Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu
Chương 8: Ra Tay Trước Thì Chiếm Được Lợi Thế
Điềm Phôi
02/08/2022
Editor: Dương Dương
Không lâu sau, Phong Thanh Thanh nghe thấy Lý Tiểu Lộ gọi Phong Thụy Thanh đi bê nồi mì vào.
Phong Thụy Thanh bê một nồi mì to ra.
Khoai sọ vàng, mì hơi vàng, lá rau muống xanh biếc còn có mùi khoai sọ thơm phức bay trong không khí, khiến cho Phong Thanh Thanh nuốt nước miếng. Cô cảm thấy mình càng đói bụng hơn.
Phong Thụy Thanh múc cho cô một bát, đưa cho cô nói: “Nhanh ăn đi. Xem em chảy nước miếng xuống dưới mặt đất rồi đây này.”
Phong Thanh Thanh hì hì cười ngây ngô, cũng không so đo nhiều, mời Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ vào ăn mì, bản thân cũng cầm lấy đũa, bắt đầu ăn.
Lúc Phong Thụy Thanh không chú ý, cô ăn liền ba bát mới hạ đũa xuống.
Phong Thụy Thanh nhìn giống như nhìn con quái vật liếc vào bụng của Phong Thanh Thanh.
“Em gái, bụng của em vẫn ổn chứ? ”Phong Thụy Thanh ngập ngừng hỏi.
Em gái anh ăn ba bát cháo và ba bát mì! Một cái bụng nhỏ vậy, sao có thể chứa được nhiều đồ như vậy?
“Vẫn tốt. Đuổi được người ghê tởm đi lại ăn no như vậy, ngon quá.” Phong Thanh Thanh cũng không để ý ánh mắt của Phong Thụy Thanh, thoả mãn sờ cái bụng căng tròn, thở dài nói. Từ trước đến giờ chưa bao giờ thoả mãn như vậy!
Mì nóng hổi ăn thật ngon. Trước khi cô chết, chính là muốn được ăn một thứ đồ nóng hổi như thế này.
“Em không cảm thấy khó chịu à? Bụng có cảm giác nứt vỡ ra không? ”Phong Thụy Thanh nuốt nước miếng hỏi.
“Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, Thanh Thanh, đừng để ý đến nó, mau đi nghỉ ngơi đi.” Lý Tiểu Lộ gõ xuống đầu của Phong Thụy Thanh, đứa trẻ này sao lại nói những lời như vậy, có khác nào chửi em mình không?
“Mẹ, mẹ không biết đâu, em gái uống ba bát cháo, ăn ba bát mì! Con sợ bụng của nó căng hỏng mới nói.” Phong Thụy Thanh bị đau mếu miệng hơi bất mãn nói.
Mẹ anh ra tay đúng thật là vô tình.
Lý Tiểu Lộ bị dọa chạy ngay đến bên cạnh Phong Thanh Thanh, đưa tay sờ bụng của Phong Thanh Thanh, trong miệng nhắc nhở: “Đứa nhỏ này, sao lại ăn nhiều đến vậy? Không đợi tí nữa hãy ăn được sao? Căng bụng không? Nhanh, đi ăn hai quả chanh leo, thứ đó chua, tiêu hóa thức ăn tốt.”
Giơ tay sờ một chút, bụng lại khá phẳng.
Lý Tiểu Lộ nghi ngờ, nhiều đồ ăn như vậy rốt cuộc ăn đi đâu rồi?
Nên Phong Thanh Thanh đi cầm hai quả chanh leo, rồi mới quay về phòng mình.
Khi quay lại phòng, nước mắt cô rơi xuống, cô, quay trở về rồi, thật là tốt!
Nếu cô đã trở về, vậy sau này cô nhất định sẽ không trải qua những ngày tháng như trước đây nữa.
Buổi chiều, Phong Thanh Thanh cũng không nhàn rỗi, nói nhỏ với Lý Tiểu Lộ một việc, mà sau khi Lý Tiểu Lộ ra ngoài, đi đến dưới cây đa lớn trong thôn hóng mát kia.
Lý Tiểu Lộ vừa đi đến dưới cây đa lớn, trong thôn lão Dương là nói nhiều nhất, Dương Xuân hóng hớt hỏi: “Nghe nói Thanh Thanh nhà cô từ hôn với nhà họ Trần thôn Bạch Sa bên cạnh? Đứa con trai nhà họ Trần kia không phải là đỗ đại học rồi à? Sao phải từ hôn vậy? ”
Buổi sáng hôm nay bà nhìn thấy vẻ mặt Hạ Quế Hoa vui vẻ từ nhà họ Phong rời đi, bà lên trước hỏi, biết được tin tức nhà họ Trần và nhà họ Phong đã từ hôn.
Bà cũng biết đứa con trai nhà họ Trần Trần An Chí năm nay thi đỗ đại học rồi, mà Thanh Thanh nhà họ Phong, năm nay lại không đỗ.
