môi lưỡi giao nhau hoà cùng mùi vị tin tức tố nồng nặc trải khắp căn phòng.
Lần này Vương Nhất Bác không đến bước đánh dấu vĩnh viễn, Tiêu Chiến cũng không ở trong kỳ phát tình nên tỉ lệ thụ thai gần như bằng không.
Hắn ôm lấy thiếu niên vào lòng, xoa nắn vuốt ve từng tấc da thịt của đối phương, chậm rải chờ đối phương hoà hoãn cảm xúc.
Khi lấy lại sức, Tiêu Chiến liền xé mặt: " Anh dám lừa em?"
Vương Nhất Bác hôn lên chóp mũi của cậu: " Tôi lừa em khi nào?"
Tiêu Chiến nhăn nhăn mặt đáp: "Anh nói mình bị bệnh..."
"Tôi nói bệnh, không phải là phương diện này."
"Ha ha, vậy là do em hiểu lầm, là hiểu lầm liền tốt."
"Vì cái gì lại hiểu lầm thành như vậy?"
Tiêu Chiến nghĩ thầm cậu hiểu lầm chuyện này đại khái đả kích đến lòng tự trọng đàn ông của Vương Nhất Bác mất thôi, vội vàng giải thích: "Không... không liên quan đến anh, chỉ là...... Trừ bỏ bệnh này, em không thể tưởng được có bệnh gì sẽ làm anh cảm thấy không thể mang lại hạnh phúc cho em."
Đương nhiên, cùng nghe qua lời đồn đãi cũng có một chút quan hệ. Cậu sinh ra ý tưởng, lại nhớ đến lời đồn đãi, liền cảm thấy vô cùng có khả năng.
Nhưng những lời này không nên nói ra thì hơn!
Bàn tay của Vương Nhất Bác dán lên sau gáy của thiến niên, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cậu, ngữ khí rất thấp trầm: "Có."
"Nói cho em biết đi, anh cũng không muốn em sẽ lại suy đoán lung tung như vầy nữa đâu ha? Anh giấu một mình sẽ rất mệt, em muốn cùng anh chia sẻ áp lực, muốn biết tình huống của anh."
Trong mắt Vương Nhất Bác cảm xúc biến ảo, qua một lát đem cậu ôm lấy, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cậu.
Nếu lúc trước bắt hắn nói ra, khả năng hắn sẽ chần chờ, không muốn đem mặt mềm yếu của mình nói cho thiếu niên.
Nhưng khi biết được thiếu niên cho dù phương diện kia của hắn có vấn đề vẫn nguyện ý tiếp thu, hắn vô pháp tiếp tục giấu giếm nữa.
"Phương diện tâm lý, trong lòng có chướng ngại."
Trong đầu Tiêu Chiến nhanh chóng hiện lên mấy trường hợp, tất cả đều là khi Vương Nhất Bác ý thức được mình cười sau đó trở nên khác thường.
Tay cậu nắm lấy tay hắn, thập phần đau lòng,
chướng ngại tâm lý tuyệt đối là có nguyên nhân.
"Không thể cười tự nhiên sao?"
"Ừm, khi cười tôi sẽ sinh ra ảo giác, theo bản năng run rẩy kinh hoảng, thực chật vật."
"Ảo giác gì?"
"Một ít chuyện khi còn nhỏ."
Hiểu được Vương Nhất Bác không muốn nói tỉ mỉ, Tiêu Chiến cũng không có truy vấn, tùy ý để hắn ôm hồi lâu, vỗ về cánh tay hắn.
"Em đại khái có thể lý giải suy nghĩ của anh, có phải anh cảm thấy bản thân không thể cười với em hay không? Anh luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh nghiêm túc, cuối cùng cảm thấy áp lực, chịu không nổi?"
"Đúng vậy."
" Nhưng mà anh đã cười với em rất nhiều lần."
"Phản ứng lúc đó......"
"Không phải, lúc ban đầu vài lần anh đều có phản ứng kinh hoảng cứng đờ. Sau đó em cảm thấy mỗi lần anh phát hiện mình cười đều trở nên như vậy, cho nên lúc anh cười em đều không có nói với anh nữa."
