Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 87
Trang Mun
07/11/2018
Ngay ngày hôm sau Hàn Phong đã lôi kéo Diệp Vy đi đăng kí kết hôn, từ
khi đến trước cửa cục dân chính cho đến hết quá trình, Diệp Vy luôn mơ
mơ màng màng, đây là sao.
Người đến đăng kí rất đông, dường như Hàn Phong nói gì đó, hai người vừa đến lập tức được đi chụp ảnh và đăng kí.
Cho đến khi Hàn Phong cầm hai quyển sổ màu đỏ, nắm tay Diệp Vy đi ra cửa, lúc này cô mới nhận ra mình!đã!kết!hôn!
Diệp Vy nhìn Hàn Phong bên cạnh, thấy anh nhìn hai quyển sổ cười trông vô cùng ngốc, cô bất đắc dĩ thở dài, "Anh có cần vội thế không?"
Hàn Phong đứng ngắm nghía một hồi, nghe thấy cô nói vậy, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, "Không nhanh nhỡ may em chạy mất thì sao!" Anh luôn có cảm giác không an toàn.
Diệp Vy thấy thế, không suy nghĩ gì đã nói luôn, "Nhưng kết hôn rồi vẫn có thể li hôn mà."
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Vy cảm nhận thấy không khí xung quanh đột ngột giảm xuống, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng không còn ý cười của anh, mới biết là mình lỡ miệng.
"Em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó." Hàn Phong hừ lạnh, anh cầm chặt hai quyển sổ, trong lòng nghĩ, khi về nên giấu ở nơi nào.
"Vâng, vâng, em sai rồi!" Diệp Vy mỉm cười, ôm lấy tay anh, lấy lòng nói.
Hàn Phong thấy cô làm nũng với mình thì cơn giận của anh cũng nguôi bớt, anh nhìn Diệp Vy, nghiêm túc nói, "Lần sau đừng nói những lời đó nữa."
"Được được." Diệp Vy gật đầu lia lịa.
Hàn Phong lúc này mới hài lòng, anh lái xe về nhà.
Dưới sự thúc giục của Diệp Vy, Hàn Phong đành gọi điện cho vợ chồng Hàn Chí Cường, nói mình và Diệp Vy đã đăng kí kết hôn.
"Ừ, sắp xếp thời gian về ăn bữa cơm đi, còn chuyện hôn lễ cứ để cô chú lo." Đầu dây bên kia giọng nói Hàn Chí Cường có chút lãnh đạm, nhưng cũng không giấu được vui vẻ.
"Không cần, hôn lễ cứ để cháu lo." Hàn Phong dựa người vào ghế sô pha, đưa mắt nhìn Diệp Vy đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.
"Được, vậy ta và cô cháu sẽ tìm ngày đẹp để hai đứa tổ chức hôn lễ." Hàn Chí Cường cũng không phản bác ý kiến của Hàn Phong, cũng không nhắc đến việc gặp mặt thông gia, ông cũng biết được phần nào thân phận của cô, bây giờ cô chỉ có một người em trai cùng cha khác mẹ, hiện tại đang gánh vác tập đoàn Diệp thị. Hàn Chí Cường nghĩ đến Diệp Hàn, trong mắt loé lên tia tán thưởng, hôm nào ông hẹn cậu ta ra ngoài bàn về chuyện hôn lễ của hai đứa vậy, dù sao cậu ta cũng là người thân duy nhất của Diệp Vy.
"Được." Hàn Phong cũng chỉ nói một từ rồi tắt máy, ngoài Diệp Vy ra những người khác anh không muốn nói nhiều, cho dù đó là người thân của anh.
Bên kia Hàn Chí Cường thấy điện thoại đã tắt, ông lắc đầu không biết nói gì.
"Thằng Phong gọi sao?" Bùi Thi đang ngồi gọt hoa quả, thấy ông cúp máy bèn lên tiếng hỏi.
"Ừ, nó bảo nó đã đi đăng kí kết hôn rồi." Hàn Chí Cường cầm một miếng táo ở trên đĩa, nói với bà.
"Thật sao?" Bùi Thi dừng động tác, vui mừng nói, "Để tôi tìm người xem ngày nào đẹp cho hai đứa nó tổ chức hôn lễ."
Nói xong dường như bà không đợi được nữa, buông quả táo đang gọt dở xuống, vội vàng chạy lên lầu.