“Từ rồi. Sáng hôm nay Hạ Quế Hoa qua đây để từ hôn. Nói là bát tự không hợp gì đó, tôi khinh, lúc trước đính hôn sao bát tự lại hợp? Rõ ràng chính là chê con gái tôi không thi được đại học mới từ hôn, lại cứ đổi cho việc bát tự. Loại thông gia này, không có còn hơn.” Lý Tiểu Lộ mặt phẫn nộ nói.
“Bát tự không hợp? ”Dương Xuân hóng hớt hỏi một tiếng.
“Còn không phải sao, nói là thời gian trước có tìm mấy thấy bói đến xem giúp, nói không có ai phán là bát tự hợp, vì vậy, qua đây từ hôn. Nói là trong kì thi đại học không đến nói chuyện này, sợ ảnh hưởng đến kì thi đại học của Thanh Thanh. Tôi khinh, vậy sau khi thi xong sao không qua nói, mà đợi đến luc biết được thành tích thi đại học mới qua đây nói? Rõ ràng chính là chê Thanh Thanh nhà chúng tôi không đỗ đại học, lại chê nhà chúng tôi nghèo, vì vậy mới từ hôn! Sau khi đính hôn, nhà tôi cho Trần An Chí học không ít tiền, bây giờ coi như đi tong rồi. Tôi nói với các bà, các bà nhà ai có con gái cũng đừng đính hôn với nhà họ Trần, nhà họ Trần năm nay có thể làm ra việc thế này, sau này còn có thể làm ra việc thế này một lần nữa.”
“Như vậy à? Cũng may nhà cô từ hôn với nhà họ Trần rồi. Thanh Thanh đứa nhỏ này tôi nhìn đến lớn lên, ngoan ngoãn chăm chỉ nhất, làm gì phải lo tìm không ra một người đàn ông tốt.” Dương Xuân cười đáp, trong lòng lại nói thầm, đáng tiếc, tìm không được một sinh viên đại học.
Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe hai người nói chuyện với nhau, lại sôi nổi đến nói chuyện.
Có mấy người giao thiệp tốt với nhà họ Phong, còn cùng nhau chửi bới Trần An Chí.
Sau khi thấy được mục đích của bản thân đã đạt được, lúc này Lý Tiểu Lộ mới quay về nhà.
Lý Tiểu Lộ quay về nói với Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh gật gật đầu vừa lòng.
“Con gái ngoan, như vậy thật sự có tác dụng sao? Nói như vậy người trong thôn không chỉ trỏ con chứ? Việc hôn nhân của Trần An Chí cũng không thành? ”Lý Tiểu Lộ nghi ngờ hỏi.
“Mẹ, người ta đều là đồng tình với kẻ yếu. Chúng ta nói trước, tránh cho Hạ Quế Hoa kia bịa đặt tin đồn ở trong thôn. Người trong thôn biết không phải lỗi của con, dù có chỉ trỏ, cũng sẽ thiếu đi một ít. Hơn nữa, sau khi chúng ta nói như vậy, Hạ Quế Hoa kia lại nói cái gì đi nữa, có tiền căn này đoán chừng cũng không có ai tin. Sự thật bày ra ở trước mắt, con cũng không làm việc gì sai, nhà họ Trần bọn họ từ hôn như vậy thật sự là không tử tế. Hơn nữa, người trong thôn nhiều chuyện, khó tránh khỏi có người nói việc này với đối tượng mới của Trần An Chí. Một khi truyền đến tai đối tượng của anh ta, đối tượng của anh ta sẽ nảy sinh nghi ngờ tính cách của Trần An Chí, Trần An Chí nhất định không không chiếm được lợi ích gì.” Phong Thanh Thanh giải thích nói.
Lý Tiểu Lộ nửa tin nửa ngờ.
Editor: Nhà có nhiều cửa sổ (NU)
Phong Thanh Thanh hạ ván cục này xong cũng không hề quản.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn thuyết phục Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ để bọn họ đồng ý cho cô đi thành phố S đọc sách.
Phong Kiến Thiết bị Phong Thanh Thanh quấy rầy vài ngày cuối cùng vẫn không ngăn cản được quấn công không tha của Phong Thanh Thanh, hơn nữa mặc dù người nói xấu trong thôn không nhiều lắm nhưng vẫn là có một ít, cho nên ông mới đồng ý cho Phong Thanh Thanh đi thành phố S đọc sách. Nhưng ông không yên tâm một mình Phong Thanh Thanh đi đến đó nên đưa cả hai người Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh cùng đi.
“Thanh Thanh, nếu con nói nơi đó kiếm tiền tốt như vậy, chúng ta sẽ đi đến đó kiếm! Con không cần một bên đọc sách, một bên kiếm tiền, tiền này để mẹ con và anh hai con kiếm, con chỉ cần chuyên tâm đọc sách. Chờ ba bận rộn hết vụ mùa này, ba sẽ đi tìm mọi người.” Phong Kiến Thiết đưa ra quyết định cuối cùng nói.
