Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 39: Gia đình thân thiết
Mèo Mù Mắt Đen
20/08/2022
“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”
Bạch Khinh Dạ nói, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng tới nơi Lương Thục Khiết, bà ta giật bắn mình, lập tức cúi gằm đầu xuống.
Đinh Cẩn Lễ cũng cảm nhận được áp lực từ anh đem lại, sống lưng ông ta toát mồ hôi, cười trừ nói:
“Bạch tổng, đây chỉ là vô tình thôi mà, vợ tôi không cố ý đâu, đúng không Noãn Noãn?”
Ônh ta đưa mắt nhìn cô, Ôn Noãn cười nhạt, nhẹ giọng đáp:
“Vâng.”
Bạch Khinh Dạ bỗng xen vào:
“Chỉ là có những người không biết là cố ý hay vô tình mà thôi.”
“Bạch tổng thật khéo đùa, làm sao mà có thể là cố ý được.”
Đinh Cẩn Lễ lấy lòng anh, sau đó quay sang Lương Thục Khiết lạnh giọng nói:
“Còn không mau đi vào trong bếp pha trà mới mang ra đi.”
Lương Thục Khiết vội vàng vào trong bếp một lần nữa. Lần thứ hai mang trà ra liền cẩn thận đặt nó lên bàn, Đinh Cẩn Lễ tươi cười rót trà ra đặt tới trước mặt Bạch Khinh Dạ.
“Mời Bạch tổng uống trà.”
Bạch Khinh Dạ không đáp, cũng không hề chạm tay tới tách trà đó. Đinh Cẩn Lễ cười gượng, nói:
“Bạch tổng, hôm nay anh đến đây để đón Noãn Noãn về sao?”
Nhắc tới Ôn Noãn, trong mắt anh mới xuất hiện một chút tia ôn hoà.
“Đúng vậy, nhưng cô ấy còn đang dỗi tôi.”
Hơi thở của anh khẽ lướt qua mang tai cô, Ôn Noãn hơi rụt vai lại, cụp mi mắt không đáp.
Đinh Cẩn Lễ lên tiếng:
“Vậy sao? Noãn Noãn, sao cháu lại giận Bạch tổng thế? Cậu ấy đối xử với cháu rất tốt mà?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn Bạch Khinh Dạ chỉ thấy ý cười trong mắt anh ngày càng đậm liền biết anh cố tình nói thế đây mà. Vô tình nhìn về phía Lương Thục Khiết, bà ta bỗng giật mình rồi né tránh ánh mắt của cô.
“Cháu đâu có giận dỗi gì anh ấy đâu ạ…”
Cô thản nhiên vòng tay qua khoác tay anh đầy thân mật, vẻ mặt của Lương Thục Khiết liền tái mét. Bạch Khinh Dạ mỉm cười, Ôn Noãn nũng nịu nói:
“Khinh Dạ, em vì nhớ ba mẹ nên mới quay trở về đây thôi, nhưng khi về thì mọi đồ đạc năm xưa lại mất hết rồi. Chỉ có căn nhà này…trước lúc ba mất ông còn nói sẽ để lại cho em, nhưng hiện tại hai bác ở đây, em không thể nào để các bác không có nơi ở được, anh nghĩ thế nào?”
Đinh Cẩn Lễ cùng Lương Thục Khiết quả nhiên mặt mũi tái xanh hết cả. Bạch Khinh Dạ quét mắt nhìn hai người bọn họ, hờ hững đáp:
“Những gì thuộc về em thì tuỳ em quyết định, anh sẽ nghe theo em.”
Ôn Noãn cong môi cười, đang định nói thì Đinh Cẩn Lễ chen vào:
“Noãn Noãn, không phải lần trước cháu đã ký giấy chuyển nhượng ngôi nhà này cho bác rồi sao? Cháu quên rồi à?”
Lần đó thực chất là Tú Linh lừa cô ký vào giấy, vậy mà ông ta cũng dám nói ra được.
Ôn Noãn giả vờ không nhớ:
“Lúc đó cháu không được tỉnh táo nên chẳng nhớ gì cả, bác à…cháu không có ý gì đâu nhưng mà cháu đâu có ý định chuyển nhượng ngôi nhà này, tại sao cháu có thể ký tên được?”
Bạch Khinh Dạ vừa nghe đã biết sự tình bên trong, Đinh Cẩn Lễ thoáng nhìn anh rồi toát mồ hôi hột:
“Noãn Noãn, châu nói gì vậy? Cháu nhớ kỹ lai xem?”
“Cháu nhớ rất rõ mà, ngôi nhà này là ba cháu đích thân để lại cho cháu. Đúng rồi, hôm đó là bữa tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cháu, chính chị Tú Linh là người đưa cháu vào một căn phòng, lúc đó đầu óc cháu không được tỉnh táo…”
Vẻ mặt Bạch Khinh Dạ ngày càng sa sầm, Lương Thục Khiết nhanh miệng nói:
“Noãn Noãn, hôm đó chẳng phải cháu bảo cháu bị mệt nên Tú Linh mới đưa cháu về phòng sao? Chắc cháu quên mất rồi.”
