Trọng Sinh Thập Niên 80: Cưới Hộ
Chương 26
Mộ Thất Đoá Nhi
22/04/2022
Người này không hổ là quân nhân, trên người hỏa khí thật lớn, cách một lớp áo bông dày còn có thể xuyên qua truyền sang cơ thể Giản Mẫn.
“Lạnh lắm sao?”
Giản Mẫn đang lặng lẽ luồn đôi tay vào trong tay áo bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo, cả người trong nháy mắt cứng đơ, do dự nên trả lời hay là giả vờ không nghe thấy?
“… Ừm.” Cuối cùng Giản Mẫn điều hòa lại một chút, trả lời bằng một từ duy nhất.
Tưởng Phong trước mặt không biết có nghe thấy hay không, đôi tay rắn chắc hơi động đậy nắm chặt lấy chân của Giản Mẫn hơn, bàn tay to lớn nóng bỏng làm cho Giản Mẫn không được tự nhiên nhanh chóng muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích” Tưởng Phong lại lên tiếng, Giản Mẫn liền thành thực không dám nhúc nhích, kế tiếp Tưởng Phong dường như ra hiệu nói gì đó với người bên cạnh, rất nhanh đã có một người đi tới mở cái gì đó ra, sau đó Giản Mẫn liền không còn cảm thấy tuyết rơi trên người mình nữa, lúc này cô mới nhận ra thứ được mở ra trước đó có lẽ là một cái ô.
Không ngờ tới người này trông lạnh lùng, cứng rắn như vậy lại rất biết quan tâm người khác, xem ra không quá khó hòa đồng như vẻ ngoài của anh ta, uhm, lớn lên thật không tồi.
Không biết là sau này phát hiện mình không phải là người mà anh ta muốn lấy làm vợ sẽ như thế nào, liệu sẽ nổi trận lôi đình, hay là đâm lao phải theo lao như nhà họ Giản kỳ vọng? Bản thân cô lúc đó nên làm gì đây?
Giờ phút này Giản Mẫn vẫn như cũ nghĩ không thông việc bản thân vốn đang là một hồn ma dã quỷ, tại sao lại có thể bị lôi kéo đến thân thể người khác như hiện tại.
Nếu vậy Giản Như Như hiện tại đang ở đâu, đã chết hay là vẫn tồn tại trong cơ thể này? Bản thân cô tại sao lại đến thời đại này, không lẽ là vì phải nhờ vào thân thể của Giản Như Như trọng sinh sao?
Đối mặt với gió và tuyết, Tưởng Phong một đường cõng người đến thôn nhà họ Tưởng. Vừa đến nhà, một đoàn hàng xóm và họ hàng đã vây quanh muốn xem cô dâu, đợi đến khi thấy được cô dâu thế mà lại đội khăn trùm đầu, có người liền không nhịn được mà bật cười.
“Thôn Đại Diêu vẫn còn giữ mấy cái tập quán cũ này sao?”
“Tưởng Phong, đã nhìn thấy vợ của cậu trông như thế nào chưa? Có xinh đẹp hay không?”
“Tôi biết con gái nhà họ Giản, người khác đều nói cô ấy lớn lên bộ dạng trông cũng khá đẹp, xứng đôi với anh trai nhà họ Tưởng chúng tôi.” Một nhóm thanh niên trạc tuổi Tưởng Phong vây quanh Tưởng Phong tạo thành một mớ hỗn độn.
“Lạnh lắm sao?”
Giản Mẫn đang lặng lẽ luồn đôi tay vào trong tay áo bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo, cả người trong nháy mắt cứng đơ, do dự nên trả lời hay là giả vờ không nghe thấy?
“… Ừm.” Cuối cùng Giản Mẫn điều hòa lại một chút, trả lời bằng một từ duy nhất.
Tưởng Phong trước mặt không biết có nghe thấy hay không, đôi tay rắn chắc hơi động đậy nắm chặt lấy chân của Giản Mẫn hơn, bàn tay to lớn nóng bỏng làm cho Giản Mẫn không được tự nhiên nhanh chóng muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích” Tưởng Phong lại lên tiếng, Giản Mẫn liền thành thực không dám nhúc nhích, kế tiếp Tưởng Phong dường như ra hiệu nói gì đó với người bên cạnh, rất nhanh đã có một người đi tới mở cái gì đó ra, sau đó Giản Mẫn liền không còn cảm thấy tuyết rơi trên người mình nữa, lúc này cô mới nhận ra thứ được mở ra trước đó có lẽ là một cái ô.
Không ngờ tới người này trông lạnh lùng, cứng rắn như vậy lại rất biết quan tâm người khác, xem ra không quá khó hòa đồng như vẻ ngoài của anh ta, uhm, lớn lên thật không tồi.
Không biết là sau này phát hiện mình không phải là người mà anh ta muốn lấy làm vợ sẽ như thế nào, liệu sẽ nổi trận lôi đình, hay là đâm lao phải theo lao như nhà họ Giản kỳ vọng? Bản thân cô lúc đó nên làm gì đây?
Giờ phút này Giản Mẫn vẫn như cũ nghĩ không thông việc bản thân vốn đang là một hồn ma dã quỷ, tại sao lại có thể bị lôi kéo đến thân thể người khác như hiện tại.
Nếu vậy Giản Như Như hiện tại đang ở đâu, đã chết hay là vẫn tồn tại trong cơ thể này? Bản thân cô tại sao lại đến thời đại này, không lẽ là vì phải nhờ vào thân thể của Giản Như Như trọng sinh sao?
Đối mặt với gió và tuyết, Tưởng Phong một đường cõng người đến thôn nhà họ Tưởng. Vừa đến nhà, một đoàn hàng xóm và họ hàng đã vây quanh muốn xem cô dâu, đợi đến khi thấy được cô dâu thế mà lại đội khăn trùm đầu, có người liền không nhịn được mà bật cười.
“Thôn Đại Diêu vẫn còn giữ mấy cái tập quán cũ này sao?”
“Tưởng Phong, đã nhìn thấy vợ của cậu trông như thế nào chưa? Có xinh đẹp hay không?”
“Tôi biết con gái nhà họ Giản, người khác đều nói cô ấy lớn lên bộ dạng trông cũng khá đẹp, xứng đôi với anh trai nhà họ Tưởng chúng tôi.” Một nhóm thanh niên trạc tuổi Tưởng Phong vây quanh Tưởng Phong tạo thành một mớ hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.