Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 25:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
Chuyện như báo mộng ấy mà, cũng giống như chuyện thần thánh ma quỷ, đều phải xem người, xem việc mà phán đoán.
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Khương Nhã đặt trên mặt bàn ngón tay khẽ cong lên, gõ nhẹ vài cái, phát ra tiếng vang nhỏ, thanh âm như gõ vào lòng người, từng tiếng, từng tiếng khiến người ta bồn chồn.
Ước chừng một phút sau, Khương Nhã mới dừng động tác nhỏ, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn lão Ngô, thản nhiên mở miệng: "Ông Ngô, kỳ thật trong lòng ông đã có đáp án rồi, hà tất gì phải hỏi cháu?"
Lão Ngô nghe Khương Nhã nói, sắc mặt chợt trầm xuống, có vài phần uy nghiêm, nếu là cô gái bình thường bị lão Ngô nhìn như vậy, nếu là lừa gạt, nhất định không chịu nổi mà nói hết, nhưng Khương Nhã không phải cô gái bình thường. Nếu lão Ngô chỉ bằng hai câu nói đã có thể khiến Khương Nhã loạn trận tuyến, vậy thì kiếp trước Khương Nhã sống uổng phí nhiều năm như vậy, trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Ánh mắt sắc bén của lão Ngô rơi vào người Khương Nhã, không khí trong nháy mắt ngưng trệ, Ngô Căn và bà Ngô bên cạnh đều nín thở.
Thế nhưng, Khương Nhã vẫn không hề dao động, cứ ngồi như vậy, mặc cho lão Ngô đánh giá, sắc mặt không chút chột dạ.
"Khương Nhã, cháu rất tốt." Lão Ngô thái độ xoay chuyển 180 độ, nhìn Khương Nhã cười sang sảng.
"Ông Ngô, ông quá khen." Khương Nhã ngữ khí chợt dừng, đồng tử hơi co lại, dường như phát hiện ra điều gì đó khiến cô kinh ngạc.
Khương Nhã nhìn thấy, bên cạnh lão Ngô có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, cô ta hai chân không chạm đất, cứ như vậy lơ lửng bên cạnh lão Ngô. Phát hiện Khương Nhã nhìn thấy cô ta, cô ta còn hướng Khương Nhã cười lấy lòng.
Mặc dù, cô ta cười lên thật sự rất xấu, cũng khá là rợn người.
Khương Nhã nhìn vật kia cứ như vậy quang minh chính đại xuất hiện ở đây, bỗng nhiên cảm thấy tam quan bị đả kích không nhỏ, không phải nói thứ kia ban ngày không thể ra ngoài sao?
Lão Ngô nhạy bén phát hiện sự khác thường của Khương Nhã, ánh mắt lão lóe lóe, thuận theo tầm mắt Khương Nhã liếc nhìn vị trí bên cạnh mình...ngoại trừ không khí, căn bản không có gì.
Nhưng ánh mắt Khương Nhã rõ ràng là nhìn thấy cái gì đó, lão Ngô nghi hoặc, tại sao ông ta không nhìn thấy?
"Khụ khụ, Khương Nhã, cháu đang nhìn cái gì vậy?" Ngô Căn cũng cảm thấy ánh mắt Khương Nhã có chút không đúng.
Rõ ràng chỗ đó không có gì, tại sao cô bé Khương Nhã lại cứ nhìn chằm chằm vào đó?
Nghĩ đến một loại khả năng siêu khoa học nào đó, Ngô Căn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Không có gì, ông Ngô, nói vào chuyện chính đi, hôm nay ông gọi cháu đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?" Khương Nhã nhìn lão Ngô.
"Khương Nhã, đừng tức giận, ta vốn là đa nghi, dù sao gần như cả đời đều mệt mỏi, có một số việc cũng quen rồi." Lão Ngô đánh bài tình cảm, liếc Khương Nhã một cái rồi nói tiếp: "Ta gọi cháu đến đây chỉ vì muốn biết con gái chúng tôi đã chết như thế nào?"