Ông đưa ra quyết định này cũng đã cẩn thận suy xét qua. Bây giờ lúa nước vụ mùa này mới vừa gieo không lâu, ông không có khả năng từ bỏ tất cả trong nhà đi làm công ở thành phố S kia. Mà lưu lại vợ ông ở trong nhà cũng không ổn, một mình vợ ông cũng không làm được nhiều việc nhà nông như vậy, ông cũng luyến tiếc để vợ ông chịu vất vả nhiều như vậy.
Nhưng nếu để một mình Phong Thanh Thanh đi thành phố S, điều đó lại càng không có khả năng, cho nên đêm qua, ông đã thương lượng với vợ nửa buổi tối, lúc này mới đưa ra quyết định này.
Một mình ông ở chỗ này làm việc nhà nông, cho dù thật sự ở thành phố S bên kia không thể sống được nữa thì còn có lương thực nơi này, cũng không cần lo lắng đói bụng.
Phong Thanh Thanh nghĩ thầm muốn khuyên tiếp, rốt cuộc bọn họ đi thành phố S nơi đó chỉ cần chăm chỉ một chút, nhất định sẽ không đói bụng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phong Kiến Thiết, cô biết có khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Vậy cũng được. Vậy chờ ba thu hoạch xong hạt thóc xong thì ba lại đến thành phố S.”
Về sau khi đi đến thành phố S, tất cả đều sẽ do cô định đoạt, để cô không kiếm tiền mà an tâm đọc sách, đó là không có khả năng.
Sau khi Phong Thụy Thanh biết được tin tức này, lập tức nhảy lên, giơ ngón tay cái lên với Phong Thanh Thanh, khích lệ nói: “Em gái, vẫn là em có biện pháp! Thế mà ba mẹ lại đồng ý. Sau khi anh tốt nghiệp, anh muốn bọn họ đồng ý cho anh đi ra ngoài xông pha một lần, bọn họ ai cũng không đồng ý, em vừa ra trận, việc này đã thành công.”
“Đương nhiên!” Sự đắc ý trên mặt Phong Thanh Thanh như thế nào cũng che giấu không được.
“Anh đi thu dọn đồ đạc.” Phong Thụy Thanh nói xong thì chạy nhanh như chớp về trong phòng thu dọn đồ đạc để đi.
Bọn họ quyết định ba ngày sau xuất phát, đồ đạc muốn mang theo rất nhiều, cho nên thu dọn sớm một chút là được.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Phong Thụy Thanh bỗng nhiên nhảy vào phòng Phong Thanh Thanh, vẻ mặt như kẻ trộm cười hề hề với Phong Thanh Thanh nói: “Em gái, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đi thành phố S, lần này đi cũng không biết khi nào trở về. Trước khi đi, muốn hay không kiếm một ít phiếu? ”
Phong Thanh Thanh nháy mắt đã hiểu, chỉ vào phương hướng thôn nhà họ Trần nói: “Trần An Chí hay là Hạ Quế Hoa? ”
Cả đời này, mặc dù Trần An Chí không hại cô mất mạng, nhưng lại là lui hôn, còn đặc biệt lui hôn sau khi dùng nhiều tiền của nhà cô như vậy, huỷ hoại danh dự của cô không nói, những tiền đó cũng không trả lại.
Thù này, cô sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy.
“Hai người đều không buông tha. Cả hai người này đều không tốt đẹp gì!” Phong Thụy Thanh hừ lạnh một tiếng, nói.
“Anh, anh có ý kiến gì hay không? ” Phong Thanh Thanh hỏi.
Vừa hỏi, trên mặt Phong Thụy Thanh bèn hiện lên ý cười giảo hoạt, anh cúi đầu thì thầm vài câu với Phong Thanh Thanh.
“Anh hai, em vẫn luôn cho rằng anh là người chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện, hôm nay mới biết được hoá ra anh là người cũng có đầu óc.” Phong Thanh Thanh nghe xong, khen ngợi.
Chủ ý này thật tốt, chỉ là có chút nham hiểm.
Phong Thụy Thanh cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn gõ nhẹ lên đầu Phong Thanh thanh, nghiêm túc nói: “Anh em vẫn luôn có đầu óc được không? Chỉ có dùng đầu óc không giải quyết được chuyện, lúc đó mới dùng đến nắm tay.”
“Vậy nhị ca, anh cẩn thận một chút.” Phong Thanh Thanh cũng không nói nhiều lời với anh.
“Được, yên tâm đi. Chuyện này sẽ không có người biết được. Hai người chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cho dù Hạ Quế Hoa và Trần An Chí đoán được là anh làm thì cũng sẽ không có chứng cứ.”
“Các anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Trần An Chí kia có thể thi đậu đại học, đầu cũng không phải là giấy đâu.” Phong Thanh Thanh lại một lần nữa dặn dò nói.
“Yên tâm đi. Em còn không biết anh em sao? Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn thu dọn đồ đạc đấy.” Phong Thụy Thanh lấy vở gõ một cái lên đầu Phong Thanh Thanh, đắc ý nói.
