Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu
Chương 28: Khách Không Mời Mà Đến(1)
Điềm Phôi
21/08/2023
Thiếu nữ tên là Mẫn Cẩn này dậy thì vô cùng thành công, tóc dài đen nhánh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng có một đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi rất dài hệt như một cây quạt nhỏ vừa cong vừa dày. Cái Mũi cao thẳng, môi anh đào, càng nhìn càng thấy thích.
Mẫn Cẩn nhìn thấy Trần Chanh, lúc đầu còn nghi ngờ đối phương gọi mình một chút, sau đó nhận ra liền nở nụ cười, nói: “ Trần Chanh, là cậu sao?” Lúc Mẫn Cẩn cười, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Trần Chanh vội vàng gật đầu: “Là tớ đây, cậu về nước khi nào thế? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao?”
“Trở về cũng được một khoảng thời gian rồi. Kinh tế cải cách mở cửa, gia đình tớ đều về nước. Ông bà và bác cả ở Bắc Kinh, còn gia đình tớ thì ở thành phố S bên này.” Mẫn Cẩn nói.
“Vậy tại sao cậu không đến tìm tớ?” Vẻ mặt Trần Chanh oán giận nói: “ Tớ lúc nào cũng nhớ cậu hết á. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp cậu ở đây, tớ còn không biết cậu đã trở về thành phố S đâu.”
Nghe vậy, Mẫn Cẩn liền nhanh chóng xin lỗi, nói: “Vừa mới trở về thôi mà, trong nhà còn chưa sắp xếp xong, tớ còn đang tính tuần sau đến tìm cậu đây.”
“Vậy được rồi, tuần sau cậu nhất định nhớ đến tìm tớ, tớ còn ở nhà chính đó. Đúng rồi cậu tính học ở đâu thế.” Trần Chanh hỏi.
“Tớ còn chưa quyết định, chờ anh tớ sắp xếp xong rồi tính tiếp.” Mẫn Cẩn nói.
Trần Chanh còn muốn hỏi han thêm vài câu thì đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ. Sau đó, cửa xe mở ra Phong Thanh Thanh liền nghe được một giọng nam trầm thấp nói: “ Mẫn Cẩn, mau lên xe, anh đưa em về.”
Giọng nói kia cực kì dễ nghe. Phong Thanh Thanh cảm thấy tâm mình nhộn nhạo, cô cố gắng rướn cổ muốn xem chủ nhân của giọng nói đó là ai?
Chỉ là, không nhìn thấy được cái gì hết.
Mẫn Cẩn xin lỗi hai người Trần Chanh và Phong Thanh Thanh: “Chanh Tử, anh tớ đến đón tớ về, tớ về nhà trước, tuần sau đúng hẹn đến tìm cậu chơi.”
Trần Chanh hai tay bận bịu không thể làm gì, cô ấy mặt bĩu môi với Mẫn Cẩn nói: “Cậu nhớ đừng quên nha.”
Mẫn Cẩn gật đầu, sau đó lên xe, xe phóng nhanh rời khỏi đó.
“Đó là bạn học cấp hai của tớ, chúng tớ học cùng nhau một năm, sau đó, nhận được tin cả nhà cậu ấy xuất ngoại, mà không, chắc là về nhà, vì nhà của cậu ấy ở nước ngoài nhỉ.” Trần Chanh nói.
Phong Thanh Thanh lúc này thật sự không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ là trong đầu suy nghĩ không ra, nhớ không rõ ở thành phố S còn có danh viện gọi là Mẫn Cẩn.
Còn có, giọng nói của anh trai Mẫn Cẩn thật dễ nghe.
Phong Thanh Thanh xách mấy túi đồ lớn kia trở về nhà.
Phong Thụy Thanh đang chùi rửa cái thớt gỗ ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về, nhanh chóng buông cái thớt gỗ trong tay ra, lấy hai tay chà lau vào quần, bước nhanh đến trước mặt Phong Thanh Thanh, hai tay đón lấy đồ của Phong Thanh Thanh, nói: “Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng không bảo anh đi xách cho?”
Phong Thanh Thanh lắc lắc đôi tay vừa tê vừa nhức của mình, nói: “Anh hai, anh không phải bận buôn bán sao? Hơn nữa, chút đồ như vậy, em còn tự xách được.”
