Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu
Chương 32: Tiếp Theo(1)
Điềm Phôi
23/08/2023
Phong Thụy Thanh ném tên cuối cùng văng ra ngoài quát lớn: “Cút, chúng mày mà đến nữa, bọn tao sẽ không khách khí.”
Tên đó bị ném ra mặt đất cách đó hai mét.
Suýt nữa thì bị chiếc ô tô đang lao nhanh tới đâm trúng.
Thấy vậy tim Phong Thanh Thanh như muốn nhảy ra ngoài.
Chiếc ô tô kia khi sắp đâm phải tên lưu manh đã phanh gấp dừng lại.
Lúc này Phong Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe kia dừng lại, Phong Thanh Thanh cùng mọi người mới tiến lên vây quanh.
Lúc này mới phát hiện, chiếc ô tô này thế mà lại là một chiếc Mercedes Benz.
Sao lại có nhiều xe xịn thế này, lúc trưa vừa thấy một chiếc, đến tối lại thấy thêm một chiếc.
Đúng lúc này, cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh thẫm bước xuống. Anh ta có dáng người to lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn đến nỗi tưởng chừng có thể làm rách cả bộ vest.
Người đàn ông này có làn da ngăm đen. Theo ánh đèn đường mờ nhạt, Phong Thanh Thanh phát hiện có một vết sẹo to bằng ngón út trên má trái hắn, nhìn rất đáng sợ.
Lý Tiểu Lộ nhìn thấy người đàn ông này sợ hãi mà kêu nhỏ một tiếng sau đó kéo lấy tay Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh cảm thấy lòng bàn tay bà ẩm ướt, biết bà đang khẩn trương, nhưng lo lắng cô cũng sợ hãi nên mới nắm chặt tay cô, cô cũng nắm lấy tay bà.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo xuống xe, vừa xuống là xách cổ tên côn đồ còn nằm trên mặt đất lên, quát lớn: “ Đi đường không có mắt à?”
Dứt lời, anh ta nhìn bốn phía xung quanh.
Mọi người đều không thể ngờ anh ta không chỉ là người có dáng hình thô kệch mà hành động còn dũng mãnh như vậy. Thế mà lại có thể xách một thanh niên trẻ lên bằng một tay, hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ anh ta không dễ chọc.
Phong Thanh Thanh cũng hoảng sợ, người đàn ông này chắc chắc không thể nào là người tốt được, vừa mới mở miệng đã khiến bọn họ sợ chết khiếp.
Tên côn đồ bị xách lên bị dọa sợ sắp vỡ cả mật, gã bị Phong Thụy Thanh quăng ngã không chỉ đập mạnh trên đất mà còn bay ra ngoài mấy mét, hơn nữa, lại còn suýt nữa bị xe đâm phải, hồn vía đều bị quăng ngã lên mây rồi, thế mà bây giờ còn bị người xách lên uy hiếp như vậy, nếu không phải mấy năm nay hắn bôn ba khắp nơi, rèn luyện được tí dũng khí thì giờ này đã sớm bị dọa ngất rồi.
Lúc này, tên đại ca cầm đầu đám côn đồ đứng lên phủi bụi trên mông mình rồi đi đến trước mặt người đàn ông có vết sẹo trên mặt, khom người, cười làm lành nói: “Vị đại ca này, thật xin lỗi. Thằng em này khi nãy bị người ta ném xuống đường đã chặn đường đi của anh, nó ăn nói vụng về không biết đường xin lỗi anh, em đây thay mặt nó xin lỗi, mong đại ca lượng thứ không cần so đó với thằng nhóc của em.”
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt theo ngón tay của tên côn đồ nhìn đến Phong Thụy Thanh.
Hắn liếc mắt nhìn Phong Thụy Thanh từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn một nhà Phong Thanh Thanh ở phía sau.
Phong Thanh Thanh nhấc chân, muốn tiến lên cãi lại tên công đồ kia. Lời nói của tên cầm đầu đó chính là chỉ người suýt nữa đụng vào xe không phải do hắn sai mà là do cả nhà cô sai.
Lý Tiểu Lộ lòng như lửa đốt, chạy nhanh lên nắm chặt tay Phong Thanh Thanh.
Bà không dám để Phong Thanh Thanh đối diện nói chuyện với người đàn ông mặt sẹo kia.