“Anh, rất đau đấy, em còn muốn thi đại học, vạn nhất đầu bị anh gõ hỏng rồi làm sao bây giờ? ” Phong Thanh Thanh một tay đẩy Phong Thụy Thanh ra, bất mãn nói.
Phong Thụy Thanh cười hì hì tránh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa có sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang đã mai phục ở cửa nhà họ Trần.
Trần Giang là người thôn Bạch Sa, là anh em cùng đọc sách thân thiết của Phong Thụy Thanh.
Nghe thấy Phong Thụy Thanh muốn trả thù người nhà họ Trần, anh tình nguyện xung phong nhận việc ngay tại chỗ.
Vì để bảo đảm an toàn khi thực hiện, hai người đều thay đổi một bộ quần áo, thậm chí còn lấy khăn che mặt lại.
Khi trời tờ mờ sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang mới nhìn thấy Hạ Quế Hoa đang cầm thùng nước ra cửa. Người nhà họ Trần không có giếng nước, muốn dùng nước chỉ có thể tự mình mang thùng nước đến giếng nước trong thôn mang về dùng.
Đây là chuyện toàn thôn đều biết.
Phong Thụy Thanh hướng Trần Giang gật gật đầu, hai người nhảy ra từ trong bụi cỏ nơi bọn họ đang trốn.
Ở trước khi Hạ Quế Hoa thét chói tai, Trần Giang bịt kín miệng Hạ Quế Hoa lại, cũng nhanh chóng nhét một miếng vải vào trong miệng Hạ Quế Hoa, Phong Thụy Thanh nhanh chóng chụp Hạ Quế Hoa vào trong túi da rắn, rồi sau đó buộc miệng túi da rắn xách vào trong sân của nhà họ Trần.
Sau khi vào trong sân, Phong Thụy Thanh dùng sức buông túi da rắn xuống, rồi sau đó cùng với Trần Giang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hạ Quế Hoa.
Bọn họ ra tay không có một tia thương tiếc, đặc biệt là Phong Thụy Thanh, nghĩ đến bà già chết giẫm này dám bức em gái mình thành như vậy, hận không thể đánh chết bà già chết tiệt này.
Nhưng trước đó Phong Thanh Thanh đã cảnh cáo bảo anh không được xúc động, đánh một chút dừng là được, không thể nháo ra mạng người, kể cả Phong Thanh Thanh không nói, Phong Thụy Thanh cũng không tính toán muốn lấy mạng của bà già chết bầm này, chỉ chuyên đánh chỗ bà ta đau nhất mà đánh.
Mấy chiêu này là anh cả của anh tham gia quân ngũ dạy cho anh.
Chỉ chốc lát sau, Trần An Chí nghe thấy có động tĩnh trong sân, xoa xoa hai mắt đi ra, vừa đi, vừa hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì? ”
Phong Thụy Thanh và Trần Giang quay lại nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía Trần An Chí đang đứng, trước khi Trần An Chí còn chưa kịp phản ứng, một người bắt lấy Trần An Chí, một người lấy vải rách nhét vào trong miệng của Trần An Chí.
Rồi sau đó, hai người lại tròng bao tải lên người Trần An Chí, bắt đầu đánh lên.
Cho đến khi đánh không sai biệt lắm, hai người cởi bỏ bao tải ra, cởi quần áo Trần An Chí ra, khiêng Trần An Chí không có sức để phản kháng lên, đặt hắn vào trong hố phân của nhà họ Trần.
Sở dĩ không ném vào hố phân, là bởi vì bọn họ sợ trong lúc ném, nước trong hố phân sẽ bắn vào người.
Sau đó hai người lại quay về trong sân, cởi bỏ bao tải trên người Hạ Quế Hoa ra, lúc này mới thừa dịp trời còn tối, chạy nhanh rời đi.
Sau khi từ nhà họ Trần gia trở về, bọn họ thay đổi quần áo, Phong Thụy Thanh cầm hai bộ quần áo kia đi về nhà, mà Trần Giang thì tiếp tục lên giường nghỉ ngơi.
Vì sợ bị người ta phát hiện, Phong Thụy Thanh cũng không đi về trên con đường cái, mà là đi một đường núi ở hướng khác.
Anh gần như là chạy như bay về nhà.
Chờ đến khi về đến nhà, người nhà họ Phong còn chưa rời giường, Phong Thụy Thanh lại đổi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình ra, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Phong Thụy Thanh mới vừa chợp mắt một lúc, đã bị Lý Tiểu Lộ đánh thức dậy ăn bữa sáng.
Bọn họ ăn qua bữa sáng thì phải đi thành phố S.
Phong Kiến Thiết tự mình đưa bọn họ đến nhà ga, chờ bọn họ lên ô tô sau đó mới về nhà.
Vừa về đến nhà đã thấy chú của Trần An Chí và mấy người thanh niên của thôn Trần Gia đứng ở trước cửa nhà mình.