“Bận buôn bán một chút cũng không kéo dài như vậy. Tay cũng rất đau nhức đi, em không tách ra mua riêng sao? Lại mua nhiều như vậy cùng một lúc, tự làm bản thân mìnhmệt mỏi.” Phong Thụy Thanh lấy tay ước lượng những thứ kia, mấy cái túi đồ lớn như thế đối với anh thì không có gì là nặng, nhưng đối với em gái anh thì tuyệt đối rất nặng.
“Em không có thời gian, hiện tại đang vội bận học ôn tập, lấy đâu ra nhiều thời gian đi mua sắm như vậy, ngoại trừ một cái váy của em ra thì tất cả những thứ khác đều là mua cho mọi người đó.” Phong Thanh Thanh nói.
“Em mua cho chúng ta?” Phong Thụy Thanh kinh ngạc nói: “Em đi ra ngoài dạo phố, không mua sắm đồ cho mình, mua cho chúng ta làm gì? Bản thân chúng ta cũng có quần áo mà.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Thụy Thanh cảm thấy rất ngọt ngào.
Em gái đi dạo phố cũng không quên mua đồ cho bọn họ, thật sự là một em gái tốt.
“Cả ngày mọi người đều bận bịu ở quầy, làm sao có thời gian đi dạo phố? Dù sao em cũng đi dạo phố nên tiện đường mua đem về luôn.” Phong Thanh Thanh cười nói. Nếu như chờ bọn họ đi mua quần áo, trời lạnh như vậy, đoán chừng sẽ mãi không đi mua được.
Phong Thụy Thanh chỉ cười hì hì, cũng không nói tiếp nữa. Bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền mà đi sắm đồ đâu.
Vừa mới bắt đầu làm ăn nên bọn họ rất cố gắng kiếm tiền, có điều là, về sau người dân trên đường này thấy hàng bán bánh cuốn của họ buổi sáng bán rất chạy, nên cũng mở tiệm bánh cuốn ngay bên cạnh, ý đồ chia bớt việc buôn bán của bọn họ.
Tuy nhiên, bởi vì tiệm của họ mới mở, hơn nữa, đĩa bánh cuốn mà bọn họ làm mềm hơn, ngon hơn, gia vị ăn cũng rất ngon, cho nên, những người khách thà xếp hàng ở bên quán ăn của anh, cũng không nguyện ý đi ăn những quán mới mở như vậy. Nhưng mà, vẫn là bị chia mất một số bộ phận làm ăn.
Mẫn Cẩn nhìn thấy Trần Chanh, lúc đầu còn nghi ngờ đối phương gọi mình một chút, sau đó nhận ra liền nở nụ cười, nói: “ Trần Chanh, là cậu sao?” Lúc Mẫn Cẩn cười, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Trần Chanh vội vàng gật đầu: “Là tớ đây, cậu về nước khi nào thế? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao?”
“Trở về cũng được một khoảng thời gian rồi. Kinh tế cải cách mở cửa, gia đình tớ đều về nước. Ông bà và bác cả ở Bắc Kinh, còn gia đình tớ thì ở thành phố S bên này.” Mẫn Cẩn nói.
“Vậy tại sao cậu không đến tìm tớ?” Vẻ mặt Trần Chanh oán giận nói: “ Tớ lúc nào cũng nhớ cậu hết á. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp cậu ở đây, tớ còn không biết cậu đã trở về thành phố S đâu.”
Nghe vậy, Mẫn Cẩn liền nhanh chóng xin lỗi, nói: “Vừa mới trở về thôi mà, trong nhà còn chưa sắp xếp xong, tớ còn đang tính tuần sau đến tìm cậu đây.”
“Vậy được rồi, tuần sau cậu nhất định nhớ đến tìm tớ, tớ còn ở nhà chính đó. Đúng rồi cậu tính học ở đâu thế.” Trần Chanh hỏi.
“Tớ còn chưa quyết định, chờ anh tớ sắp xếp xong rồi tính tiếp.” Mẫn Cẩn nói.
Trần Chanh còn muốn hỏi han thêm vài câu thì đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ. Sau đó, cửa xe mở ra Phong Thanh Thanh liền nghe được một giọng nam trầm thấp nói: “ Mẫn Cẩn, mau lên xe, anh đưa em về.”
Giọng nói kia cực kì dễ nghe. Phong Thanh Thanh cảm thấy tâm mình nhộn nhạo, cô cố gắng rướn cổ muốn xem chủ nhân của giọng nói đó là ai?