Hàn Chí Cường nhìn bộ dáng hớt hải của vợ mình, ông hừ lạnh, "Thằng nhóc đó cũng không cần bà lo."
....
Lúc này Diệp Vy cũng đang gọi điện cho Diệp Hàn, cậu đang vui mừng vì chị gọi điện cho mình thì đột nhiên nghe được tin cô kết hôn, cậu lập tức gào lên, "Kết hôn? Sao chị lại kết hôn? Chị kết hôn với ai? Là anh ta sao?"
Diệp Vy nghe giọng nói như muốn thủng màng nhĩ của Diệp Hàn, cô khẽ để điện thoại ra xa, đầu dây bên kia vẫn đang điên cuồng nói lời vô nghĩa, "Chị, chị còn trẻ như vậy, việc làm cũng chưa ổn định, mà thôi, chị không cần làm đâu, em sẽ nuôi chị, còn anh ta không phải là người để chị phó thác cả đời đâu...... Ai... Sao lại đánh anh?" Bỗng nhiên đầu dây bên kia Diệp Hàn kêu lên.
Khánh Linh nhặt lên quyển sách cô vừa mới ném, lạnh lùng nhìn cậu, "Đừng có nói linh tinh."
Diệp Hàn nghe vậy lại gào lên, "Cái gì mà nói linh tinh, anh nói tất cả đều là sự thật."
Khánh Linh nhìn bộ dáng trẻ con của Diệp Hàn, đâu còn là một tinh anh trên thương trường, cô có chút không xác định mình đồng ý yêu tên này có đúng không nữa.
"Vẻ mặt đó của em là sao?" Diệp Hàn khó chịu hỏi.
"Em cảm thấy anh mới là người không đáng để phó thác cả đời."
Lần này thì Diệp Hàn nổi khùng lên, Diệp Hàn định lao đến trừng phạt cô thì bị cô đạp cho không thương tiếc.
"Anh nghiêm túc nghe điện thoại đi." Khánh Linh nhắc nhở, cô ngả người xuống sô pha, yên lặng đọc sách.
Thấy Khánh Linh nhắc nhở, Diệp Hàn mới nhớ ra cậu đang nghe điện thoại của chị, nhớ đến màn vừa rồi đều bị cô nghe thấy hết, khuôn mặt của cậu có chút đỏ lên.
"Khụ... Chị, nói chuyện tiếp đi."
Diệp Vy thấy bên kia đã không còn ồn ào, cô bật cười, hai người này dường như một ngày không cãi nhau thì không chịu được.
Diệp Vy nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cô khẽ mỉm cười, "Chị chỉ muốn thông báo cho em biết vậy thôi, chị yêu anh ấy, muốn cùng anh ấy sống cả đời." Nói xong, Diệp Vy cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Diệp Vy khẽ nghiêng đầu hôn lên má anh.
Đôi mắt Hàn Phong rực sáng, anh như một chú mèo lười biếng cọ vào cổ cô.
Diệp Hàn nghe thấy cô nghiêm túc nói vậy, cậu im lặng hồi lâu, thật ra cậu không chán ghét hay có thành kiến gì với Hàn Phong, cho dù không phải là anh ta mà là một người khác muốn cướp đi người chị duy nhất của cậu, cậu cũng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cậu biết chị của cậu cần một người luôn quan tâm và yêu thương chị ấy cả đời, đương nhiên người đó không thể là cậu, Diệp Hàn cũng cảm nhận thấy Hàn Phong rất yêu chị của cậu.
Cậu thở dài, "Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần chị hạnh phúc là được." Diệp Hàn chân thành nói.
"Cảm ơn em." Diệp Vy cười, nụ cười chứa đầy vui vẻ.
Thấy Diệp Vy tắt máy, Hàn Phong với tay cướp lấy điện thoại của cô rồi ném nó lên bàn, anh quay người cô lại, cúi xuống hôn lên đôi môi mê người kia.
Đến khi Diệp Vy cảm thấy môi mình có chút rát thì Hàn Phong mới buông cô ra, thấy môi cô sưng đỏ lên, anh mới cảm thấy hài lòng.
"Hai người nói chuyện gì lâu vậy?" Hàn Phong không vui hỏi.
Diệp Vy nghe vậy bật cười, cô ôm lấy eo anh, "Đó là em trai em mà anh cũng ghen sao?" Diệp Vy vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô có chút say mê với mùi hương trên người anh.