Không lâu sau, Phong Thanh Thanh nghe thấy Lý Tiểu Lộ gọi Phong Thụy Thanh đi bê nồi mì vào.
Phong Thụy Thanh bê một nồi mì to ra.
Khoai sọ vàng, mì hơi vàng, lá rau muống xanh biếc còn có mùi khoai sọ thơm phức bay trong không khí, khiến cho Phong Thanh Thanh nuốt nước miếng. Cô cảm thấy mình càng đói bụng hơn.
Phong Thụy Thanh múc cho cô một bát, đưa cho cô nói: “Nhanh ăn đi. Xem em chảy nước miếng xuống dưới mặt đất rồi đây này.”
Phong Thanh Thanh hì hì cười ngây ngô, cũng không so đo nhiều, mời Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ vào ăn mì, bản thân cũng cầm lấy đũa, bắt đầu ăn.
Lúc Phong Thụy Thanh không chú ý, cô ăn liền ba bát mới hạ đũa xuống.
Phong Thụy Thanh nhìn giống như nhìn con quái vật liếc vào bụng của Phong Thanh Thanh.
“Em gái, bụng của em vẫn ổn chứ? ”Phong Thụy Thanh ngập ngừng hỏi.
Em gái anh ăn ba bát cháo và ba bát mì! Một cái bụng nhỏ vậy, sao có thể chứa được nhiều đồ như vậy?
“Vẫn tốt. Đuổi được người ghê tởm đi lại ăn no như vậy, ngon quá.” Phong Thanh Thanh cũng không để ý ánh mắt của Phong Thụy Thanh, thoả mãn sờ cái bụng căng tròn, thở dài nói. Từ trước đến giờ chưa bao giờ thoả mãn như vậy!
Mì nóng hổi ăn thật ngon. Trước khi cô chết, chính là muốn được ăn một thứ đồ nóng hổi như thế này.
“Em không cảm thấy khó chịu à? Bụng có cảm giác nứt vỡ ra không? ”Phong Thụy Thanh nuốt nước miếng hỏi.
“Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, Thanh Thanh, đừng để ý đến nó, mau đi nghỉ ngơi đi.” Lý Tiểu Lộ gõ xuống đầu của Phong Thụy Thanh, đứa trẻ này sao lại nói những lời như vậy, có khác nào chửi em mình không?
“Mẹ, mẹ không biết đâu, em gái uống ba bát cháo, ăn ba bát mì! Con sợ bụng của nó căng hỏng mới nói.” Phong Thụy Thanh bị đau mếu miệng hơi bất mãn nói.
Mẹ anh ra tay đúng thật là vô tình.
Lý Tiểu Lộ bị dọa chạy ngay đến bên cạnh Phong Thanh Thanh, đưa tay sờ bụng của Phong Thanh Thanh, trong miệng nhắc nhở: “Đứa nhỏ này, sao lại ăn nhiều đến vậy? Không đợi tí nữa hãy ăn được sao? Căng bụng không? Nhanh, đi ăn hai quả chanh leo, thứ đó chua, tiêu hóa thức ăn tốt.”
Giơ tay sờ một chút, bụng lại khá phẳng.
Lý Tiểu Lộ nghi ngờ, nhiều đồ ăn như vậy rốt cuộc ăn đi đâu rồi?
Nên Phong Thanh Thanh đi cầm hai quả chanh leo, rồi mới quay về phòng mình.
Khi quay lại phòng, nước mắt cô rơi xuống, cô, quay trở về rồi, thật là tốt!
Nếu cô đã trở về, vậy sau này cô nhất định sẽ không trải qua những ngày tháng như trước đây nữa.
Buổi chiều, Phong Thanh Thanh cũng không nhàn rỗi, nói nhỏ với Lý Tiểu Lộ một việc, mà sau khi Lý Tiểu Lộ ra ngoài, đi đến dưới cây đa lớn trong thôn hóng mát kia.
Lý Tiểu Lộ vừa đi đến dưới cây đa lớn, trong thôn lão Dương là nói nhiều nhất, Dương Xuân hóng hớt hỏi: “Nghe nói Thanh Thanh nhà cô từ hôn với nhà họ Trần thôn Bạch Sa bên cạnh? Đứa con trai nhà họ Trần kia không phải là đỗ đại học rồi à? Sao phải từ hôn vậy? ”
Buổi sáng hôm nay bà nhìn thấy vẻ mặt Hạ Quế Hoa vui vẻ từ nhà họ Phong rời đi, bà lên trước hỏi, biết được tin tức nhà họ Trần và nhà họ Phong đã từ hôn.
Bà cũng biết đứa con trai nhà họ Trần Trần An Chí năm nay thi đỗ đại học rồi, mà Thanh Thanh nhà họ Phong, năm nay lại không đỗ.
