Trọng Sinh Thập Niên 80: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Cùng Lão Công Hung Hãn
Chương 2: Tôi Không Phải Người, Tôi Là Ma 2
Phong Tứ Gia
26/10/2024
Trong phòng chỉ có cô, Trần Châu Châu và Dương Thiên Hà, không có người ngoài. Chắc là hai kẻ này không muốn chuyện từ hôn bị lộ ra, sợ ảnh hưởng không tốt, nên đã kéo nguyên chủ vào phòng để thương lượng.
Tên khốn muốn từ hôn, cô cầu còn không được.
Kiếp trước cô 34 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, thật sự là đàn ông nhiều vô kể, đủ loại, loại như Dương Thiên Hà này được coi là cấp thấp nhất.
"Ăn cháo đá bát?" Tần Song Song cười lạnh nhìn Trần Châu Châu trước mặt, người phụ nữ này là đồng phạm khiến nguyên chủ tức chết, phải đối xử cho tốt: "Tôi ăn cháo đá bát thì sao? Cô là cái thá gì? Cút sang một bên, không có việc của cô ở đây. Đợi tôi giải quyết xong chuyện với Dương Thiên Hà, cô hãy tiếp tục ve vãn anh ta."
Trần Châu Châu tức giận đến phát khóc, nước mắt lưng tròng làm nũng với tên khốn Dương Thiên Hà bên cạnh: "Anh xem cô ta, nói năng kiểu gì vậy, sao mà không có chút tố chất nào cả?"
"Tố chất? Xin hỏi đồng chí Trần Châu Châu cô có không?"
Tần Song Song không sợ chuyện này bị làm ầm lên, trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Dương Thiên Hà chắc chắn không muốn người khác biết anh ta đã trở thành phiên bản hiện đại của "Trần Thế Mỹ".
Kéo cô vào phòng, nói muốn thương lượng cho rõ ràng với cô.
Thương lượng cái rắm, người có thể không có, tiền bạc không thể thiếu, không có gì để thương lượng.
Mặc dù lúc này bọn họ đang ở trong phòng, nhưng điều đó không ngăn cản Tần Song Song lên giọng: "Cô có tố chất mà lại đi giật chồng người khác? Cô có tố chất mà lại cướp đối tượng đính hôn của tôi à? Muốn tôi rút lui để thành toàn cho cô và Dương Thiên Hà? Không biết đến trước đến sau à? Đây chính là tố chất trong miệng cô? Đạo đức giả cũng không đến mức như cô."
"Cái gì mà đến trước đến sau? Thiên Hà đã nói rồi, anh ấy căn bản không biết gia đình đã đính hôn cho anh ấy. Đó là do ba mẹ anh ấy tự ý làm, cô tìm ba mẹ anh ấy đi."
"Vậy sao?" Tần Song Song khoanh tay, vênh váo rung đùi: "Dương Thiên Hà! Anh cũng nghĩ vậy sao?"
Không hiểu Tần Song Song đang định làm gì, Dương Thiên Hà ánh mắt lảng tránh, mở lời khuyên nhủ: "Đồng chí Tần Song Song! Chuyện này là do ba mẹ tôi sai, tôi thay mặt họ xin lỗi cô. Chi phí lần này cô đến đây tôi sẽ hoàn trả toàn bộ, đừng làm ầm lên nữa được không? Coi như tôi xin cô."
Trần Châu Châu cảm thấy mặt không còn đau nữa, lại gần, đầy vẻ chế giễu: "Không chỉ hoàn trả chi phí, tôi còn bù thêm cho cô một trăm đồng, năm mươi cân phiếu lương thực toàn quốc."
"Chát!"
Tên khốn muốn từ hôn, cô cầu còn không được.
Kiếp trước cô 34 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, thật sự là đàn ông nhiều vô kể, đủ loại, loại như Dương Thiên Hà này được coi là cấp thấp nhất.
"Ăn cháo đá bát?" Tần Song Song cười lạnh nhìn Trần Châu Châu trước mặt, người phụ nữ này là đồng phạm khiến nguyên chủ tức chết, phải đối xử cho tốt: "Tôi ăn cháo đá bát thì sao? Cô là cái thá gì? Cút sang một bên, không có việc của cô ở đây. Đợi tôi giải quyết xong chuyện với Dương Thiên Hà, cô hãy tiếp tục ve vãn anh ta."
Trần Châu Châu tức giận đến phát khóc, nước mắt lưng tròng làm nũng với tên khốn Dương Thiên Hà bên cạnh: "Anh xem cô ta, nói năng kiểu gì vậy, sao mà không có chút tố chất nào cả?"
"Tố chất? Xin hỏi đồng chí Trần Châu Châu cô có không?"
Tần Song Song không sợ chuyện này bị làm ầm lên, trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Dương Thiên Hà chắc chắn không muốn người khác biết anh ta đã trở thành phiên bản hiện đại của "Trần Thế Mỹ".
Kéo cô vào phòng, nói muốn thương lượng cho rõ ràng với cô.
Thương lượng cái rắm, người có thể không có, tiền bạc không thể thiếu, không có gì để thương lượng.
Mặc dù lúc này bọn họ đang ở trong phòng, nhưng điều đó không ngăn cản Tần Song Song lên giọng: "Cô có tố chất mà lại đi giật chồng người khác? Cô có tố chất mà lại cướp đối tượng đính hôn của tôi à? Muốn tôi rút lui để thành toàn cho cô và Dương Thiên Hà? Không biết đến trước đến sau à? Đây chính là tố chất trong miệng cô? Đạo đức giả cũng không đến mức như cô."
"Cái gì mà đến trước đến sau? Thiên Hà đã nói rồi, anh ấy căn bản không biết gia đình đã đính hôn cho anh ấy. Đó là do ba mẹ anh ấy tự ý làm, cô tìm ba mẹ anh ấy đi."
"Vậy sao?" Tần Song Song khoanh tay, vênh váo rung đùi: "Dương Thiên Hà! Anh cũng nghĩ vậy sao?"
Không hiểu Tần Song Song đang định làm gì, Dương Thiên Hà ánh mắt lảng tránh, mở lời khuyên nhủ: "Đồng chí Tần Song Song! Chuyện này là do ba mẹ tôi sai, tôi thay mặt họ xin lỗi cô. Chi phí lần này cô đến đây tôi sẽ hoàn trả toàn bộ, đừng làm ầm lên nữa được không? Coi như tôi xin cô."
Trần Châu Châu cảm thấy mặt không còn đau nữa, lại gần, đầy vẻ chế giễu: "Không chỉ hoàn trả chi phí, tôi còn bù thêm cho cô một trăm đồng, năm mươi cân phiếu lương thực toàn quốc."
"Chát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.