Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 29:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
Ngay sau khi hai chị em rời đi, bên trong căn nhà cũ đột nhiên trở nên âm u, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống rất nhiều, nếu có người ở đây sẽ nhìn thấy mấy bức tranh treo trên tường nhà cũ tỏa ra từng tia hàn ý.
Bức tranh đó là do ông nội Khương sưu tầm được, nghe nói là đồ cổ gì đó, nhưng chỉ cần người có chút am hiểu cũng có thể nhìn ra được, bức tranh này tuy cố tình làm cũ nhưng rất dễ dàng nhận ra, đó chính là đồ giả.
Trong tranh đều là cảnh tượng khói bay mù mịt như chốn bồng lai tiên cảnh, trong làn sương trắng, một gian nhà thủy tạ đứng sừng sững ở giữa, bức tranh nhìn qua có vẻ tao nhã nhưng lại vô cớ để lộ ra một cảm giác kỳ quái.
Khương Nhã kéo Khương Cầm về nhà, sau đó cất trứng đi, vẻ mặt trầm ngâm kéo Khương Cầm về phòng.
Khương Cầm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Nhã, trong lòng có chút thấp thỏm, mím môi nói: “Khương Nhã, sao em lại nhìn chị như vậy?”
“Chị, chị nói thật cho em biết, gần đây chị có đến nơi nào kỳ lạ không?” Khương Nhã luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Khương Cầm hôm nay rất khác thường.
Khương Cầm vốn dĩ ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa rất ra dáng chị cả, có gì ngon cũng đều nhường cho hai đứa em, hôm nay lại dám tự mình đến nhà cũ bên kia, còn làm ra chuyện kỳ quái như vậy, cho dù Khương Nhã muốn không nghi ngờ cũng khó.
Khương Cầm suy nghĩ một chút, đợi một lúc mới xoa xoa mi tâm nói: “Gần đây chị không đến nơi nào cả, hay là em không vui vì chuyện lúc nãy, em đừng giận nữa, chị cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Chị, chị không đến nơi nào kỳ lạ, vậy chị có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” Khương Nhã vẫn cố chấp hỏi.
“Không có đâu, chỉ là gần đây chị hay nằm mơ thấy ông, mơ thấy ông nói ông lạnh, Khương Nhã, em nói xem người chết có thật sự xuống dưới đất không? Ở đó có thật sự rất lạnh không?” Khương Cầm hoàn toàn không để chuyện lấy máu lúc nãy vào lòng, vẫn cảm thấy chuyện ông nội báo mộng đáng để tâm hơn.
Khương Nhã nhìn bộ dạng của Khương Cầm, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này chị đừng lo, để tối nay em bảo mẹ đốt quần áo với cả vàng mã cho ông, chị đừng bận tâm nữa.”
Nói rồi, Khương Nhã ra khỏi phòng, vì chuyện của Khương Cầm, Khương Nhã dậy sớm mà vẫn chưa đi vệ sinh, bụng khó chịu vô cùng, bèn rảo bước về phía nhà vệ sinh.
Đợi Khương Nhã đi đến cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt..." một tiếng, một muỗng vật thể lạ liền hất về phía Khương Nhã, Khương Nhã nhanh chóng nghiêng người né tránh chất lỏng bốc mùi hôi thối đó, sau đó liền nhìn thấy thứ đó hất vào chỗ cách chân cô không xa.
Khóe miệng Khương Nhã giật giật, nhìn Khương Tùng đang cầm muỗng hốt phân trong nhà vệ sinh, lên tiếng gọi: "Khương Tùng, sáng sớm em làm gì thế?"
Sáng sớm tinh mơ, không phải là ... tìm phân?
Bức tranh đó là do ông nội Khương sưu tầm được, nghe nói là đồ cổ gì đó, nhưng chỉ cần người có chút am hiểu cũng có thể nhìn ra được, bức tranh này tuy cố tình làm cũ nhưng rất dễ dàng nhận ra, đó chính là đồ giả.
Trong tranh đều là cảnh tượng khói bay mù mịt như chốn bồng lai tiên cảnh, trong làn sương trắng, một gian nhà thủy tạ đứng sừng sững ở giữa, bức tranh nhìn qua có vẻ tao nhã nhưng lại vô cớ để lộ ra một cảm giác kỳ quái.
Khương Nhã kéo Khương Cầm về nhà, sau đó cất trứng đi, vẻ mặt trầm ngâm kéo Khương Cầm về phòng.
Khương Cầm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Nhã, trong lòng có chút thấp thỏm, mím môi nói: “Khương Nhã, sao em lại nhìn chị như vậy?”
“Chị, chị nói thật cho em biết, gần đây chị có đến nơi nào kỳ lạ không?” Khương Nhã luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Khương Cầm hôm nay rất khác thường.
Khương Cầm vốn dĩ ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa rất ra dáng chị cả, có gì ngon cũng đều nhường cho hai đứa em, hôm nay lại dám tự mình đến nhà cũ bên kia, còn làm ra chuyện kỳ quái như vậy, cho dù Khương Nhã muốn không nghi ngờ cũng khó.
Khương Cầm suy nghĩ một chút, đợi một lúc mới xoa xoa mi tâm nói: “Gần đây chị không đến nơi nào cả, hay là em không vui vì chuyện lúc nãy, em đừng giận nữa, chị cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Chị, chị không đến nơi nào kỳ lạ, vậy chị có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” Khương Nhã vẫn cố chấp hỏi.
“Không có đâu, chỉ là gần đây chị hay nằm mơ thấy ông, mơ thấy ông nói ông lạnh, Khương Nhã, em nói xem người chết có thật sự xuống dưới đất không? Ở đó có thật sự rất lạnh không?” Khương Cầm hoàn toàn không để chuyện lấy máu lúc nãy vào lòng, vẫn cảm thấy chuyện ông nội báo mộng đáng để tâm hơn.
Khương Nhã nhìn bộ dạng của Khương Cầm, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này chị đừng lo, để tối nay em bảo mẹ đốt quần áo với cả vàng mã cho ông, chị đừng bận tâm nữa.”
Nói rồi, Khương Nhã ra khỏi phòng, vì chuyện của Khương Cầm, Khương Nhã dậy sớm mà vẫn chưa đi vệ sinh, bụng khó chịu vô cùng, bèn rảo bước về phía nhà vệ sinh.
Đợi Khương Nhã đi đến cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt..." một tiếng, một muỗng vật thể lạ liền hất về phía Khương Nhã, Khương Nhã nhanh chóng nghiêng người né tránh chất lỏng bốc mùi hôi thối đó, sau đó liền nhìn thấy thứ đó hất vào chỗ cách chân cô không xa.
Khóe miệng Khương Nhã giật giật, nhìn Khương Tùng đang cầm muỗng hốt phân trong nhà vệ sinh, lên tiếng gọi: "Khương Tùng, sáng sớm em làm gì thế?"
Sáng sớm tinh mơ, không phải là ... tìm phân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.