“Từ rồi. Sáng hôm nay Hạ Quế Hoa qua đây để từ hôn. Nói là bát tự không hợp gì đó, tôi khinh, lúc trước đính hôn sao bát tự lại hợp? Rõ ràng chính là chê con gái tôi không thi được đại học mới từ hôn, lại cứ đổi cho việc bát tự. Loại thông gia này, không có còn hơn.” Lý Tiểu Lộ mặt phẫn nộ nói.
“Bát tự không hợp? ”Dương Xuân hóng hớt hỏi một tiếng.
“Còn không phải sao, nói là thời gian trước có tìm mấy thấy bói đến xem giúp, nói không có ai phán là bát tự hợp, vì vậy, qua đây từ hôn. Nói là trong kì thi đại học không đến nói chuyện này, sợ ảnh hưởng đến kì thi đại học của Thanh Thanh. Tôi khinh, vậy sau khi thi xong sao không qua nói, mà đợi đến luc biết được thành tích thi đại học mới qua đây nói? Rõ ràng chính là chê Thanh Thanh nhà chúng tôi không đỗ đại học, lại chê nhà chúng tôi nghèo, vì vậy mới từ hôn! Sau khi đính hôn, nhà tôi cho Trần An Chí học không ít tiền, bây giờ coi như đi tong rồi. Tôi nói với các bà, các bà nhà ai có con gái cũng đừng đính hôn với nhà họ Trần, nhà họ Trần năm nay có thể làm ra việc thế này, sau này còn có thể làm ra việc thế này một lần nữa.”
“Như vậy à? Cũng may nhà cô từ hôn với nhà họ Trần rồi. Thanh Thanh đứa nhỏ này tôi nhìn đến lớn lên, ngoan ngoãn chăm chỉ nhất, làm gì phải lo tìm không ra một người đàn ông tốt.” Dương Xuân cười đáp, trong lòng lại nói thầm, đáng tiếc, tìm không được một sinh viên đại học.
Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe hai người nói chuyện với nhau, lại sôi nổi đến nói chuyện.
Có mấy người giao thiệp tốt với nhà họ Phong, còn cùng nhau chửi bới Trần An Chí.
Sau khi thấy được mục đích của bản thân đã đạt được, lúc này Lý Tiểu Lộ mới quay về nhà.
Lý Tiểu Lộ quay về nói với Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh gật gật đầu vừa lòng.
“Con gái ngoan, như vậy thật sự có tác dụng sao? Nói như vậy người trong thôn không chỉ trỏ con chứ? Việc hôn nhân của Trần An Chí cũng không thành? ”Lý Tiểu Lộ nghi ngờ hỏi.
“Mẹ, người ta đều là đồng tình với kẻ yếu. Chúng ta nói trước, tránh cho Hạ Quế Hoa kia bịa đặt tin đồn ở trong thôn. Người trong thôn biết không phải lỗi của con, dù có chỉ trỏ, cũng sẽ thiếu đi một ít. Hơn nữa, sau khi chúng ta nói như vậy, Hạ Quế Hoa kia lại nói cái gì đi nữa, có tiền căn này đoán chừng cũng không có ai tin. Sự thật bày ra ở trước mắt, con cũng không làm việc gì sai, nhà họ Trần bọn họ từ hôn như vậy thật sự là không tử tế. Hơn nữa, người trong thôn nhiều chuyện, khó tránh khỏi có người nói việc này với đối tượng mới của Trần An Chí. Một khi truyền đến tai đối tượng của anh ta, đối tượng của anh ta sẽ nảy sinh nghi ngờ tính cách của Trần An Chí, Trần An Chí nhất định không không chiếm được lợi ích gì.” Phong Thanh Thanh giải thích nói.
Lý Tiểu Lộ nửa tin nửa ngờ.
Editor: Nhà có nhiều cửa sổ (NU)
Phong Thanh Thanh hạ ván cục này xong cũng không hề quản.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn thuyết phục Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ để bọn họ đồng ý cho cô đi thành phố S đọc sách.
Phong Kiến Thiết bị Phong Thanh Thanh quấy rầy vài ngày cuối cùng vẫn không ngăn cản được quấn công không tha của Phong Thanh Thanh, hơn nữa mặc dù người nói xấu trong thôn không nhiều lắm nhưng vẫn là có một ít, cho nên ông mới đồng ý cho Phong Thanh Thanh đi thành phố S đọc sách. Nhưng ông không yên tâm một mình Phong Thanh Thanh đi đến đó nên đưa cả hai người Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh cùng đi.
“Thanh Thanh, nếu con nói nơi đó kiếm tiền tốt như vậy, chúng ta sẽ đi đến đó kiếm! Con không cần một bên đọc sách, một bên kiếm tiền, tiền này để mẹ con và anh hai con kiếm, con chỉ cần chuyên tâm đọc sách. Chờ ba bận rộn hết vụ mùa này, ba sẽ đi tìm mọi người.” Phong Kiến Thiết đưa ra quyết định cuối cùng nói.