Ôn Noãn lắc đầu, khẳng định:
“Không hề, lúc đó cháu còn nhìn thấy Khinh Dạ, định gọi anh ấy mà đầu óc cứ choáng váng…”
Bạch Khinh Dạ nghe đến đây, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
“Vậy sao?”
Chỉ hai từ đã khiến cho Đinh Cẩn Lễ và Lương Thục Khiết sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Ôn Noãn không ngại châm thêm ít dầu vào lửa:
“Đúng vậy. Khinh Dạ.”
Bạch Khinh Dạ siết chặt eo cô, ánh mắt nheo lại đầy sát khí:
“Tôi sẽ điều tra chuyện này.”
Hai tay Lương Thục Khiết xuýt xoa vào nhau, nếu như để Bạch Khinh Dạ biết được bà ta và Tú Linh hãm hại Ôn Noãn thì không biết kết quả sẽ thế nào.
Lần gần đây nhất nghe nói có một người phụ nữ là đối tác của công ty thầm thích anh nhưng không biết anh đã nói gì mà chỉ sau một cuộc nói chuyện, cô ta liền nhảy cầu thang, kết quả bị gãy chân, Bạch Khinh Dạ cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Chỉ duy nhất một mình Ôn Noãn là ngoại lệ của người đàn ông này mà thôi…Lương Thục Khiết vừa sợ vừa hận cô, có điều chẳng thể làm được gì.
Hơn nữa Ôn Noãn còn nhìn bà ta đầy thách thức, bây giờ chỉ cần cô nói mọt câu thì cả nhà họ Đinh có khi sẽ đi tong, vậy nên Đinh Cẩn Lễ rất sợ mọi chuyện bị Bạch Khinh Dạ phát hiện.
“Noãn Noãn, cháu nói như thế khác nào bảo chúng ta có ý đồ chứ? Ba mẹ cháu và gia đình bác rất thân thiết với nhau, cháu nói như vậy Bạch tổng sẽ hiều lầm đó.”
Ôn Noãn cười khẩy, hay cho câu gia đình thân thiết của ông ta, cô nhìn thẳng vào Đinh Cẩn Lễ rồi nói:
“Bác Đinh, cháu cũng muốn hỏi bác, cái chết năm đó của ba mẹ cháu, có phải là tai nạn hay không?”
Bạch Khinh Dạ nói, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng tới nơi Lương Thục Khiết, bà ta giật bắn mình, lập tức cúi gằm đầu xuống.
Đinh Cẩn Lễ cũng cảm nhận được áp lực từ anh đem lại, sống lưng ông ta toát mồ hôi, cười trừ nói:
“Bạch tổng, đây chỉ là vô tình thôi mà, vợ tôi không cố ý đâu, đúng không Noãn Noãn?”
Ônh ta đưa mắt nhìn cô, Ôn Noãn cười nhạt, nhẹ giọng đáp:
“Vâng.”
Bạch Khinh Dạ bỗng xen vào:
“Chỉ là có những người không biết là cố ý hay vô tình mà thôi.”
“Bạch tổng thật khéo đùa, làm sao mà có thể là cố ý được.”
Đinh Cẩn Lễ lấy lòng anh, sau đó quay sang Lương Thục Khiết lạnh giọng nói:
“Còn không mau đi vào trong bếp pha trà mới mang ra đi.”
Lương Thục Khiết vội vàng vào trong bếp một lần nữa. Lần thứ hai mang trà ra liền cẩn thận đặt nó lên bàn, Đinh Cẩn Lễ tươi cười rót trà ra đặt tới trước mặt Bạch Khinh Dạ.
“Mời Bạch tổng uống trà.”
Bạch Khinh Dạ không đáp, cũng không hề chạm tay tới tách trà đó. Đinh Cẩn Lễ cười gượng, nói:
“Bạch tổng, hôm nay anh đến đây để đón Noãn Noãn về sao?”
Nhắc tới Ôn Noãn, trong mắt anh mới xuất hiện một chút tia ôn hoà.
“Đúng vậy, nhưng cô ấy còn đang dỗi tôi.”
Hơi thở của anh khẽ lướt qua mang tai cô, Ôn Noãn hơi rụt vai lại, cụp mi mắt không đáp.
Đinh Cẩn Lễ lên tiếng:
“Vậy sao? Noãn Noãn, sao cháu lại giận Bạch tổng thế? Cậu ấy đối xử với cháu rất tốt mà?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn Bạch Khinh Dạ chỉ thấy ý cười trong mắt anh ngày càng đậm liền biết anh cố tình nói thế đây mà. Vô tình nhìn về phía Lương Thục Khiết, bà ta bỗng giật mình rồi né tránh ánh mắt của cô.