Phong Thanh Thanh sợ người đàn ông mặt sẹo sẽ giận chó đánh mèo lên người anh hai của mình, không quản được gì cái khác, nói: “Mấy tên côn đồ này muốn thu phí bảo kê ở quán nhà tôi, bị anh hai tôi ném văng ra, tự mình lăn xuống đường, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”
Người đàn ông không ngờ một cô gái nhỏ lại đứng ra nói chuyện với mình, hắn nhìn thoáng qua Phong Thanh Thanh rồi lại nhìn chằm chằm Phong Thụy Thanh, Phong Thụy Thanh gập đầu tỏ vẻ đúng như lời Phong Thanh Thanh nói.
Hắn hiểu ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tên côn đồ bị xách trên tay mình: “ Có phải không?”
Tên côn đồ ở trên tay hắn kia bị dọa cho choáng váng, làm gì còn nghe rõ nổi Phong Thanh Thanh vừa nói cái gì, nghe được người đàn ông mặt sẹo hỏi thì chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Gật đầu xong thì mới nhớ ra mình vừa làm cái gì thì lại lập tức lắc đầu giải thích, nhưng mà người đàn ông mặt sẹo kia không đợi cho gã nói thêm cái gì đã quăng người ném hắn sang bên đường.
Tên cầm đầu đám côn đồ thấy vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại sợ người đàn ông mặt sẹo trên má này nên không dám hó hé tiếng nào.
Mẹ nó, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, đụng phải hai tên khó nhằn, ăn mệt nhiều như vậy, có khác gì ném hắn trên mặt đất mà hung hăng dẫm đạp đâu, dẫm xong má trái không đủ còn dẫm cả má phải.
“Sau này đi đường cho nó tử tế, đừng không có mắt, nếu không tao cho chúng mày đẹp mặt.” Người đàn ông mặt sẹo hung dữ nói với tên cầm đầu đám côn đồ.
Chỉ là không chờ tên cầm đầu đám côn đồ kia lên tiếng, phía trong xe bỗng truyền đến một thanh âm: “A Cường, đi thôi.”
Âm thanh này trầm thấp rất dễ nghe.
Phong Thanh Thanh nhận ra, trưa nay cô đã nghe được thanh âm này, người trong xe chính là anh trai của thiếu nữ Mẫn Cẩn kia.
Tên đó bị ném ra mặt đất cách đó hai mét.
Suýt nữa thì bị chiếc ô tô đang lao nhanh tới đâm trúng.
Thấy vậy tim Phong Thanh Thanh như muốn nhảy ra ngoài.
Chiếc ô tô kia khi sắp đâm phải tên lưu manh đã phanh gấp dừng lại.
Lúc này Phong Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe kia dừng lại, Phong Thanh Thanh cùng mọi người mới tiến lên vây quanh.
Lúc này mới phát hiện, chiếc ô tô này thế mà lại là một chiếc Mercedes Benz.
Sao lại có nhiều xe xịn thế này, lúc trưa vừa thấy một chiếc, đến tối lại thấy thêm một chiếc.
Đúng lúc này, cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh thẫm bước xuống. Anh ta có dáng người to lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn đến nỗi tưởng chừng có thể làm rách cả bộ vest.
Người đàn ông này có làn da ngăm đen. Theo ánh đèn đường mờ nhạt, Phong Thanh Thanh phát hiện có một vết sẹo to bằng ngón út trên má trái hắn, nhìn rất đáng sợ.
Lý Tiểu Lộ nhìn thấy người đàn ông này sợ hãi mà kêu nhỏ một tiếng sau đó kéo lấy tay Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh cảm thấy lòng bàn tay bà ẩm ướt, biết bà đang khẩn trương, nhưng lo lắng cô cũng sợ hãi nên mới nắm chặt tay cô, cô cũng nắm lấy tay bà.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo xuống xe, vừa xuống là xách cổ tên côn đồ còn nằm trên mặt đất lên, quát lớn: “ Đi đường không có mắt à?”
Dứt lời, anh ta nhìn bốn phía xung quanh.
Mọi người đều không thể ngờ anh ta không chỉ là người có dáng hình thô kệch mà hành động còn dũng mãnh như vậy. Thế mà lại có thể xách một thanh niên trẻ lên bằng một tay, hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ anh ta không dễ chọc.