Ông đưa ra quyết định này cũng đã cẩn thận suy xét qua. Bây giờ lúa nước vụ mùa này mới vừa gieo không lâu, ông không có khả năng từ bỏ tất cả trong nhà đi làm công ở thành phố S kia. Mà lưu lại vợ ông ở trong nhà cũng không ổn, một mình vợ ông cũng không làm được nhiều việc nhà nông như vậy, ông cũng luyến tiếc để vợ ông chịu vất vả nhiều như vậy.
Nhưng nếu để một mình Phong Thanh Thanh đi thành phố S, điều đó lại càng không có khả năng, cho nên đêm qua, ông đã thương lượng với vợ nửa buổi tối, lúc này mới đưa ra quyết định này.
Một mình ông ở chỗ này làm việc nhà nông, cho dù thật sự ở thành phố S bên kia không thể sống được nữa thì còn có lương thực nơi này, cũng không cần lo lắng đói bụng.
Phong Thanh Thanh nghĩ thầm muốn khuyên tiếp, rốt cuộc bọn họ đi thành phố S nơi đó chỉ cần chăm chỉ một chút, nhất định sẽ không đói bụng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phong Kiến Thiết, cô biết có khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Vậy cũng được. Vậy chờ ba thu hoạch xong hạt thóc xong thì ba lại đến thành phố S.”
Về sau khi đi đến thành phố S, tất cả đều sẽ do cô định đoạt, để cô không kiếm tiền mà an tâm đọc sách, đó là không có khả năng.
Sau khi Phong Thụy Thanh biết được tin tức này, lập tức nhảy lên, giơ ngón tay cái lên với Phong Thanh Thanh, khích lệ nói: “Em gái, vẫn là em có biện pháp! Thế mà ba mẹ lại đồng ý. Sau khi anh tốt nghiệp, anh muốn bọn họ đồng ý cho anh đi ra ngoài xông pha một lần, bọn họ ai cũng không đồng ý, em vừa ra trận, việc này đã thành công.”
“Đương nhiên!” Sự đắc ý trên mặt Phong Thanh Thanh như thế nào cũng che giấu không được.
“Anh đi thu dọn đồ đạc.” Phong Thụy Thanh nói xong thì chạy nhanh như chớp về trong phòng thu dọn đồ đạc để đi.
Bọn họ quyết định ba ngày sau xuất phát, đồ đạc muốn mang theo rất nhiều, cho nên thu dọn sớm một chút là được.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Phong Thụy Thanh bỗng nhiên nhảy vào phòng Phong Thanh Thanh, vẻ mặt như kẻ trộm cười hề hề với Phong Thanh Thanh nói: “Em gái, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đi thành phố S, lần này đi cũng không biết khi nào trở về. Trước khi đi, muốn hay không kiếm một ít phiếu? ”
Phong Thanh Thanh nháy mắt đã hiểu, chỉ vào phương hướng thôn nhà họ Trần nói: “Trần An Chí hay là Hạ Quế Hoa? ”
Cả đời này, mặc dù Trần An Chí không hại cô mất mạng, nhưng lại là lui hôn, còn đặc biệt lui hôn sau khi dùng nhiều tiền của nhà cô như vậy, huỷ hoại danh dự của cô không nói, những tiền đó cũng không trả lại.
Thù này, cô sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy.
“Hai người đều không buông tha. Cả hai người này đều không tốt đẹp gì!” Phong Thụy Thanh hừ lạnh một tiếng, nói.
“Anh, anh có ý kiến gì hay không? ” Phong Thanh Thanh hỏi.
Vừa hỏi, trên mặt Phong Thụy Thanh bèn hiện lên ý cười giảo hoạt, anh cúi đầu thì thầm vài câu với Phong Thanh Thanh.
“Anh hai, em vẫn luôn cho rằng anh là người chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện, hôm nay mới biết được hoá ra anh là người cũng có đầu óc.” Phong Thanh Thanh nghe xong, khen ngợi.
Chủ ý này thật tốt, chỉ là có chút nham hiểm.
Phong Thụy Thanh cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn gõ nhẹ lên đầu Phong Thanh thanh, nghiêm túc nói: “Anh em vẫn luôn có đầu óc được không? Chỉ có dùng đầu óc không giải quyết được chuyện, lúc đó mới dùng đến nắm tay.”
“Vậy nhị ca, anh cẩn thận một chút.” Phong Thanh Thanh cũng không nói nhiều lời với anh.
“Được, yên tâm đi. Chuyện này sẽ không có người biết được. Hai người chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cho dù Hạ Quế Hoa và Trần An Chí đoán được là anh làm thì cũng sẽ không có chứng cứ.”
“Các anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Trần An Chí kia có thể thi đậu đại học, đầu cũng không phải là giấy đâu.” Phong Thanh Thanh lại một lần nữa dặn dò nói.
“Yên tâm đi. Em còn không biết anh em sao? Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn thu dọn đồ đạc đấy.” Phong Thụy Thanh lấy vở gõ một cái lên đầu Phong Thanh Thanh, đắc ý nói.
