Trọng Sinh Thập Niên 70, Trở Thành Bảo Bối Của Sĩ Quan Tàn Tật
Chương 1: Bạn Trai Sắp Cưới Vợ, Cô Dâu Không Phải Cô 1
Cảnh An Lai Liễu
14/12/2024
"Hạ Khanh Khanh, không ngờ cô lại tâm địa độc ác, chua ngoa đanh đá như vậy, tôi đúng là nhìn lầm người!"
"Cô quá nhỏ nhen rồi, lời hứa năm xưa của Phương Lâm căn bản không thể tính là thật, như bây giờ, tôi với Tống Phương mới là tình yêu đích thực."
"Cô có đồng ý hay không cũng mặc kệ, tôi và Tống Phương sắp kết hôn rồi."
Hạ Khanh Khanh thấy tim như bị bóp nghẹt, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Trước mắt cô là khung cửa sổ cũ kỹ, gió lùa hun hút qua những mảnh báo dán vá tạm bợ. Cái lạnh thấu xương cứ thế phả vào mặt.
Nhưng cơn gió lạnh lẽo ấy cũng chẳng bằng sự lạnh lẽo trong lòng cô.
Những hình ảnh của kiếp trước cứ như thước phim tua chậm, lặp đi lặp lại trước mắt. Người đàn ông cô chờ đợi hai năm, người mà cô xem là chồng chưa cưới, khi trở về lại mang theo một nữ quân nhân mạnh mẽ, anh tuấn. Hai người đứng cạnh nhau, Đỗ Phương Lâm, chồng chưa cưới của cô, nói với cô: "Đây là đồng chí Tống Phương, chúng tôi đã nộp báo cáo kết hôn lên cấp trên, lần này về là để làm đám cưới."
Lúc đó, Hạ Khanh Khanh cứ ngỡ mình nghe nhầm: "Kết hôn? Ai với ai?"
Đỗ Phương Lâm trên mặt thoáng chút áy náy: "Tôi và Tống Phương yêu nhau thật lòng, Khanh Khanh, mong cô hiểu chuyện, đừng làm ầm ĩ."
Hạ Khanh Khanh bỗng bật cười: "Hiểu chuyện? Đỗ Phương Lâm, vậy hơn bảy trăm ngày đêm tôi chờ đợi anh là cái gì?"
Năm xưa, sau khi đính hôn với Hạ Khanh Khanh, Đỗ Phương Lâm rời quê đi bộ đội. Trước khi đi, anh ta lưu luyến nắm tay cô: "Khanh Khanh, đợi anh về, khi đó em tròn mười tám tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ yêu em cả đời."
Vì lời hứa đó, cũng vì mấy mâm cỗ ra mắt họ hàng trước khi anh ta đi, Hạ Khanh Khanh đã thay anh ta chăm lo cho gia đình nhà họ Đỗ, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, giặt giũ, nấu nướng, không một lời than vãn.
Mẹ của Đỗ Phương Lâm là Mai Quế Hoa, tuổi cao sức yếu, bệnh tật liên miên. Hạ Khanh Khanh biết chút y thuật, không hề keo kiệt với nhà họ Đỗ, nên đã chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc bà ta, tự tay sắc thuốc, đút thuốc, châm cứu, mát-xa cho bà ta.
Hai năm qua, cô chưa từng oán trách, chỉ một lòng muốn chăm sóc tốt cho gia đình của Đỗ Phương Lâm. Cô hoàn toàn quên mất rằng, họ chỉ mới đính hôn bằng miệng, chưa đăng ký kết hôn, không hề có ràng buộc pháp lý.
Nhưng hai năm tận tâm tận lực, cuối cùng, trước mặt Đỗ Phương Lâm và người con gái bên cạnh anh ta, Hạ Khanh Khanh lại giống như một trò hề.
"Cô quá nhỏ nhen rồi, lời hứa năm xưa của Phương Lâm căn bản không thể tính là thật, như bây giờ, tôi với Tống Phương mới là tình yêu đích thực."
"Cô có đồng ý hay không cũng mặc kệ, tôi và Tống Phương sắp kết hôn rồi."
Hạ Khanh Khanh thấy tim như bị bóp nghẹt, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Trước mắt cô là khung cửa sổ cũ kỹ, gió lùa hun hút qua những mảnh báo dán vá tạm bợ. Cái lạnh thấu xương cứ thế phả vào mặt.
Nhưng cơn gió lạnh lẽo ấy cũng chẳng bằng sự lạnh lẽo trong lòng cô.
Những hình ảnh của kiếp trước cứ như thước phim tua chậm, lặp đi lặp lại trước mắt. Người đàn ông cô chờ đợi hai năm, người mà cô xem là chồng chưa cưới, khi trở về lại mang theo một nữ quân nhân mạnh mẽ, anh tuấn. Hai người đứng cạnh nhau, Đỗ Phương Lâm, chồng chưa cưới của cô, nói với cô: "Đây là đồng chí Tống Phương, chúng tôi đã nộp báo cáo kết hôn lên cấp trên, lần này về là để làm đám cưới."
Lúc đó, Hạ Khanh Khanh cứ ngỡ mình nghe nhầm: "Kết hôn? Ai với ai?"
Đỗ Phương Lâm trên mặt thoáng chút áy náy: "Tôi và Tống Phương yêu nhau thật lòng, Khanh Khanh, mong cô hiểu chuyện, đừng làm ầm ĩ."
Hạ Khanh Khanh bỗng bật cười: "Hiểu chuyện? Đỗ Phương Lâm, vậy hơn bảy trăm ngày đêm tôi chờ đợi anh là cái gì?"
Năm xưa, sau khi đính hôn với Hạ Khanh Khanh, Đỗ Phương Lâm rời quê đi bộ đội. Trước khi đi, anh ta lưu luyến nắm tay cô: "Khanh Khanh, đợi anh về, khi đó em tròn mười tám tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ yêu em cả đời."
Vì lời hứa đó, cũng vì mấy mâm cỗ ra mắt họ hàng trước khi anh ta đi, Hạ Khanh Khanh đã thay anh ta chăm lo cho gia đình nhà họ Đỗ, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, giặt giũ, nấu nướng, không một lời than vãn.
Mẹ của Đỗ Phương Lâm là Mai Quế Hoa, tuổi cao sức yếu, bệnh tật liên miên. Hạ Khanh Khanh biết chút y thuật, không hề keo kiệt với nhà họ Đỗ, nên đã chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc bà ta, tự tay sắc thuốc, đút thuốc, châm cứu, mát-xa cho bà ta.
Hai năm qua, cô chưa từng oán trách, chỉ một lòng muốn chăm sóc tốt cho gia đình của Đỗ Phương Lâm. Cô hoàn toàn quên mất rằng, họ chỉ mới đính hôn bằng miệng, chưa đăng ký kết hôn, không hề có ràng buộc pháp lý.
Nhưng hai năm tận tâm tận lực, cuối cùng, trước mặt Đỗ Phương Lâm và người con gái bên cạnh anh ta, Hạ Khanh Khanh lại giống như một trò hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.