"Thật sự?"
" Tình huống này là đại biểu tình trạng của anh càng ngày càng tốt lên hả?"
"Có thể, tôi ở trước mặt em cười, bác sĩ cố vấn đề nghị để tôi tiếp xúc với em nhiều hơn."
"Anh không có làm theo lời dặn của bác sĩ, còn muốn em dọn đi."
"Không, tôi đã nghỉ phép cùng em đi Rừng Rậm Sương Mù Trắng."
"Là lúc ấy hả? Khó trách tự dưng lại muốn cùng em đi, vậy về sau vì cái gì lại muốn rời xa em?"
"Em nói thích tôi, tôi cũng thích em nhưng không thể đáp lại, sẽ thống khổ."
"Về sau sẽ không, chúng ta đã ở bên nhau, từ giờ trở đi, anh phải nghe theo bác sĩ kiến nghị, ở bên cạnh em nhiều một chút đó."
"Ừm."
Vương Nhất Bác nghe được thiếu niên nói như vậy, biểu tình căng thẳng giãn ra, môi mắt hiện lên ý cười.
"Anh xem, anh cười kìa. Tuy rằng độ cung rất nhỏ, nhưng vẫn là cười. Có cảm thấy không thoải mái?"
" Không có."
"Về sau khi phát hiện anh lcười đều nói cho anh biết, anh không thoải mái cũng phải nói với em."
"Được."
Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, tâm tình Tiêu Chiến vô cùng tốt, từ trên người Vương Nhất Bác đứng dậy, đến phòng tắm tẩy rửa.
Lúc cả hai đi ra phòng khách, thấy thứ kia vẫn còn ở trên sô pha, Tiêu Chiến lập tức xấu hổ.
Vươn Nhất Bác nghiêm túc nói: "Bây giờ em không cần dùng đến loại đồ vật này nữa đi?."
Lời này thật sự dễ dàng làm người cảm nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác, Tiêu Chiến ừ một tiếng, nhặt thứ kia lên, vẻ mặt khó xử.
Trực tiếp ném thùng rác, lỡ bị người khác thấy được sẽ rất xấu hổ, không vứt đi thì cậu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Tầm mắt nhoáng lên, cậu xách theo cái căn đen thui, sau đó đem thứ kia đặt ở trước mặt nó.
Căn đen thui lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng mà cuốn thứ kia, lắc lư lắc lư
Tiêu Chiến: "...... "
"Có thể sử dụng nọc độc của người đem thứ kia giải quyết không? Kiểu hoàn toàn biến mất."
Tiên Ma Khoai nở ra một đoá hoa, ném thứ kia ngược hướng bắn, một đường parabol trực tiếp rơi xuống trên nhụy hoa màu đen, chớp mắt liền biến mất.
Tiêu Chiến vừa lòng cực kỳ: "Ngươi thật là quá tuyệt vời!"
Tiên Ma Khoai được khen ngợi rất cao hứng, cánh hoa màu đỏ trên dưới ngay ngắn, căn đen thui vui sướng mà vặn vẹo, lại hướng đến trên tay cậu.
Tiêu Chiến nhéo nhéo: "Từ hôm nay trở đi, sẽ có người tiến hành một ít nghiên cứu trên người ngươi, yên tâm, sẽ không thương tổn, ngươi phối hợp một chút là được, ngàn vạn không cần đả thương người nha."
Một cái căn đen thui lẻn đến trước mặt cậu, gậtj gật..
Tiêu Chiến lại khen ngợi nó: "Thật thông minh, cụ thể tình huống đợi chút thương lượng xong sau lại nói cho ngươi."
Editor: Cá.
******
Vốn dĩ Vương Nhất Bác nghĩ hai người chỉ vừa mới ở bên nhau không bao lâu, Tiêu Chiến lại còn quá nhỏ, hiện tại còn quá sớm để làm chuyện này nhưng đối phươngg lại hiểu lầm lớn như vậy.
Nếu còn không làm, quả thực chắc chắn thiếu niên sẽ nghĩ hắn thật sự không được.