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Khương Nhã đặt trên mặt bàn ngón tay khẽ cong lên, gõ nhẹ vài cái, phát ra tiếng vang nhỏ, thanh âm như gõ vào lòng người, từng tiếng, từng tiếng khiến người ta bồn chồn.
Ước chừng một phút sau, Khương Nhã mới dừng động tác nhỏ, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn lão Ngô, thản nhiên mở miệng: "Ông Ngô, kỳ thật trong lòng ông đã có đáp án rồi, hà tất gì phải hỏi cháu?"
Lão Ngô nghe Khương Nhã nói, sắc mặt chợt trầm xuống, có vài phần uy nghiêm, nếu là cô gái bình thường bị lão Ngô nhìn như vậy, nếu là lừa gạt, nhất định không chịu nổi mà nói hết, nhưng Khương Nhã không phải cô gái bình thường. Nếu lão Ngô chỉ bằng hai câu nói đã có thể khiến Khương Nhã loạn trận tuyến, vậy thì kiếp trước Khương Nhã sống uổng phí nhiều năm như vậy, trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Ánh mắt sắc bén của lão Ngô rơi vào người Khương Nhã, không khí trong nháy mắt ngưng trệ, Ngô Căn và bà Ngô bên cạnh đều nín thở.
Thế nhưng, Khương Nhã vẫn không hề dao động, cứ ngồi như vậy, mặc cho lão Ngô đánh giá, sắc mặt không chút chột dạ.
"Khương Nhã, cháu rất tốt." Lão Ngô thái độ xoay chuyển 180 độ, nhìn Khương Nhã cười sang sảng.
"Ông Ngô, ông quá khen." Khương Nhã ngữ khí chợt dừng, đồng tử hơi co lại, dường như phát hiện ra điều gì đó khiến cô kinh ngạc.
Khương Nhã nhìn thấy, bên cạnh lão Ngô có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, cô ta hai chân không chạm đất, cứ như vậy lơ lửng bên cạnh lão Ngô. Phát hiện Khương Nhã nhìn thấy cô ta, cô ta còn hướng Khương Nhã cười lấy lòng.
Mặc dù, cô ta cười lên thật sự rất xấu, cũng khá là rợn người.
Khương Nhã nhìn vật kia cứ như vậy quang minh chính đại xuất hiện ở đây, bỗng nhiên cảm thấy tam quan bị đả kích không nhỏ, không phải nói thứ kia ban ngày không thể ra ngoài sao?
Lão Ngô nhạy bén phát hiện sự khác thường của Khương Nhã, ánh mắt lão lóe lóe, thuận theo tầm mắt Khương Nhã liếc nhìn vị trí bên cạnh mình...ngoại trừ không khí, căn bản không có gì.
Nhưng ánh mắt Khương Nhã rõ ràng là nhìn thấy cái gì đó, lão Ngô nghi hoặc, tại sao ông ta không nhìn thấy?
"Khụ khụ, Khương Nhã, cháu đang nhìn cái gì vậy?" Ngô Căn cũng cảm thấy ánh mắt Khương Nhã có chút không đúng.
Rõ ràng chỗ đó không có gì, tại sao cô bé Khương Nhã lại cứ nhìn chằm chằm vào đó?
Nghĩ đến một loại khả năng siêu khoa học nào đó, Ngô Căn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Không có gì, ông Ngô, nói vào chuyện chính đi, hôm nay ông gọi cháu đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?" Khương Nhã nhìn lão Ngô.
"Khương Nhã, đừng tức giận, ta vốn là đa nghi, dù sao gần như cả đời đều mệt mỏi, có một số việc cũng quen rồi." Lão Ngô đánh bài tình cảm, liếc Khương Nhã một cái rồi nói tiếp: "Ta gọi cháu đến đây chỉ vì muốn biết con gái chúng tôi đã chết như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.