Chỉ là, không nhìn thấy được cái gì hết.
Mẫn Cẩn xin lỗi hai người Trần Chanh và Phong Thanh Thanh: “Chanh Tử, anh tớ đến đón tớ về, tớ về nhà trước, tuần sau đúng hẹn đến tìm cậu chơi.”
Trần Chanh hai tay bận bịu không thể làm gì, cô ấy mặt bĩu môi với Mẫn Cẩn nói: “Cậu nhớ đừng quên nha.”
Mẫn Cẩn gật đầu, sau đó lên xe, xe phóng nhanh rời khỏi đó.
“Đó là bạn học cấp hai của tớ, chúng tớ học cùng nhau một năm, sau đó, nhận được tin cả nhà cậu ấy xuất ngoại, mà không, chắc là về nhà, vì nhà của cậu ấy ở nước ngoài nhỉ.” Trần Chanh nói.
Phong Thanh Thanh lúc này thật sự không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ là trong đầu suy nghĩ không ra, nhớ không rõ ở thành phố S còn có danh viện gọi là Mẫn Cẩn.
Còn có, giọng nói của anh trai Mẫn Cẩn thật dễ nghe.
Phong Thanh Thanh xách mấy túi đồ lớn kia trở về nhà.
Phong Thụy Thanh đang chùi rửa cái thớt gỗ ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về, nhanh chóng buông cái thớt gỗ trong tay ra, lấy hai tay chà lau vào quần, bước nhanh đến trước mặt Phong Thanh Thanh, hai tay đón lấy đồ của Phong Thanh Thanh, nói: “Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng không bảo anh đi xách cho?”
Phong Thanh Thanh lắc lắc đôi tay vừa tê vừa nhức của mình, nói: “Anh hai, anh không phải bận buôn bán sao? Hơn nữa, chút đồ như vậy, em còn tự xách được.”
“Bận buôn bán một chút cũng không kéo dài như vậy. Tay cũng rất đau nhức đi, em không tách ra mua riêng sao? Lại mua nhiều như vậy cùng một lúc, tự làm bản thân mìnhmệt mỏi.” Phong Thụy Thanh lấy tay ước lượng những thứ kia, mấy cái túi đồ lớn như thế đối với anh thì không có gì là nặng, nhưng đối với em gái anh thì tuyệt đối rất nặng.
“Em không có thời gian, hiện tại đang vội bận học ôn tập, lấy đâu ra nhiều thời gian đi mua sắm như vậy, ngoại trừ một cái váy của em ra thì tất cả những thứ khác đều là mua cho mọi người đó.” Phong Thanh Thanh nói.
“Em mua cho chúng ta?” Phong Thụy Thanh kinh ngạc nói: “Em đi ra ngoài dạo phố, không mua sắm đồ cho mình, mua cho chúng ta làm gì? Bản thân chúng ta cũng có quần áo mà.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Thụy Thanh cảm thấy rất ngọt ngào.
Em gái đi dạo phố cũng không quên mua đồ cho bọn họ, thật sự là một em gái tốt.
“Cả ngày mọi người đều bận bịu ở quầy, làm sao có thời gian đi dạo phố? Dù sao em cũng đi dạo phố nên tiện đường mua đem về luôn.” Phong Thanh Thanh cười nói. Nếu như chờ bọn họ đi mua quần áo, trời lạnh như vậy, đoán chừng sẽ mãi không đi mua được.
Phong Thụy Thanh chỉ cười hì hì, cũng không nói tiếp nữa. Bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền mà đi sắm đồ đâu.
Vừa mới bắt đầu làm ăn nên bọn họ rất cố gắng kiếm tiền, có điều là, về sau người dân trên đường này thấy hàng bán bánh cuốn của họ buổi sáng bán rất chạy, nên cũng mở tiệm bánh cuốn ngay bên cạnh, ý đồ chia bớt việc buôn bán của bọn họ.
Tuy nhiên, bởi vì tiệm của họ mới mở, hơn nữa, đĩa bánh cuốn mà bọn họ làm mềm hơn, ngon hơn, gia vị ăn cũng rất ngon, cho nên, những người khách thà xếp hàng ở bên quán ăn của anh, cũng không nguyện ý đi ăn những quán mới mở như vậy. Nhưng mà, vẫn là bị chia mất một số bộ phận làm ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.