Vì thế Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến còn đang chờ hắn trả lời câu hỏi, một mạch đi vào trong phòng ngủ.
Tiêu Chiến cảm thấy bất thường, liền muốn tụt khỏi người Vương Nhất Bác nhưng đã muộn, cậu cựa quậy cho đến khi thân thể bị đặt lên giường mềm mại, hắn đang chống hai tay hai bên đầu cậu, nhìn cậu thật sâu.
" Anh... anh còn chưa trả lời em."
"Tôi nghĩ vấn đề này, mình phải dùng hành động để trả lời."
Dứt lời, không đợi cho Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã cúi người hôn xuống, một tay gỡ miếng dán ngăn cách của hai người xuống.
Tiêu Chiến bị hôn đến mê mang, lúc đôi môi được buông tha thì quần áo cũng đã bị Vương Nhất Bác sắp cởi ra hết rồi. Mùi rượu vang đỏ tràn ngập khoang mũi mang theo hơi thở chiếm hữu bá đạo, thân thể của cậu bắt đầu nóng lên, mỗi tấc da thịt đều muốn được hắn chạm vào.
" Ưm..."
Bắt đầu từ trán, Vương Nhất Bác hôn xuống mũi, nốt ruồi nơi khoé miệng rồi đến xương quai xanh tinh xảo của người bên dưới. Bàn tay không nặng không nhẹ vuốt ve hai điểm đỏ trước ngực, làm Tiêu Chiến nhịn không được mà khẽ rên rỉ một thanh âm vụn nhỏ.
Từ lần đầu tiên vô tình chạm mặt nơi hành lang bệnh viện, Vương Nhất Bác đã nghĩ nếu có thể đem Omega này đặt dưới thân, có lẽ bộ dáng của đối phương sẽ càng dâm mỹ hơn nữa.
Hiện tại thật sự không khiến hắn thất vọng, Tiêu Chiến chủ động đem hai chân quấn lấy eo của hắn, cọ sát hạ thân hai người với nhau, gương mặt ửng hồng, hơi thở rối loạn gấp gáp như là chờ không kịp.
"Chờ... chờ một chút."
"Em hối hận rồi?"
"Không phải, chúng ta... chúng ta không có gel bôi trơn."
"Gel bôi trơn?"
"Lần đầu tiên sẽ đau lắm, phải bôi trơn."
"Em còn ngại mình không đủ sao?"
Vương Nhất Bác cởi sạch quần áo của hai người ra, hai người đắm chìm trong mùi vị tin tức tố của nhau. Hắn lại hôn Tiêu Chiến, một tay vừa vuốt ve tuyến thể của cậu làm mùi cam quýt bạc hà càng ngày càng nồng đậm.
Tay còn lại Vương Nhất Bác mò mẫm xuống hạ thân của Tiêu Chiến, bên dưới một mảng ướt át khiến hắn sắp nhịn không được.
Khi ngón tay của Vương Nhất Bác đâm vào bên trong cơ thể, Tiêu Chiến cảm thấy có chút trơn trượt, tự hỏi chẳng lẽ Omega cũng sẽ tự phân bố ra chất bôi trơn lúc A O quan hệ hay sao? Nhưng hắn không để cho cậu suy nghĩ nhiều, một ngón rồi lại một ngón, đến khi ba ngón tay đều đâm vào bên trong, giả động tác ra vào mà mở rộng thì cậu không thể quan tâm nhiều như thế nữa.
Tiêu Chiến cong người tiếp nhận, tuyến thể và hậu huyệt cùng lúc được âu yếm làm cho cậu thư sướng đến sắp ngất.
Cảm giác này lần đầu tiên được trải nghiệm, khiến cậu vừa sợ hãi vừa mong muốn nhiều hơn.
Vương Nhất Bác không phải cũng là lần đầu tiên sao?
Sao lại điêu luyện như thế chứ?
Hai điểm đỏ trước ngực bị ngậm mút, khoái cảm liền theo khuôn miệng mà bật ra.
" Ư... sướng quá!"
" Dâm đãng."
