Trọng Sinh Thập Niên 80: Cưới Hộ
Chương 49
Mộ Thất Đoá Nhi
23/04/2022
"Tại sao lại bị thương?"
"Huấn luyện, làm nhiệm vụ." Giọng điệu vẫn ngắn gọn như trước, ý tứ không muốn nói nhiều.
Giản Như Như còn muốn hỏi nhưng lại bị Tưởng Phong đè đầu tựa vào trên ngực anh, bên tai đều là tiếng tim đập thình thịch.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng khàn khàn ẩn nhẫn: "Đã khuya rồi, nên ngủ thôi." Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, tiếp tục trêu chọc anh sẽ nhịn không nổi.
Giản Như Như còn có rất nhiều vấn đề, nghĩ đến những vết thương lớn nhỏ kia cô cảm thấy có chút xót xa, nhưng bị người cường thế trấn áp có lo lắng cũng vô dụng không bằng ngủ sớm dậy sớm ngày mai dậy lại nói tiếp.
Trong phòng nhất thời khôi phục an tĩnh, chỉ chốc lát sau Giản Như Như ở trong ngực hô hấp đã bình thản, hiển nhiên là ngủ rồi.
Tưởng Phong mở mắt ra, trong bóng tối cúi đầu nhìn cô gái nhỏ chọc người xong liền ngủ, thật sự nhịn không được đem cằm kẻ khơi lửa kia nâng tới rồi ngậm lấy cánh môi mềm mại như là an ủi lửa nóng trong người một chút. Một hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Một ngày nào đó sẽ cho em biết lợi hại."
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng Tưởng Phong đã rời giường mặc quần áo. Giản Như Như cũng theo đó bị anh đánh thức dụi dụi mắt ngồi dậy theo, một trận gió lạnh luồn vào trong chăn làm cô lạnh đến run rẩy.
"Thật lạnh a."
Tưởng Phong đang mặc quần áo nghe thấy động tĩnh của cô lập tức xoay người lại: "Trời còn chưa sáng, em ngủ thêm một chút nữa đi.”
Giản Như Như híp mắt lắc đầu, mơ màng dịch cơ thể trong chăn đến mép giường đưa tay đến gần Tưởng Phong. Tưởng Phong thấy thế, chủ động bước đến cho cô bắt lấy cánh tay mình.
"Cho em xem một chút."
Tưởng Phong..."Cái gì?”
"Vết thương, cho em xem vết thương trên người anh." Giản Như Như nắm lấy anh, đưa tay muốn xốc quần áo anh lên liền bị Tưởng Phong dùng tay kia ngăn cản.
"Không có gì đẹp mắt, chỉ là mấy vết thương cũ năm xưa để lại."
"Em biết y thuật, cho em xem một chút." Giản Như Như kiên trì.
Tưởng Phong bất ngờ nhìn cô: "Em biết y thuật, học từ khi nào?”
Giản Như Như trả lời một cách vô cùng tự nhiên: "Không phải nói bệnh lâu thành thầy thuốc sao? Em bị bệnh gần hai mươi năm, tính ra cũng xem như là đã học y tròn hai mươi năm, chắc chắn y thuật cũng không tồi đâu.”
Tưởng Phong bị cô cưỡng từ đoạt lý như vậy làm cho dở khóc dở cười. Nhưng nhìn cô gái nhỏ kiên trì, anh cũng không có gì ngượng ngùng nữa chủ động kéo áo vải bố bên trong lên: "Muốn nhìn cái kia?"
Giản Như Như không lên tiếng, tiến lại gần nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng của anh, thầm nghĩ dáng người anh thật đẹp sau đó đảo mắt nhìn vài vết sẹo dài trên cơ bụng. Thoạt nhìn đúng thật là vết thương đã lâu, chỉ lưu lại dấu vết mờ nhạt
"Huấn luyện, làm nhiệm vụ." Giọng điệu vẫn ngắn gọn như trước, ý tứ không muốn nói nhiều.
Giản Như Như còn muốn hỏi nhưng lại bị Tưởng Phong đè đầu tựa vào trên ngực anh, bên tai đều là tiếng tim đập thình thịch.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng khàn khàn ẩn nhẫn: "Đã khuya rồi, nên ngủ thôi." Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, tiếp tục trêu chọc anh sẽ nhịn không nổi.
Giản Như Như còn có rất nhiều vấn đề, nghĩ đến những vết thương lớn nhỏ kia cô cảm thấy có chút xót xa, nhưng bị người cường thế trấn áp có lo lắng cũng vô dụng không bằng ngủ sớm dậy sớm ngày mai dậy lại nói tiếp.
Trong phòng nhất thời khôi phục an tĩnh, chỉ chốc lát sau Giản Như Như ở trong ngực hô hấp đã bình thản, hiển nhiên là ngủ rồi.
Tưởng Phong mở mắt ra, trong bóng tối cúi đầu nhìn cô gái nhỏ chọc người xong liền ngủ, thật sự nhịn không được đem cằm kẻ khơi lửa kia nâng tới rồi ngậm lấy cánh môi mềm mại như là an ủi lửa nóng trong người một chút. Một hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Một ngày nào đó sẽ cho em biết lợi hại."
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng Tưởng Phong đã rời giường mặc quần áo. Giản Như Như cũng theo đó bị anh đánh thức dụi dụi mắt ngồi dậy theo, một trận gió lạnh luồn vào trong chăn làm cô lạnh đến run rẩy.
"Thật lạnh a."
Tưởng Phong đang mặc quần áo nghe thấy động tĩnh của cô lập tức xoay người lại: "Trời còn chưa sáng, em ngủ thêm một chút nữa đi.”
Giản Như Như híp mắt lắc đầu, mơ màng dịch cơ thể trong chăn đến mép giường đưa tay đến gần Tưởng Phong. Tưởng Phong thấy thế, chủ động bước đến cho cô bắt lấy cánh tay mình.
"Cho em xem một chút."
Tưởng Phong..."Cái gì?”
"Vết thương, cho em xem vết thương trên người anh." Giản Như Như nắm lấy anh, đưa tay muốn xốc quần áo anh lên liền bị Tưởng Phong dùng tay kia ngăn cản.
"Không có gì đẹp mắt, chỉ là mấy vết thương cũ năm xưa để lại."
"Em biết y thuật, cho em xem một chút." Giản Như Như kiên trì.
Tưởng Phong bất ngờ nhìn cô: "Em biết y thuật, học từ khi nào?”
Giản Như Như trả lời một cách vô cùng tự nhiên: "Không phải nói bệnh lâu thành thầy thuốc sao? Em bị bệnh gần hai mươi năm, tính ra cũng xem như là đã học y tròn hai mươi năm, chắc chắn y thuật cũng không tồi đâu.”
Tưởng Phong bị cô cưỡng từ đoạt lý như vậy làm cho dở khóc dở cười. Nhưng nhìn cô gái nhỏ kiên trì, anh cũng không có gì ngượng ngùng nữa chủ động kéo áo vải bố bên trong lên: "Muốn nhìn cái kia?"
Giản Như Như không lên tiếng, tiến lại gần nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng của anh, thầm nghĩ dáng người anh thật đẹp sau đó đảo mắt nhìn vài vết sẹo dài trên cơ bụng. Thoạt nhìn đúng thật là vết thương đã lâu, chỉ lưu lại dấu vết mờ nhạt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.