Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn
Chương 46:
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
11/08/2024
Ai cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ người khác, nếu như vừa rồi Khương Nhã đồng ý để Vương Chi Sùng đi cứu người còn bản thân thì ở lại, như vậy Vương Chi Sùng có thể sẽ cảm thấy thất vọng, dù sao đối mặt với sự sống chết của người thân mà cũng có thể nhát gan như vậy, về sau làm sao có thể làm nên chuyện lớn?
Đúng như câu nói, người làm nên việc lớn không câu nệ tiểu tiết, đạo lý cũng vậy, trong lòng có điểm mấu chốt, giữ vững điểm mấu chốt, về sau mới có thể chống lại được nhiều cám dỗ hơn, bản tâm, rất quan trọng.
Bất quá qua chuyện này Vương Chi Sùng lại càng thêm coi trọng cô bé Khương Nhã này, trước đây nhìn Khương Nhã luôn cảm thấy cô bé này hơi quá coi trọng vật ngoài thân, thích tiền tài, hơn nữa còn có tâm tư riêng của mình. Vương Chi Sùng đã quan sát, trên người Khương Nhã có bí mật, cho dù là người nhà họ Khương cũng không một ai biết, Khương Nhã giấu kín bí mật của mình, không tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay Khương Nhã có thể vì chuyện của Khương Tùng mà xả thân mạo hiểm, chỉ nhìn từ điểm này là có thể biết Khương Nhã cũng là người trọng tình trọng nghĩa, so với những kẻ miệng lưỡi trơn tru, sau lưng lại âm thầm đâm sau lưng mà ông ấy từng quen biết thì tốt hơn nhiều rồi.
Ai cũng có thất tình lục dục, có lòng riêng cũng không phải là sai, có lẽ có những người chính là quá coi trọng danh tiếng, cái gọi là vô tư cũng chỉ là nói miệng mà thôi, nghiêm túc mà nói, ai có thể làm được việc một chút lòng riêng cũng không có?
Bên này, Khương Nhã đi về phía Đông Nam khoảng mười mấy phút, đột nhiên nhớ tới cách đó không xa có một nhà ga, hơn nữa vừa rồi bốn chữ "dòng người chen chúc" trong miệng Vương Chi Sùng khiến Khương Nhã mơ hồ cảm thấy nơi đó chính là nhà ga.
Vội vàng chạy đến nhà ga, Khương Nhã bị chen chúc trong dòng người, hành khách muốn lên xe ai nấy đều đeo túi lớn túi nhỏ, chen chúc về phía cửa tàu, Khương Nhã bị dòng người đẩy lên tàu, trong toa xe càng chật chội hơn, cơ bản là lối đi đều đứng đầy người, đủ loại mùi vị hun đến mức người ta choáng váng.
Khương Nhã đưa tay quệt mồ hôi trán, mắt đảo khắp nơi, cô có một linh cảm mơ hồ rằng Khương Tùng đang ở đâu đó gần đây.
“Này, nhóc con tránh đường chút coi, chắn ngang đường thế này sao chúng tôi đi được?” Một người phụ nữ cao lớn thô kệch lên tiếng nói với Khương Nhã.
Đằng sau người phụ nữ là mấy người đàn ông, mỗi người vác trên vai hai chiếc vali to.
Một người đàn ông mặt đen trong số đó cười hề hề, đẩy người phụ nữ phía trước, cười nói: “Bà Vương này, bà đừng làm khó con nít nữa, chúng ta mau kiếm chỗ ngồi thôi.”
Vương Phân trợn mắt, cằn nhằn người đàn ông: “Ông ra vẻ người tốt à, tôi nói hai câu thì đã sao, có đánh nó đâu, con bé này cũng không biết điều, tránh ra mau lên?”
Nghe Vương Phân nói, Khương Nhã lùi người sang một bên, nhưng ngay lúc vừa đi lướt qua Vương Phân, trong đầu Khương Nhã chợt lóe lên một hình ảnh.
Đúng như câu nói, người làm nên việc lớn không câu nệ tiểu tiết, đạo lý cũng vậy, trong lòng có điểm mấu chốt, giữ vững điểm mấu chốt, về sau mới có thể chống lại được nhiều cám dỗ hơn, bản tâm, rất quan trọng.
Bất quá qua chuyện này Vương Chi Sùng lại càng thêm coi trọng cô bé Khương Nhã này, trước đây nhìn Khương Nhã luôn cảm thấy cô bé này hơi quá coi trọng vật ngoài thân, thích tiền tài, hơn nữa còn có tâm tư riêng của mình. Vương Chi Sùng đã quan sát, trên người Khương Nhã có bí mật, cho dù là người nhà họ Khương cũng không một ai biết, Khương Nhã giấu kín bí mật của mình, không tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay Khương Nhã có thể vì chuyện của Khương Tùng mà xả thân mạo hiểm, chỉ nhìn từ điểm này là có thể biết Khương Nhã cũng là người trọng tình trọng nghĩa, so với những kẻ miệng lưỡi trơn tru, sau lưng lại âm thầm đâm sau lưng mà ông ấy từng quen biết thì tốt hơn nhiều rồi.
Ai cũng có thất tình lục dục, có lòng riêng cũng không phải là sai, có lẽ có những người chính là quá coi trọng danh tiếng, cái gọi là vô tư cũng chỉ là nói miệng mà thôi, nghiêm túc mà nói, ai có thể làm được việc một chút lòng riêng cũng không có?
Bên này, Khương Nhã đi về phía Đông Nam khoảng mười mấy phút, đột nhiên nhớ tới cách đó không xa có một nhà ga, hơn nữa vừa rồi bốn chữ "dòng người chen chúc" trong miệng Vương Chi Sùng khiến Khương Nhã mơ hồ cảm thấy nơi đó chính là nhà ga.
Vội vàng chạy đến nhà ga, Khương Nhã bị chen chúc trong dòng người, hành khách muốn lên xe ai nấy đều đeo túi lớn túi nhỏ, chen chúc về phía cửa tàu, Khương Nhã bị dòng người đẩy lên tàu, trong toa xe càng chật chội hơn, cơ bản là lối đi đều đứng đầy người, đủ loại mùi vị hun đến mức người ta choáng váng.
Khương Nhã đưa tay quệt mồ hôi trán, mắt đảo khắp nơi, cô có một linh cảm mơ hồ rằng Khương Tùng đang ở đâu đó gần đây.
“Này, nhóc con tránh đường chút coi, chắn ngang đường thế này sao chúng tôi đi được?” Một người phụ nữ cao lớn thô kệch lên tiếng nói với Khương Nhã.
Đằng sau người phụ nữ là mấy người đàn ông, mỗi người vác trên vai hai chiếc vali to.
Một người đàn ông mặt đen trong số đó cười hề hề, đẩy người phụ nữ phía trước, cười nói: “Bà Vương này, bà đừng làm khó con nít nữa, chúng ta mau kiếm chỗ ngồi thôi.”
Vương Phân trợn mắt, cằn nhằn người đàn ông: “Ông ra vẻ người tốt à, tôi nói hai câu thì đã sao, có đánh nó đâu, con bé này cũng không biết điều, tránh ra mau lên?”
Nghe Vương Phân nói, Khương Nhã lùi người sang một bên, nhưng ngay lúc vừa đi lướt qua Vương Phân, trong đầu Khương Nhã chợt lóe lên một hình ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.