Thông thường Omega ở trên giường đều quá xấu hổ giấu mặt đi hoặc là khóc thút thít, còn Omega nhà hắn thì vừa chủ động vừa rên rỉ. Vương Nhất Bác cảm thấy quả thực mình đã quyết định không sai khi đồng ý yêu đương cùng Tiêu Chiến, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng này, biểu cảm này sẽ vì một Alpha khác mà có, hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà giết chết tên kia.
Đến khi cảm thấy vừa đủ, Vương Nhất Bác lật sấp Tiêu Chiến lại, cậu quỳ bò ở trên giường, mặt ủn vào chiếc gối trắng tinh tươm. Cảm nhận được hai bàn tay của Vương Nhất Bác đang xoa nắn hai cánh mông của mình, vật hình trụ thô dài trượt lên trượt xuống nơi rãnh mông, cửa huyệt bị cọ sát đến ngứa ngáy.
Tiêu Chiếc lắc lư chiếc mông đang vểnh lên của mình, bên trong nóng cháy khó chịu, hiện tại chỉ muốn được thọc vào thật sâu cọ sát để giảm bớt ngứa ngáy ở bên trong.
Hạ thân của Vương Nhất Bác đã bị dịch từ hậu huyệt của Tiêu Chiến tiết ra làm nó trở nên trơn ướt, hắn khẽ đối chuẩn vào cửa huyệt, cử động hông một cái liền đâm vào bên trong.
Thành vách nóng ấm gắt gao ôm chặt lấy hạ thân của hắn, cảm giác được ở bên trong thiếu niên làm cho dục vọng chiếm hữu của hắn được thoả mãn.
"A ư... "
" Rất đau sao?"
" Ưm... cũng không phải khônv thể chịu đươc."
Tự mình trải nghiệm khiến Tiêu Chiến càng rõ ràng hơn ai hết, thân thể của Omega trời sinh là để làm tình. Bởi vì biết mình không thích phụ nữ, nên trước đó cậu cũng đã tìm hiểu qua một chút, tất cả đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau đớn, có người sẽ vì vậy mà sợ hãi làm tình.
Nhưng đối với cơ thể này, ngoại trừ lúc bị đâm vào đột ngột có chút đau đớn ra, từ sâu trong tâm can của cậu dâng lên cảm xúc kỳ quái, muốn được đâm vào sâu hơn nữa, muốn bị đối phương chiếm lấy, muốn tắm mình trong khoái cảm mà đối phương mang lại.
Vương Nhất Bác bắt đầu cử động thắt lưng, đem tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến lấp đầy mọi ngóc ngách của căn phòng.
Hắn vừa đâm rút vừa cúi người xuống, dùng lưỡi quét qua tuyến thể đang bày ra trước mắt của Tiêu Chiến.
Vừa mới đánh dấu tạm thời cách đây không lâu, nơi đó vẫn còn vương mùi vị tin tức tố của hắn.
Há miệng cắn xuống, truyền mùi vị của mình vào bên trong cơ thể của đối phương, mùi rượu vang đỏ nơi tuyến thể của Tiêu Chiến thoáng chốc nồng đậm lên.
Vương Nhất Bác cảm thấy rất hài lòng, rất an tâm, rất thoả mãn.
Bị cắn đau, Tiêu Chiến vùng vẫy trở mình, khiến cho vật đang ở bên trong cơ thể của cậu xoay tròn một vòng. Vốn dĩ định phản công, nào ngờ sự tình phát triển ngoài ý muốn, chân tay cậu nhũn ra, mềm đến độ đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, chỉ biết mặc kệ cho hắn ra vào.
"A ư... anh xấu lắm... ưm..."
"Em muốn làm gì?"
"Em cũng muốn đánh dấu anh."
Nghe được, Vương Nhất Bác khẽ cười, chiều ý Omega nhà mình, hơi cúi người thấp xuống để cậu chơi đùa.
Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, vuốt ve vị trí tuyến thể của đối phương, sau đó cong người lên mà cắn xuống.