Hàn Phong ôm chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô từng chút một, giọng nói mang theo vẻ bá đạo, "Em chỉ là của anh."
Người đến đăng kí rất đông, dường như Hàn Phong nói gì đó, hai người vừa đến lập tức được đi chụp ảnh và đăng kí.
Cho đến khi Hàn Phong cầm hai quyển sổ màu đỏ, nắm tay Diệp Vy đi ra cửa, lúc này cô mới nhận ra mình!đã!kết!hôn!
Diệp Vy nhìn Hàn Phong bên cạnh, thấy anh nhìn hai quyển sổ cười trông vô cùng ngốc, cô bất đắc dĩ thở dài, "Anh có cần vội thế không?"
Hàn Phong đứng ngắm nghía một hồi, nghe thấy cô nói vậy, anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, "Không nhanh nhỡ may em chạy mất thì sao!" Anh luôn có cảm giác không an toàn.
Diệp Vy thấy thế, không suy nghĩ gì đã nói luôn, "Nhưng kết hôn rồi vẫn có thể li hôn mà."
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Vy cảm nhận thấy không khí xung quanh đột ngột giảm xuống, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng không còn ý cười của anh, mới biết là mình lỡ miệng.
"Em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó." Hàn Phong hừ lạnh, anh cầm chặt hai quyển sổ, trong lòng nghĩ, khi về nên giấu ở nơi nào.
"Vâng, vâng, em sai rồi!" Diệp Vy mỉm cười, ôm lấy tay anh, lấy lòng nói.
Hàn Phong thấy cô làm nũng với mình thì cơn giận của anh cũng nguôi bớt, anh nhìn Diệp Vy, nghiêm túc nói, "Lần sau đừng nói những lời đó nữa."
"Được được." Diệp Vy gật đầu lia lịa.
Hàn Phong lúc này mới hài lòng, anh lái xe về nhà.
Dưới sự thúc giục của Diệp Vy, Hàn Phong đành gọi điện cho vợ chồng Hàn Chí Cường, nói mình và Diệp Vy đã đăng kí kết hôn.
"Ừ, sắp xếp thời gian về ăn bữa cơm đi, còn chuyện hôn lễ cứ để cô chú lo." Đầu dây bên kia giọng nói Hàn Chí Cường có chút lãnh đạm, nhưng cũng không giấu được vui vẻ.
"Không cần, hôn lễ cứ để cháu lo." Hàn Phong dựa người vào ghế sô pha, đưa mắt nhìn Diệp Vy đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.
"Được, vậy ta và cô cháu sẽ tìm ngày đẹp để hai đứa tổ chức hôn lễ." Hàn Chí Cường cũng không phản bác ý kiến của Hàn Phong, cũng không nhắc đến việc gặp mặt thông gia, ông cũng biết được phần nào thân phận của cô, bây giờ cô chỉ có một người em trai cùng cha khác mẹ, hiện tại đang gánh vác tập đoàn Diệp thị. Hàn Chí Cường nghĩ đến Diệp Hàn, trong mắt loé lên tia tán thưởng, hôm nào ông hẹn cậu ta ra ngoài bàn về chuyện hôn lễ của hai đứa vậy, dù sao cậu ta cũng là người thân duy nhất của Diệp Vy.
"Được." Hàn Phong cũng chỉ nói một từ rồi tắt máy, ngoài Diệp Vy ra những người khác anh không muốn nói nhiều, cho dù đó là người thân của anh.
Bên kia Hàn Chí Cường thấy điện thoại đã tắt, ông lắc đầu không biết nói gì.
"Thằng Phong gọi sao?" Bùi Thi đang ngồi gọt hoa quả, thấy ông cúp máy bèn lên tiếng hỏi.
"Ừ, nó bảo nó đã đi đăng kí kết hôn rồi." Hàn Chí Cường cầm một miếng táo ở trên đĩa, nói với bà.
"Thật sao?" Bùi Thi dừng động tác, vui mừng nói, "Để tôi tìm người xem ngày nào đẹp cho hai đứa nó tổ chức hôn lễ."
Nói xong dường như bà không đợi được nữa, buông quả táo đang gọt dở xuống, vội vàng chạy lên lầu.
Hàn Chí Cường nhìn bộ dáng hớt hải của vợ mình, ông hừ lạnh, "Thằng nhóc đó cũng không cần bà lo."
