Trọng Sinh Thành Vợ Của Tên Đàn Ông Đã Bắn Chết Tôi
Chương 41: Tôi Có Tấm Thẻ Đen Chí Tôn
Vạn Lệ Ly
02/02/2024
Chuyện tình nhân này, Thi Mị quả thật cảm thấy hứng thú.
Nhìn thấy vẻ mặt giống như giết dê béo quen thuộc của Thi Băng Băng, cô cười rực rỡ, lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu.
Thi Băng Băng vô cùng vui vẻ, lập tức thúc giục cô đi lấy tiền.
Hoàn toàn không có phát hiện được, sâu trong đáy mắt Thi Mị là sự trào phúng không chút thích hợp với dáng vẻ ngu ngốc của cô.
Lúc Thi Mị đi ra, ánh mắt Thi Băng Băng càng sáng lên.
Trên người Thi Mị vẫn là bộ quần áo đó, nhưng chiếc túi trong tay cô là một chiếc túi trong bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng.
Cho dù có tiền cũng không mua được.
Thi Băng Băng kinh diễm đồng thời trong lòng cô ta cũng không che giấu hết sự đố kỵ.
Có tiền thật tốt.
Hiện tại Thi Mị gả cho Thời Lệnh Diễn, quả thực chính là lấy được máy rút tiền!
Trong lòng Thi Băng Băng vang lên tiếng gõ bàn tính, cô ta trực tiếp dẫn Thi Mị đến cửa hàng sang trọng nhất Nhạn Thành.
Đi dạo một vòng, vẻ mặt Thi Băng Băng khó xử, dừng lại nói: “Thi Mị, cô cũng thấy rồi đó, những thứ kia rất đắt đỏ, trên người cô có thẻ không?”
“Có!” Vẻ mặt Thi Mị cao ngạo: “Tôi có tấm thẻ đen chí tôn!”
Thi Băng Băng giật mình, vẻ mặt tràn đầy kích động: “Thật sao?”
Thi Mị cười hì hì: “Ừ, thẻ đen!”
Để cho an toàn, Thi Băng Băng còn hỏi thêm: “Cô biết mật mã sao?”
“Sáu số 8.”
Thi Băng Băng không kìm nổi lửa nóng trong mắt, lập tức kéo tay Thi Mị, nói: “Còn chờ gì nữa, chúng ta đi mua đồ trang điểm thôi!”
Thi Băng Băng kéo Thi Mị đi, cũng mặc kệ Thi Mị vui hay không, đi đến chỗ đồ trang điểm mình thích, dừng lại.
Người bán hàng nhìn thấy Thi Băng Băng mở hộp kem dưỡng da đắt nhất của bọn họ ra, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trên dưới Thi Băng Băng, cuối cùng dừng lại trên chiếc túi rẻ tiền của Thi Băng Băng.
Vẻ mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư có cần tôi giúp gì không, kem dưỡng da này có giá là 13800, giá đã giảm.”
Thi Băng Băng đã sớm biết người phục vụ sẽ có thái độ này, cô ta chuyên đến quầy dùng thử mỹ phẩm nhiều năm, cũng đã tập mãi thành quen.
Thi Băng Băng không để ý, đang muốn lên tiếng, liền nghe thấy Thi Mị nói: “Cô có thái độ gì thế!”
Giọng điệu non nớt nhưng giọng nói không nhỏ.
Thi Mị thở phì phò, tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà đỏ bừng.
Người bán hàng ngơ ngác một chút.
Ánh mắt rơi xuống trên người Thi Mị.
Quần áo trên người cô gái này không có logo gì.
Nhưng cô ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quần áo cao cấp, được thiết kế riêng, được bày bán ở cửa hàng dưới lầu, hơn nữa còn là kiểu mới nhất của ngày hôm qua.
Túi trong tay cô cũng là phiên bản giới hạn, được chào bán với mức giá trên trời.
Ánh mắt người bán hàng nhìn xuống giày cô, hoa văn trên đó làm mù mắt cô ta.
Đây mới là người có tiền!
Thi Băng Băng không ngờ Thi Mị lại đột nhiên nói thế, cô ta quẫn bách keo tay Thi Mị, ra hiệu cho cô nói nhỏ.
Nhưng không ngờ, thái độ của nhân viên bán hàng lại quay ngoắt 180 độ.
Vẻ mặt không đổi sắc, lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư, thật xin lỗi, là cô muốn mua loại kem dưỡng da này sao?”
Thi Băng Băng trợn mắt, còn Thi Mị lại chống nạnh nói: “Hừ, tôi không muốn, cô ta muốn, đem những thứ đắt nhất của cửa hàng cô ra đây!”
Thi Băng Băng chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, cô ta cao ngạo nói: “Có nghe thấy gì không?”
