Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu
Chương 47: Cãi Vã(2)
Điềm Phôi
22/09/2023
"Dì Mạc, chúng cháu không làm gì cả, chúng cháu chỉ ở nhà nói chuyện thôi nhưng người đàn ông này đến trước cửa rồi bắt đầu mắng chửi.” Tâm trạng của Phong Thụy Thanh không tốt.
Nếu như theo tính cách của anh thì anh đã đánh anh ta một đấm rồi chứ không đợi Mạc Linh tới?
Chỉ là hôm nay anh kiếm được tiền, tâm trạng cũng rất tốt nên không muốn làm gì cả. Đúng có một lần anh làm điều đó mà không suy nghĩ khiến cho anh đã suýt gây ra họa lớn.
"Chủ nhà, bà đến thật đúng lúc, nhà này sáng nào cũng dậy sớm chặt thịt, làm cho người khác không ngủ được, mấy ngày nay tôi đều bị bọn họ làm cho thức dậy rất sớm, tôi buồn ngủ đến nỗi tôi thậm chí không thể làm buôn bán được.” Lâm Phú Cường nhìn chằm chằm với đôi mắt to như chuông đồng và nói với giọng tức giận.
“Buôn bán là thế đấy, vậy còn việc anh chiếm hết sân để phơi mì làm tôi không có chỗ phơi đồ, tôi có nói gì với anh đâu. Chúng tôi cũng không dậy sớm lắm, gần năm giờ chúng tôi mới dậy, như vậy là quá sớm sao?” Phong Kiến Thiết nói.
"Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Tiếng chặt thịt của các người đang ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi. Bà chủ, bà nghĩ đi nếu ngày nào cũng như vậy thì tôi làm sao có tâm trạng buôn bán?” Lâm Phú Cường bỏ tay Lý Hoa Nhi ra, trừng mắt nói.
"Mọi người đều phải buôn bán, hơn nữa, người nam đất bắc, rất khó để có duyên ở cùng một sân, mỗi người nhường nhịn nhau một tí.” Mạc Linh thuyết phục bọn họ.
Bà ấy không thể không cho người khác buôn bán, đúng không?
Thật ra nhà họ Phong vẫn còn rất có ý tứ, đến năm giờ bọn họ mới dậy chặt thịt nhưng không băm lâu, làm gì gây ồn ào quá mức như thế? Cúng chỉ có Lâm Phú Cường này quá so đo, cứ muốn tới đây kiếm chuyện.
"Tôi chịu không nổi.” Lâm Phú Cường tức giận hừ một tiếng. Nhịn thế nào mà nhịn? Nếu cứ nhịn hoài thì nhà kia sẽ tự do làm loạn. Vốn dĩ người ở đây không thích ăn mì lắm, trước khi gia đình này đến đây, mì của họ bán cũng không tệ, nhiều người ăn nó vào mỗi buổi sáng, nhưng sau khi những người trong gia đình này đến, đặc biệt là sau khi bánh cuốn xuất hiện, không ai đến nhà họ ăn mì nữa.
Đó là chưa kể mấy ngày nay gia đình này làm những viên thịt heo có thể nảy cao nửa mét, rồi làm thêm một ít bò viên, lập tức cướp gần một nửa khách quen của anh ta.
Nếu để gia đình này tiếp tục buôn bán trên phố Hoàng Kết thì anh ta và vợ sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.
Mạc Linh bất lực nhìn gia đình Phong Kiến Thiết và ra hiệu cho gia đình họ nói điều gì đó.
Lúc này, Phong Kiến Thiết bước tới và nói: "Vậy anh muốn gì?”
Có vẻ như việc buôn bán của nhà ông hơi nổi bật, nếu không, Lâm Phú Cường đã không chạy tới đây, bởi vì vào năm giờ sáng, Lâm Phú Cường đã dậy sớm nhào bột, anh ta có bao giờ còn đang nghỉ ngơi?
“Bây giờ các người hoặc là băm vào buổi tối hoặc là chuyển đi, chỉ cần không ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi là được.” Lâm Phú Cường trợn to hai mắt nói.
Phong Thanh Thanh chế nhạo và nói: "Tại sao không phải là các người dọn đi? Toàn bộ người ở trong sân này nhiều người như vậy đều không phản đối gì, anh lấy đâu ra nhiều ý kiến và soi mói như thế? Anh tưởng tôi không biết anh đã dậy từ lúc bốn giờ để nhào bột à? Làm ồn đến các người nghỉ ngơi sao? Anh đang lừa ai vậy?”
