Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 40:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
Nhìn rõ người đó là Khương Nhã mà ông ấy đã gặp ban ngày, Vương Chi Sùng không nhịn được liền buột miệng mắng: "Sao ngươi lại ở đây, nửa đêm không ở nhà ngủ, chạy lên núi này tìm chết à? Mau cút về đi!".
Nghe thấy giọng nói của Vương Chi Sùng, Khương Nhã không những không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm, cô chạy tới nắm lấy cánh tay ông ấy, kéo ông ấy cùng chạy ra ngoài.
Mau chạy đi, nhanh lên một chút...
Khương Nhã âm thầm cầu nguyện trong lòng, bước chân chạy nhanh như bay, cô chưa bao giờ biết mình có tố chất của một người chạy nhanh như vậy, ngay khi Khương Nhã dìu Vương Chi Sùng chạy ra khỏi nhà khoảng 100 mét, chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng nổ lớn.
Khi Khương Nhã và Vương Chi Sùng quay đầu lại nhìn thì căn nhà đã bốc cháy dữ dội, cho dù trời đang mưa nhưng ngọn lửa vẫn không hề tắt.
Vương Chi Sùng ôm lấy ngực, nhìn căn nhà đang cháy, ánh mắt hơi thất thần.
Dìu Vương Chi Sùng xuống núi suốt đêm, sau khi xuống núi, cả hai đều ướt như chuột lột, đồng thời mưa cũng dần tạnh.
Dưới chân núi, một già một trẻ nhìn nhau.
Vương Chi Sùng nhìn cô bé trước mặt với vẻ mặt phức tạp, trong lòng ông ấy ngổn ngang trăm mối, ông ấy biết rõ năm nay mình có một kiếp nạn, cần phải có quý nhân giúp đỡ mới có thể vượt qua, ngàn tính vạn tính, Vương Chi Sùng không ngờ rằng người giúp mình lại là một cô bé.
“Nhóc con, nói ta nghe, sao cháu lại lên núi?”
Khương Nhã ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Vương Chi Sùng, mím môi, do dự một chút rồi mới mở miệng: “Cháu nằm mơ thấy.”
“Mơ thấy gì?” Sắc mặt Vương Chi Sùng bỗng trở nên kích động, hai tay duỗi ra nắm chặt lấy bờ vai gầy yếu của Khương Nhã.
Cảm nhận được lực đạo từ tay Vương Chi Sùng, Khương Nhã cảm thấy vai đau nhói, lông mày khẽ nhíu lại.
“Cháu mơ thấy có một tia sét đánh xuống người ông, nên cháu mới lên núi.” Đôi mắt đen láy của Khương Nhã nhìn ông ấy, nghiêm túc đáp.
Vương Chi Sùng bỗng nhiên thả lỏng người, thu tay đang đặt trên vai Khương Nhã về, nhìn cô bé trước mặt.
Thiên nhãn, cô bé này vậy mà lại mở được thiên nhãn.
Thiên nhãn nằm ở vị trí giữa hai đầu lông mày, thường được gọi là con mắt thứ ba, là một trong sáu thần thông của nhà Phật, nếu mở được thiên nhãn, có thể dự đoán được họa phúc của con người, còn có thể nhìn thấy vạn vật tam giới, có được một đôi mắt nhìn thấu trời đất là điều mà người tu hành hằng mơ ước, từ xưa đến nay, không ít người trong Phật giáo và Đạo giáo có được thuật này, dùng nó để phổ độ chúng sinh.
Thiên nhãn là thứ mà biết bao người tu hành mơ ước, vậy mà cô bé này lại có được dễ dàng như thế.
Vương Chi Sùng không biết nên nghĩ như thế nào, là nói bản thân ngu dốt hơn 120 tuổi mà vẫn chưa tu luyện được thiên nhãn, hay là nói cô bé này trời sinh đã có, lại sở hữu thứ mà người khác phải cố gắng cả đời mới có được.
Nghe thấy giọng nói của Vương Chi Sùng, Khương Nhã không những không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm, cô chạy tới nắm lấy cánh tay ông ấy, kéo ông ấy cùng chạy ra ngoài.
Mau chạy đi, nhanh lên một chút...
Khương Nhã âm thầm cầu nguyện trong lòng, bước chân chạy nhanh như bay, cô chưa bao giờ biết mình có tố chất của một người chạy nhanh như vậy, ngay khi Khương Nhã dìu Vương Chi Sùng chạy ra khỏi nhà khoảng 100 mét, chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng nổ lớn.
Khi Khương Nhã và Vương Chi Sùng quay đầu lại nhìn thì căn nhà đã bốc cháy dữ dội, cho dù trời đang mưa nhưng ngọn lửa vẫn không hề tắt.
Vương Chi Sùng ôm lấy ngực, nhìn căn nhà đang cháy, ánh mắt hơi thất thần.
Dìu Vương Chi Sùng xuống núi suốt đêm, sau khi xuống núi, cả hai đều ướt như chuột lột, đồng thời mưa cũng dần tạnh.
Dưới chân núi, một già một trẻ nhìn nhau.
Vương Chi Sùng nhìn cô bé trước mặt với vẻ mặt phức tạp, trong lòng ông ấy ngổn ngang trăm mối, ông ấy biết rõ năm nay mình có một kiếp nạn, cần phải có quý nhân giúp đỡ mới có thể vượt qua, ngàn tính vạn tính, Vương Chi Sùng không ngờ rằng người giúp mình lại là một cô bé.
“Nhóc con, nói ta nghe, sao cháu lại lên núi?”
Khương Nhã ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Vương Chi Sùng, mím môi, do dự một chút rồi mới mở miệng: “Cháu nằm mơ thấy.”
“Mơ thấy gì?” Sắc mặt Vương Chi Sùng bỗng trở nên kích động, hai tay duỗi ra nắm chặt lấy bờ vai gầy yếu của Khương Nhã.
Cảm nhận được lực đạo từ tay Vương Chi Sùng, Khương Nhã cảm thấy vai đau nhói, lông mày khẽ nhíu lại.
“Cháu mơ thấy có một tia sét đánh xuống người ông, nên cháu mới lên núi.” Đôi mắt đen láy của Khương Nhã nhìn ông ấy, nghiêm túc đáp.
Vương Chi Sùng bỗng nhiên thả lỏng người, thu tay đang đặt trên vai Khương Nhã về, nhìn cô bé trước mặt.
Thiên nhãn, cô bé này vậy mà lại mở được thiên nhãn.
Thiên nhãn nằm ở vị trí giữa hai đầu lông mày, thường được gọi là con mắt thứ ba, là một trong sáu thần thông của nhà Phật, nếu mở được thiên nhãn, có thể dự đoán được họa phúc của con người, còn có thể nhìn thấy vạn vật tam giới, có được một đôi mắt nhìn thấu trời đất là điều mà người tu hành hằng mơ ước, từ xưa đến nay, không ít người trong Phật giáo và Đạo giáo có được thuật này, dùng nó để phổ độ chúng sinh.
Thiên nhãn là thứ mà biết bao người tu hành mơ ước, vậy mà cô bé này lại có được dễ dàng như thế.
Vương Chi Sùng không biết nên nghĩ như thế nào, là nói bản thân ngu dốt hơn 120 tuổi mà vẫn chưa tu luyện được thiên nhãn, hay là nói cô bé này trời sinh đã có, lại sở hữu thứ mà người khác phải cố gắng cả đời mới có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.