Phong Thanh Thanh cũng hoảng sợ, người đàn ông này chắc chắc không thể nào là người tốt được, vừa mới mở miệng đã khiến bọn họ sợ chết khiếp.
Tên côn đồ bị xách lên bị dọa sợ sắp vỡ cả mật, gã bị Phong Thụy Thanh quăng ngã không chỉ đập mạnh trên đất mà còn bay ra ngoài mấy mét, hơn nữa, lại còn suýt nữa bị xe đâm phải, hồn vía đều bị quăng ngã lên mây rồi, thế mà bây giờ còn bị người xách lên uy hiếp như vậy, nếu không phải mấy năm nay hắn bôn ba khắp nơi, rèn luyện được tí dũng khí thì giờ này đã sớm bị dọa ngất rồi.
Lúc này, tên đại ca cầm đầu đám côn đồ đứng lên phủi bụi trên mông mình rồi đi đến trước mặt người đàn ông có vết sẹo trên mặt, khom người, cười làm lành nói: “Vị đại ca này, thật xin lỗi. Thằng em này khi nãy bị người ta ném xuống đường đã chặn đường đi của anh, nó ăn nói vụng về không biết đường xin lỗi anh, em đây thay mặt nó xin lỗi, mong đại ca lượng thứ không cần so đó với thằng nhóc của em.”
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt theo ngón tay của tên côn đồ nhìn đến Phong Thụy Thanh.
Hắn liếc mắt nhìn Phong Thụy Thanh từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn một nhà Phong Thanh Thanh ở phía sau.
Phong Thanh Thanh nhấc chân, muốn tiến lên cãi lại tên công đồ kia. Lời nói của tên cầm đầu đó chính là chỉ người suýt nữa đụng vào xe không phải do hắn sai mà là do cả nhà cô sai.
Lý Tiểu Lộ lòng như lửa đốt, chạy nhanh lên nắm chặt tay Phong Thanh Thanh.
Bà không dám để Phong Thanh Thanh đối diện nói chuyện với người đàn ông mặt sẹo kia.
Phong Thanh Thanh sợ người đàn ông mặt sẹo sẽ giận chó đánh mèo lên người anh hai của mình, không quản được gì cái khác, nói: “Mấy tên côn đồ này muốn thu phí bảo kê ở quán nhà tôi, bị anh hai tôi ném văng ra, tự mình lăn xuống đường, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”
Người đàn ông không ngờ một cô gái nhỏ lại đứng ra nói chuyện với mình, hắn nhìn thoáng qua Phong Thanh Thanh rồi lại nhìn chằm chằm Phong Thụy Thanh, Phong Thụy Thanh gập đầu tỏ vẻ đúng như lời Phong Thanh Thanh nói.
Hắn hiểu ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tên côn đồ bị xách trên tay mình: “ Có phải không?”
Tên côn đồ ở trên tay hắn kia bị dọa cho choáng váng, làm gì còn nghe rõ nổi Phong Thanh Thanh vừa nói cái gì, nghe được người đàn ông mặt sẹo hỏi thì chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Gật đầu xong thì mới nhớ ra mình vừa làm cái gì thì lại lập tức lắc đầu giải thích, nhưng mà người đàn ông mặt sẹo kia không đợi cho gã nói thêm cái gì đã quăng người ném hắn sang bên đường.
Tên cầm đầu đám côn đồ thấy vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại sợ người đàn ông mặt sẹo trên má này nên không dám hó hé tiếng nào.
Mẹ nó, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, đụng phải hai tên khó nhằn, ăn mệt nhiều như vậy, có khác gì ném hắn trên mặt đất mà hung hăng dẫm đạp đâu, dẫm xong má trái không đủ còn dẫm cả má phải.
“Sau này đi đường cho nó tử tế, đừng không có mắt, nếu không tao cho chúng mày đẹp mặt.” Người đàn ông mặt sẹo hung dữ nói với tên cầm đầu đám côn đồ.
Chỉ là không chờ tên cầm đầu đám côn đồ kia lên tiếng, phía trong xe bỗng truyền đến một thanh âm: “A Cường, đi thôi.”
Âm thanh này trầm thấp rất dễ nghe.
Phong Thanh Thanh nhận ra, trưa nay cô đã nghe được thanh âm này, người trong xe chính là anh trai của thiếu nữ Mẫn Cẩn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.