“Anh, rất đau đấy, em còn muốn thi đại học, vạn nhất đầu bị anh gõ hỏng rồi làm sao bây giờ? ” Phong Thanh Thanh một tay đẩy Phong Thụy Thanh ra, bất mãn nói.
Phong Thụy Thanh cười hì hì tránh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa có sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang đã mai phục ở cửa nhà họ Trần.
Trần Giang là người thôn Bạch Sa, là anh em cùng đọc sách thân thiết của Phong Thụy Thanh.
Nghe thấy Phong Thụy Thanh muốn trả thù người nhà họ Trần, anh tình nguyện xung phong nhận việc ngay tại chỗ.
Vì để bảo đảm an toàn khi thực hiện, hai người đều thay đổi một bộ quần áo, thậm chí còn lấy khăn che mặt lại.
Khi trời tờ mờ sáng, Phong Thụy Thanh và Trần Giang mới nhìn thấy Hạ Quế Hoa đang cầm thùng nước ra cửa. Người nhà họ Trần không có giếng nước, muốn dùng nước chỉ có thể tự mình mang thùng nước đến giếng nước trong thôn mang về dùng.
Đây là chuyện toàn thôn đều biết.
Phong Thụy Thanh hướng Trần Giang gật gật đầu, hai người nhảy ra từ trong bụi cỏ nơi bọn họ đang trốn.
Ở trước khi Hạ Quế Hoa thét chói tai, Trần Giang bịt kín miệng Hạ Quế Hoa lại, cũng nhanh chóng nhét một miếng vải vào trong miệng Hạ Quế Hoa, Phong Thụy Thanh nhanh chóng chụp Hạ Quế Hoa vào trong túi da rắn, rồi sau đó buộc miệng túi da rắn xách vào trong sân của nhà họ Trần.
Sau khi vào trong sân, Phong Thụy Thanh dùng sức buông túi da rắn xuống, rồi sau đó cùng với Trần Giang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hạ Quế Hoa.
Bọn họ ra tay không có một tia thương tiếc, đặc biệt là Phong Thụy Thanh, nghĩ đến bà già chết giẫm này dám bức em gái mình thành như vậy, hận không thể đánh chết bà già chết tiệt này.
Nhưng trước đó Phong Thanh Thanh đã cảnh cáo bảo anh không được xúc động, đánh một chút dừng là được, không thể nháo ra mạng người, kể cả Phong Thanh Thanh không nói, Phong Thụy Thanh cũng không tính toán muốn lấy mạng của bà già chết bầm này, chỉ chuyên đánh chỗ bà ta đau nhất mà đánh.
Mấy chiêu này là anh cả của anh tham gia quân ngũ dạy cho anh.
Chỉ chốc lát sau, Trần An Chí nghe thấy có động tĩnh trong sân, xoa xoa hai mắt đi ra, vừa đi, vừa hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì? ”
Phong Thụy Thanh và Trần Giang quay lại nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy như bay về phía Trần An Chí đang đứng, trước khi Trần An Chí còn chưa kịp phản ứng, một người bắt lấy Trần An Chí, một người lấy vải rách nhét vào trong miệng của Trần An Chí.
Rồi sau đó, hai người lại tròng bao tải lên người Trần An Chí, bắt đầu đánh lên.
Cho đến khi đánh không sai biệt lắm, hai người cởi bỏ bao tải ra, cởi quần áo Trần An Chí ra, khiêng Trần An Chí không có sức để phản kháng lên, đặt hắn vào trong hố phân của nhà họ Trần.
Sở dĩ không ném vào hố phân, là bởi vì bọn họ sợ trong lúc ném, nước trong hố phân sẽ bắn vào người.
Sau đó hai người lại quay về trong sân, cởi bỏ bao tải trên người Hạ Quế Hoa ra, lúc này mới thừa dịp trời còn tối, chạy nhanh rời đi.
Sau khi từ nhà họ Trần gia trở về, bọn họ thay đổi quần áo, Phong Thụy Thanh cầm hai bộ quần áo kia đi về nhà, mà Trần Giang thì tiếp tục lên giường nghỉ ngơi.
Vì sợ bị người ta phát hiện, Phong Thụy Thanh cũng không đi về trên con đường cái, mà là đi một đường núi ở hướng khác.
Anh gần như là chạy như bay về nhà.
Chờ đến khi về đến nhà, người nhà họ Phong còn chưa rời giường, Phong Thụy Thanh lại đổi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình ra, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Phong Thụy Thanh mới vừa chợp mắt một lúc, đã bị Lý Tiểu Lộ đánh thức dậy ăn bữa sáng.
Bọn họ ăn qua bữa sáng thì phải đi thành phố S.
Phong Kiến Thiết tự mình đưa bọn họ đến nhà ga, chờ bọn họ lên ô tô sau đó mới về nhà.
Vừa về đến nhà đã thấy chú của Trần An Chí và mấy người thanh niên của thôn Trần Gia đứng ở trước cửa nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.