Người bán hàng bị dáng vẻ kẻ có tiền của bọn họ làm cho khiếp sợ, liên tục mang ra những thứ quý giá nhất trong cửa hàng.
Nhìn thấy vẻ mặt giống như giết dê béo quen thuộc của Thi Băng Băng, cô cười rực rỡ, lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu.
Thi Băng Băng vô cùng vui vẻ, lập tức thúc giục cô đi lấy tiền.
Hoàn toàn không có phát hiện được, sâu trong đáy mắt Thi Mị là sự trào phúng không chút thích hợp với dáng vẻ ngu ngốc của cô.
Lúc Thi Mị đi ra, ánh mắt Thi Băng Băng càng sáng lên.
Trên người Thi Mị vẫn là bộ quần áo đó, nhưng chiếc túi trong tay cô là một chiếc túi trong bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng.
Cho dù có tiền cũng không mua được.
Thi Băng Băng kinh diễm đồng thời trong lòng cô ta cũng không che giấu hết sự đố kỵ.
Có tiền thật tốt.
Hiện tại Thi Mị gả cho Thời Lệnh Diễn, quả thực chính là lấy được máy rút tiền!
Trong lòng Thi Băng Băng vang lên tiếng gõ bàn tính, cô ta trực tiếp dẫn Thi Mị đến cửa hàng sang trọng nhất Nhạn Thành.
Đi dạo một vòng, vẻ mặt Thi Băng Băng khó xử, dừng lại nói: “Thi Mị, cô cũng thấy rồi đó, những thứ kia rất đắt đỏ, trên người cô có thẻ không?”
“Có!” Vẻ mặt Thi Mị cao ngạo: “Tôi có tấm thẻ đen chí tôn!”
Thi Băng Băng giật mình, vẻ mặt tràn đầy kích động: “Thật sao?”
Thi Mị cười hì hì: “Ừ, thẻ đen!”
Để cho an toàn, Thi Băng Băng còn hỏi thêm: “Cô biết mật mã sao?”
“Sáu số 8.”
Thi Băng Băng không kìm nổi lửa nóng trong mắt, lập tức kéo tay Thi Mị, nói: “Còn chờ gì nữa, chúng ta đi mua đồ trang điểm thôi!”
Thi Băng Băng kéo Thi Mị đi, cũng mặc kệ Thi Mị vui hay không, đi đến chỗ đồ trang điểm mình thích, dừng lại.
Người bán hàng nhìn thấy Thi Băng Băng mở hộp kem dưỡng da đắt nhất của bọn họ ra, ánh mắt lại nhìn thoáng qua trên dưới Thi Băng Băng, cuối cùng dừng lại trên chiếc túi rẻ tiền của Thi Băng Băng.
Vẻ mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư có cần tôi giúp gì không, kem dưỡng da này có giá là 13800, giá đã giảm.”
Thi Băng Băng đã sớm biết người phục vụ sẽ có thái độ này, cô ta chuyên đến quầy dùng thử mỹ phẩm nhiều năm, cũng đã tập mãi thành quen.
Thi Băng Băng không để ý, đang muốn lên tiếng, liền nghe thấy Thi Mị nói: “Cô có thái độ gì thế!”
Giọng điệu non nớt nhưng giọng nói không nhỏ.
Thi Mị thở phì phò, tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà đỏ bừng.
Người bán hàng ngơ ngác một chút.
Ánh mắt rơi xuống trên người Thi Mị.
Quần áo trên người cô gái này không có logo gì.
Nhưng cô ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quần áo cao cấp, được thiết kế riêng, được bày bán ở cửa hàng dưới lầu, hơn nữa còn là kiểu mới nhất của ngày hôm qua.
Túi trong tay cô cũng là phiên bản giới hạn, được chào bán với mức giá trên trời.
Ánh mắt người bán hàng nhìn xuống giày cô, hoa văn trên đó làm mù mắt cô ta.
Đây mới là người có tiền!
Thi Băng Băng không ngờ Thi Mị lại đột nhiên nói thế, cô ta quẫn bách keo tay Thi Mị, ra hiệu cho cô nói nhỏ.
Nhưng không ngờ, thái độ của nhân viên bán hàng lại quay ngoắt 180 độ.
Vẻ mặt không đổi sắc, lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư, thật xin lỗi, là cô muốn mua loại kem dưỡng da này sao?”
Thi Băng Băng trợn mắt, còn Thi Mị lại chống nạnh nói: “Hừ, tôi không muốn, cô ta muốn, đem những thứ đắt nhất của cửa hàng cô ra đây!”
Thi Băng Băng chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, cô ta cao ngạo nói: “Có nghe thấy gì không?”
Người bán hàng bị dáng vẻ kẻ có tiền của bọn họ làm cho khiếp sợ, liên tục mang ra những thứ quý giá nhất trong cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.