Alpha đều là da dày thịt béo, làn da ở vị trí tuyến thể tuy nhạy cảm nhưng cũng không mềm mại gì cho cam. Cậu dùng sức cắn xuống cũng chỉ để lại dấu răng mờ, chán nản đưa lười liếm liếm dấu vết của mình một chút, sau đó lại nằm xuống giường bất lực.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của thiếu niên, Vương Nhất Bác lại khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe được có một Omega muốn đánh dấu Alpha, nhưng không sao cả, đây là Omega của hắn, không giống với những Omega khác là điều đương nhiên.
Sau đó hai người quấn lấy nhau trên giường, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ vụn vặt, tiếng môi lưỡi giao nhau hoà cùng mùi vị tin tức tố nồng nặc trải khắp căn phòng.
Lần này Vương Nhất Bác không đến bước đánh dấu vĩnh viễn, Tiêu Chiến cũng không ở trong kỳ phát tình nên tỉ lệ thụ thai gần như bằng không.
Hắn ôm lấy thiếu niên vào lòng, xoa nắn vuốt ve từng tấc da thịt của đối phương, chậm rải chờ đối phương hoà hoãn cảm xúc.
Khi lấy lại sức, Tiêu Chiến liền xé mặt: " Anh dám lừa em?"
Vương Nhất Bác hôn lên chóp mũi của cậu: " Tôi lừa em khi nào?"
Tiêu Chiến nhăn nhăn mặt đáp: "Anh nói mình bị bệnh..."
"Tôi nói bệnh, không phải là phương diện này."
"Ha ha, vậy là do em hiểu lầm, là hiểu lầm liền tốt."
"Vì cái gì lại hiểu lầm thành như vậy?"
Tiêu Chiến nghĩ thầm cậu hiểu lầm chuyện này đại khái đả kích đến lòng tự trọng đàn ông của Vương Nhất Bác mất thôi, vội vàng giải thích: "Không... không liên quan đến anh, chỉ là...... Trừ bỏ bệnh này, em không thể tưởng được có bệnh gì sẽ làm anh cảm thấy không thể mang lại hạnh phúc cho em."
Đương nhiên, cùng nghe qua lời đồn đãi cũng có một chút quan hệ. Cậu sinh ra ý tưởng, lại nhớ đến lời đồn đãi, liền cảm thấy vô cùng có khả năng.
Nhưng những lời này không nên nói ra thì hơn!
Bàn tay của Vương Nhất Bác dán lên sau gáy của thiến niên, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cậu, ngữ khí rất thấp trầm: "Có."
"Nói cho em biết đi, anh cũng không muốn em sẽ lại suy đoán lung tung như vầy nữa đâu ha? Anh giấu một mình sẽ rất mệt, em muốn cùng anh chia sẻ áp lực, muốn biết tình huống của anh."
Trong mắt Vương Nhất Bác cảm xúc biến ảo, qua một lát đem cậu ôm lấy, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cậu.
Nếu lúc trước bắt hắn nói ra, khả năng hắn sẽ chần chờ, không muốn đem mặt mềm yếu của mình nói cho thiếu niên.
Nhưng khi biết được thiếu niên cho dù phương diện kia của hắn có vấn đề vẫn nguyện ý tiếp thu, hắn vô pháp tiếp tục giấu giếm nữa.
"Phương diện tâm lý, trong lòng có chướng ngại."
Trong đầu Tiêu Chiến nhanh chóng hiện lên mấy trường hợp, tất cả đều là khi Vương Nhất Bác ý thức được mình cười sau đó trở nên khác thường.
Tay cậu nắm lấy tay hắn, thập phần đau lòng,
chướng ngại tâm lý tuyệt đối là có nguyên nhân.
"Không thể cười tự nhiên sao?"
"Ừm, khi cười tôi sẽ sinh ra ảo giác, theo bản năng run rẩy kinh hoảng, thực chật vật."
"Ảo giác gì?"
"Một ít chuyện khi còn nhỏ."
Hiểu được Vương Nhất Bác không muốn nói tỉ mỉ, Tiêu Chiến cũng không có truy vấn, tùy ý để hắn ôm hồi lâu, vỗ về cánh tay hắn.