....
Lúc này Diệp Vy cũng đang gọi điện cho Diệp Hàn, cậu đang vui mừng vì chị gọi điện cho mình thì đột nhiên nghe được tin cô kết hôn, cậu lập tức gào lên, "Kết hôn? Sao chị lại kết hôn? Chị kết hôn với ai? Là anh ta sao?"
Diệp Vy nghe giọng nói như muốn thủng màng nhĩ của Diệp Hàn, cô khẽ để điện thoại ra xa, đầu dây bên kia vẫn đang điên cuồng nói lời vô nghĩa, "Chị, chị còn trẻ như vậy, việc làm cũng chưa ổn định, mà thôi, chị không cần làm đâu, em sẽ nuôi chị, còn anh ta không phải là người để chị phó thác cả đời đâu...... Ai... Sao lại đánh anh?" Bỗng nhiên đầu dây bên kia Diệp Hàn kêu lên.
Khánh Linh nhặt lên quyển sách cô vừa mới ném, lạnh lùng nhìn cậu, "Đừng có nói linh tinh."
Diệp Hàn nghe vậy lại gào lên, "Cái gì mà nói linh tinh, anh nói tất cả đều là sự thật."
Khánh Linh nhìn bộ dáng trẻ con của Diệp Hàn, đâu còn là một tinh anh trên thương trường, cô có chút không xác định mình đồng ý yêu tên này có đúng không nữa.
"Vẻ mặt đó của em là sao?" Diệp Hàn khó chịu hỏi.
"Em cảm thấy anh mới là người không đáng để phó thác cả đời."
Lần này thì Diệp Hàn nổi khùng lên, Diệp Hàn định lao đến trừng phạt cô thì bị cô đạp cho không thương tiếc.
"Anh nghiêm túc nghe điện thoại đi." Khánh Linh nhắc nhở, cô ngả người xuống sô pha, yên lặng đọc sách.
Thấy Khánh Linh nhắc nhở, Diệp Hàn mới nhớ ra cậu đang nghe điện thoại của chị, nhớ đến màn vừa rồi đều bị cô nghe thấy hết, khuôn mặt của cậu có chút đỏ lên.
"Khụ... Chị, nói chuyện tiếp đi."
Diệp Vy thấy bên kia đã không còn ồn ào, cô bật cười, hai người này dường như một ngày không cãi nhau thì không chịu được.
Diệp Vy nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cô khẽ mỉm cười, "Chị chỉ muốn thông báo cho em biết vậy thôi, chị yêu anh ấy, muốn cùng anh ấy sống cả đời." Nói xong, Diệp Vy cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Diệp Vy khẽ nghiêng đầu hôn lên má anh.
Đôi mắt Hàn Phong rực sáng, anh như một chú mèo lười biếng cọ vào cổ cô.
Diệp Hàn nghe thấy cô nghiêm túc nói vậy, cậu im lặng hồi lâu, thật ra cậu không chán ghét hay có thành kiến gì với Hàn Phong, cho dù không phải là anh ta mà là một người khác muốn cướp đi người chị duy nhất của cậu, cậu cũng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cậu biết chị của cậu cần một người luôn quan tâm và yêu thương chị ấy cả đời, đương nhiên người đó không thể là cậu, Diệp Hàn cũng cảm nhận thấy Hàn Phong rất yêu chị của cậu.
Cậu thở dài, "Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần chị hạnh phúc là được." Diệp Hàn chân thành nói.
"Cảm ơn em." Diệp Vy cười, nụ cười chứa đầy vui vẻ.
Thấy Diệp Vy tắt máy, Hàn Phong với tay cướp lấy điện thoại của cô rồi ném nó lên bàn, anh quay người cô lại, cúi xuống hôn lên đôi môi mê người kia.
Đến khi Diệp Vy cảm thấy môi mình có chút rát thì Hàn Phong mới buông cô ra, thấy môi cô sưng đỏ lên, anh mới cảm thấy hài lòng.
"Hai người nói chuyện gì lâu vậy?" Hàn Phong không vui hỏi.
Diệp Vy nghe vậy bật cười, cô ôm lấy eo anh, "Đó là em trai em mà anh cũng ghen sao?" Diệp Vy vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô có chút say mê với mùi hương trên người anh.
Hàn Phong ôm chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô từng chút một, giọng nói mang theo vẻ bá đạo, "Em chỉ là của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.