“Cháu đâu có giận dỗi gì anh ấy đâu ạ…”
Cô thản nhiên vòng tay qua khoác tay anh đầy thân mật, vẻ mặt của Lương Thục Khiết liền tái mét. Bạch Khinh Dạ mỉm cười, Ôn Noãn nũng nịu nói:
“Khinh Dạ, em vì nhớ ba mẹ nên mới quay trở về đây thôi, nhưng khi về thì mọi đồ đạc năm xưa lại mất hết rồi. Chỉ có căn nhà này…trước lúc ba mất ông còn nói sẽ để lại cho em, nhưng hiện tại hai bác ở đây, em không thể nào để các bác không có nơi ở được, anh nghĩ thế nào?”
Đinh Cẩn Lễ cùng Lương Thục Khiết quả nhiên mặt mũi tái xanh hết cả. Bạch Khinh Dạ quét mắt nhìn hai người bọn họ, hờ hững đáp:
“Những gì thuộc về em thì tuỳ em quyết định, anh sẽ nghe theo em.”
Ôn Noãn cong môi cười, đang định nói thì Đinh Cẩn Lễ chen vào:
“Noãn Noãn, không phải lần trước cháu đã ký giấy chuyển nhượng ngôi nhà này cho bác rồi sao? Cháu quên rồi à?”
Lần đó thực chất là Tú Linh lừa cô ký vào giấy, vậy mà ông ta cũng dám nói ra được.
Ôn Noãn giả vờ không nhớ:
“Lúc đó cháu không được tỉnh táo nên chẳng nhớ gì cả, bác à…cháu không có ý gì đâu nhưng mà cháu đâu có ý định chuyển nhượng ngôi nhà này, tại sao cháu có thể ký tên được?”
Bạch Khinh Dạ vừa nghe đã biết sự tình bên trong, Đinh Cẩn Lễ thoáng nhìn anh rồi toát mồ hôi hột:
“Noãn Noãn, châu nói gì vậy? Cháu nhớ kỹ lai xem?”
“Cháu nhớ rất rõ mà, ngôi nhà này là ba cháu đích thân để lại cho cháu. Đúng rồi, hôm đó là bữa tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cháu, chính chị Tú Linh là người đưa cháu vào một căn phòng, lúc đó đầu óc cháu không được tỉnh táo…”
Vẻ mặt Bạch Khinh Dạ ngày càng sa sầm, Lương Thục Khiết nhanh miệng nói:
“Noãn Noãn, hôm đó chẳng phải cháu bảo cháu bị mệt nên Tú Linh mới đưa cháu về phòng sao? Chắc cháu quên mất rồi.”
Ôn Noãn lắc đầu, khẳng định:
“Không hề, lúc đó cháu còn nhìn thấy Khinh Dạ, định gọi anh ấy mà đầu óc cứ choáng váng…”
Bạch Khinh Dạ nghe đến đây, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
“Vậy sao?”
Chỉ hai từ đã khiến cho Đinh Cẩn Lễ và Lương Thục Khiết sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Ôn Noãn không ngại châm thêm ít dầu vào lửa:
“Đúng vậy. Khinh Dạ.”
Bạch Khinh Dạ siết chặt eo cô, ánh mắt nheo lại đầy sát khí:
“Tôi sẽ điều tra chuyện này.”
Hai tay Lương Thục Khiết xuýt xoa vào nhau, nếu như để Bạch Khinh Dạ biết được bà ta và Tú Linh hãm hại Ôn Noãn thì không biết kết quả sẽ thế nào.
Lần gần đây nhất nghe nói có một người phụ nữ là đối tác của công ty thầm thích anh nhưng không biết anh đã nói gì mà chỉ sau một cuộc nói chuyện, cô ta liền nhảy cầu thang, kết quả bị gãy chân, Bạch Khinh Dạ cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Chỉ duy nhất một mình Ôn Noãn là ngoại lệ của người đàn ông này mà thôi…Lương Thục Khiết vừa sợ vừa hận cô, có điều chẳng thể làm được gì.
Hơn nữa Ôn Noãn còn nhìn bà ta đầy thách thức, bây giờ chỉ cần cô nói mọt câu thì cả nhà họ Đinh có khi sẽ đi tong, vậy nên Đinh Cẩn Lễ rất sợ mọi chuyện bị Bạch Khinh Dạ phát hiện.
“Noãn Noãn, cháu nói như thế khác nào bảo chúng ta có ý đồ chứ? Ba mẹ cháu và gia đình bác rất thân thiết với nhau, cháu nói như vậy Bạch tổng sẽ hiều lầm đó.”
Ôn Noãn cười khẩy, hay cho câu gia đình thân thiết của ông ta, cô nhìn thẳng vào Đinh Cẩn Lễ rồi nói:
“Bác Đinh, cháu cũng muốn hỏi bác, cái chết năm đó của ba mẹ cháu, có phải là tai nạn hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.