"Em đại khái có thể lý giải suy nghĩ của anh, có phải anh cảm thấy bản thân không thể cười với em hay không? Anh luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh nghiêm túc, cuối cùng cảm thấy áp lực, chịu không nổi?"
"Đúng vậy."
" Nhưng mà anh đã cười với em rất nhiều lần."
"Phản ứng lúc đó......"
"Không phải, lúc ban đầu vài lần anh đều có phản ứng kinh hoảng cứng đờ. Sau đó em cảm thấy mỗi lần anh phát hiện mình cười đều trở nên như vậy, cho nên lúc anh cười em đều không có nói với anh nữa."
"Thật sự?"
" Tình huống này là đại biểu tình trạng của anh càng ngày càng tốt lên hả?"
"Có thể, tôi ở trước mặt em cười, bác sĩ cố vấn đề nghị để tôi tiếp xúc với em nhiều hơn."
"Anh không có làm theo lời dặn của bác sĩ, còn muốn em dọn đi."
"Không, tôi đã nghỉ phép cùng em đi Rừng Rậm Sương Mù Trắng."
"Là lúc ấy hả? Khó trách tự dưng lại muốn cùng em đi, vậy về sau vì cái gì lại muốn rời xa em?"
"Em nói thích tôi, tôi cũng thích em nhưng không thể đáp lại, sẽ thống khổ."
"Về sau sẽ không, chúng ta đã ở bên nhau, từ giờ trở đi, anh phải nghe theo bác sĩ kiến nghị, ở bên cạnh em nhiều một chút đó."
"Ừm."
Vương Nhất Bác nghe được thiếu niên nói như vậy, biểu tình căng thẳng giãn ra, môi mắt hiện lên ý cười.
"Anh xem, anh cười kìa. Tuy rằng độ cung rất nhỏ, nhưng vẫn là cười. Có cảm thấy không thoải mái?"
" Không có."
"Về sau khi phát hiện anh lcười đều nói cho anh biết, anh không thoải mái cũng phải nói với em."
"Được."
Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, tâm tình Tiêu Chiến vô cùng tốt, từ trên người Vương Nhất Bác đứng dậy, đến phòng tắm tẩy rửa.
Lúc cả hai đi ra phòng khách, thấy thứ kia vẫn còn ở trên sô pha, Tiêu Chiến lập tức xấu hổ.
Vươn Nhất Bác nghiêm túc nói: "Bây giờ em không cần dùng đến loại đồ vật này nữa đi?."
Lời này thật sự dễ dàng làm người cảm nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác, Tiêu Chiến ừ một tiếng, nhặt thứ kia lên, vẻ mặt khó xử.
Trực tiếp ném thùng rác, lỡ bị người khác thấy được sẽ rất xấu hổ, không vứt đi thì cậu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Tầm mắt nhoáng lên, cậu xách theo cái căn đen thui, sau đó đem thứ kia đặt ở trước mặt nó.
Căn đen thui lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng mà cuốn thứ kia, lắc lư lắc lư
Tiêu Chiến: "...... "
"Có thể sử dụng nọc độc của người đem thứ kia giải quyết không? Kiểu hoàn toàn biến mất."
Tiên Ma Khoai nở ra một đoá hoa, ném thứ kia ngược hướng bắn, một đường parabol trực tiếp rơi xuống trên nhụy hoa màu đen, chớp mắt liền biến mất.
Tiêu Chiến vừa lòng cực kỳ: "Ngươi thật là quá tuyệt vời!"
Tiên Ma Khoai được khen ngợi rất cao hứng, cánh hoa màu đỏ trên dưới ngay ngắn, căn đen thui vui sướng mà vặn vẹo, lại hướng đến trên tay cậu.
Tiêu Chiến nhéo nhéo: "Từ hôm nay trở đi, sẽ có người tiến hành một ít nghiên cứu trên người ngươi, yên tâm, sẽ không thương tổn, ngươi phối hợp một chút là được, ngàn vạn không cần đả thương người nha."
Một cái căn đen thui lẻn đến trước mặt cậu, gậtj gật..
Tiêu Chiến lại khen ngợi nó: "Thật thông minh, cụ thể tình huống đợi chút thương lượng xong sau lại nói cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.