Cửa hàng của Lâm Phú Cường cách bọn họ không xa, lúc trước cô bị Triệu Nhật Địa uy hiếp, hai người này chắc chắn đã nhìn thấy nhưng thậm chí không đến hỏi thăm lấy một tiếng. Cô có thể hiểu hai nhà không có nhiều quan hệ, nhưng bây giờ nhà cô làm ăn phát đạt, bọn họ muốn đến phá thì không không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Anh ta có nghĩ rằng nếu anh ta buộc nhà cô chuyển đi thì mì của anh ta sẽ bán tốt hơn sao?
Lâm Phú Cường nhìn thấy cô chỉ là một thiếu nữ nhỏ, mặc dù da mặt anh ta dày nhưng anh ta cảm thấy xấu hổ khi tranh luận với một cô gái nhỏ, lúc này Lý Hoa Nhi kéo tay anh ta, ra hiệu cho anh ta nói ít lại, sau đó cô ta bước xuống bậc thềm, hừ lạnh nhưng không nhìn Phong Thanh Thanh, cô ta nói với Mạc Linh: "Chủ nhà, bà có thể giải quyết tiếng băm thịt mỗi sáng được không, tiếng băm làm tôi đau đầu.”
Bây giờ Mạc Linh cũng đau đầu, bảo người ta không bămt thịt ư, nhưng người ta phải làm ăn, làm sao có thể được chứ? Nếu bảo bọn họ dọn ra ngoài lại càng không thể, tuy rằng nhà của bà ấy có rất nhiều người muốn thuê nhưng người thẳng thắn như nhà họ Phong không nhiều lắm.
Những chuyện khác không nói, chỉ nói về ngày đầu tiên nhà họ Phong bán thịt viên và bò viên, bọn họ mang thịt lơn viên, thịt bò viên về cho bà ấy nếm thử, đây là lần đầu tiên bà ấy được người thuê tặng quà.
Bà ấy cũng bị đau đầu.
Phong Thanh Thanh thấy Mạc Linh bối rối, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta hãy thay đổi thời gian để băm thịt. Sau tám giờ và xong trước mười hai giờ, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đi?”
Cô nhìn Lâm Phú Cường nói.
Nếu như theo tính cách của anh thì anh đã đánh anh ta một đấm rồi chứ không đợi Mạc Linh tới?
Chỉ là hôm nay anh kiếm được tiền, tâm trạng cũng rất tốt nên không muốn làm gì cả. Đúng có một lần anh làm điều đó mà không suy nghĩ khiến cho anh đã suýt gây ra họa lớn.
"Chủ nhà, bà đến thật đúng lúc, nhà này sáng nào cũng dậy sớm chặt thịt, làm cho người khác không ngủ được, mấy ngày nay tôi đều bị bọn họ làm cho thức dậy rất sớm, tôi buồn ngủ đến nỗi tôi thậm chí không thể làm buôn bán được.” Lâm Phú Cường nhìn chằm chằm với đôi mắt to như chuông đồng và nói với giọng tức giận.
“Buôn bán là thế đấy, vậy còn việc anh chiếm hết sân để phơi mì làm tôi không có chỗ phơi đồ, tôi có nói gì với anh đâu. Chúng tôi cũng không dậy sớm lắm, gần năm giờ chúng tôi mới dậy, như vậy là quá sớm sao?” Phong Kiến Thiết nói.
"Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Tiếng chặt thịt của các người đang ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi. Bà chủ, bà nghĩ đi nếu ngày nào cũng như vậy thì tôi làm sao có tâm trạng buôn bán?” Lâm Phú Cường bỏ tay Lý Hoa Nhi ra, trừng mắt nói.
"Mọi người đều phải buôn bán, hơn nữa, người nam đất bắc, rất khó để có duyên ở cùng một sân, mỗi người nhường nhịn nhau một tí.” Mạc Linh thuyết phục bọn họ.
Bà ấy không thể không cho người khác buôn bán, đúng không?
Thật ra nhà họ Phong vẫn còn rất có ý tứ, đến năm giờ bọn họ mới dậy chặt thịt nhưng không băm lâu, làm gì gây ồn ào quá mức như thế? Cúng chỉ có Lâm Phú Cường này quá so đo, cứ muốn tới đây kiếm chuyện.
"Tôi chịu không nổi.” Lâm Phú Cường tức giận hừ một tiếng. Nhịn thế nào mà nhịn? Nếu cứ nhịn hoài thì nhà kia sẽ tự do làm loạn. Vốn dĩ người ở đây không thích ăn mì lắm, trước khi gia đình này đến đây, mì của họ bán cũng không tệ, nhiều người ăn nó vào mỗi buổi sáng, nhưng sau khi những người trong gia đình này đến, đặc biệt là sau khi bánh cuốn xuất hiện, không ai đến nhà họ ăn mì nữa.
Đó là chưa kể mấy ngày nay gia đình này làm những viên thịt heo có thể nảy cao nửa mét, rồi làm thêm một ít bò viên, lập tức cướp gần một nửa khách quen của anh ta.
Nếu để gia đình này tiếp tục buôn bán trên phố Hoàng Kết thì anh ta và vợ sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.
Mạc Linh bất lực nhìn gia đình Phong Kiến Thiết và ra hiệu cho gia đình họ nói điều gì đó.
Lúc này, Phong Kiến Thiết bước tới và nói: "Vậy anh muốn gì?”
Có vẻ như việc buôn bán của nhà ông hơi nổi bật, nếu không, Lâm Phú Cường đã không chạy tới đây, bởi vì vào năm giờ sáng, Lâm Phú Cường đã dậy sớm nhào bột, anh ta có bao giờ còn đang nghỉ ngơi?
“Bây giờ các người hoặc là băm vào buổi tối hoặc là chuyển đi, chỉ cần không ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi là được.” Lâm Phú Cường trợn to hai mắt nói.
Phong Thanh Thanh chế nhạo và nói: "Tại sao không phải là các người dọn đi? Toàn bộ người ở trong sân này nhiều người như vậy đều không phản đối gì, anh lấy đâu ra nhiều ý kiến và soi mói như thế? Anh tưởng tôi không biết anh đã dậy từ lúc bốn giờ để nhào bột à? Làm ồn đến các người nghỉ ngơi sao? Anh đang lừa ai vậy?”
Cửa hàng của Lâm Phú Cường cách bọn họ không xa, lúc trước cô bị Triệu Nhật Địa uy hiếp, hai người này chắc chắn đã nhìn thấy nhưng thậm chí không đến hỏi thăm lấy một tiếng. Cô có thể hiểu hai nhà không có nhiều quan hệ, nhưng bây giờ nhà cô làm ăn phát đạt, bọn họ muốn đến phá thì không không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Anh ta có nghĩ rằng nếu anh ta buộc nhà cô chuyển đi thì mì của anh ta sẽ bán tốt hơn sao?
Lâm Phú Cường nhìn thấy cô chỉ là một thiếu nữ nhỏ, mặc dù da mặt anh ta dày nhưng anh ta cảm thấy xấu hổ khi tranh luận với một cô gái nhỏ, lúc này Lý Hoa Nhi kéo tay anh ta, ra hiệu cho anh ta nói ít lại, sau đó cô ta bước xuống bậc thềm, hừ lạnh nhưng không nhìn Phong Thanh Thanh, cô ta nói với Mạc Linh: "Chủ nhà, bà có thể giải quyết tiếng băm thịt mỗi sáng được không, tiếng băm làm tôi đau đầu.”
Bây giờ Mạc Linh cũng đau đầu, bảo người ta không bămt thịt ư, nhưng người ta phải làm ăn, làm sao có thể được chứ? Nếu bảo bọn họ dọn ra ngoài lại càng không thể, tuy rằng nhà của bà ấy có rất nhiều người muốn thuê nhưng người thẳng thắn như nhà họ Phong không nhiều lắm.
Những chuyện khác không nói, chỉ nói về ngày đầu tiên nhà họ Phong bán thịt viên và bò viên, bọn họ mang thịt lơn viên, thịt bò viên về cho bà ấy nếm thử, đây là lần đầu tiên bà ấy được người thuê tặng quà.
Bà ấy cũng bị đau đầu.
Phong Thanh Thanh thấy Mạc Linh bối rối, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta hãy thay đổi thời gian để băm thịt. Sau tám giờ và xong trước mười hai giờ, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đi?”
Cô nhìn Lâm Phú Cường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.