Trọng Sinh: Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 26: Lấy lòng
Mèo Mù Mắt Đen
27/07/2022
Ôn Noãn vẫn chưa thể nào tin được mình vừa thoát khỏi tay của Hứa Bác Văn, lúc nãy cô dường như tuyệt vọng đến nỗi nghĩ tới chuyện sẽ cắn lưỡi tự tử.
Bạch Khinh Dạ thấy cô không nói gì chỉ cúi gằm mặt, vô tình ánh mắt anh chạm phải khe ngực trắng ngần của cô, trong lòng tức khắc nóng lên.
“Ôn Noãn, em không có gì muốn nói với tôi hay sao?” Thanh âm trầm trầm của Bạch Khinh Dạ từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, ẩn chứa phẫn nộ cố kìm nén.
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đọng lại giọt sương chưa tan, tóc tai rối bời, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương vô cùng, bị cô nhìn với ánh mắt vô tội như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của anh thoáng vơi bớt đôi phần.
Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh, tựa như sao anh lại xuất hiện đúng lúc ở đây để cứu cô, hay là trong lòng anh bây giờ đang nghĩ đến điều gì, còn cả ban nãy cô bị Hứa Bác Văn động vào anh có chê cô hay không…nhưng những câu hỏi đó đến miệng lại không tài nào thốt ra được.
Cuối cùng, từ mà cô thốt ra được lại chỉ là ba từ:
“Em xin lỗi…”
Bạch Khinh Dạ im lặng một lúc, vẻ mặt liền rơi vào trầm ngâm, đến ánh mắt cũng tối tăm.
“Xin lỗi cái gì?”
Thấy cô không trả lời, Bạch Khinh Dạ sải từng bước dài bế cô ra xe ô tô của mình. Trong không gian chật hẹp, Ôn Noãn càng cảm nhận được sức ép đến từ anh.
Bạch Khinh Dạ bỗng đưa tay ra nắm lấy khuôn cằm nhỏ của cô, không dùng sức. Khoé miệng anh khẽ khàng nhếch lên thành một nụ cười châm biếm:
“Ôn Noãn, nếu em muốn lấy lòng tôi thì cần phải cố gắng thêm nữa.”
Lấy lòng?
Cô cười khổ, hỏi:
“Trong lòng anh rốt cuộc coi em là gì? Đồ chơi? Bạn gái hay là người tình?”
Bạch Khinh Dạ đến giải thích cũng không muốn, nhanh tản buông một câu:
“Em nghĩ như thế nào thì là như thế.”
Ôn Noãn nghe hiểu thành ý khác. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô trắng ngần, mi mắt cụp xuống buồn bã, cảm giác mong mang như một bông hoa. Bạch Khinh Dạ không nhịn được, cúi đầu xuống hôn cô.
Hai làn môi tiếp xúc với nhau, cô hơi cứng người nhưng không đẩy anh ra. Bạch Khinh Dạ quan sát vẻ mặt cô, thấy cô không bài trừ mới dần tiến vào sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt với nhau, Ôn Noãn thực nhớ mùi hương của Bạch Khinh Dạ, cùng là đàn ông nhưng cảm giác mà anh đem đến cho cô khác hẳn với Hứa Bác Văn.
Bạch Khinh Dạ mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của Ôn Noãn, lúc dịu dàng khi cuồng nhiệt như trêu đùa. Bờ môi thi thoảng miết nhẹ môi cô như dây dưa quyến luyến, đột nhiên nụ hôn dần trở nên mạnh bao hơn, Bạch Khinh Dạ mút mạnh lưỡi cô, còn cắn nhẹ nó. Ôn Noãn đau đớn bật lên tiếng kêu, càng làm cho anh phấn khích hơn.
Anh đè cô xuống ghế xe, mặt ghế hơi cứng làm cô có chút đau. Bạch Khinh Dạ đè cô xuống thân mình, hai chân kẹp chặt hai chân thon dài của cô không cho cô vùng vẫy. Đôi môi di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, ở đúng nơi mà Hứa Bác Văn chạm qua, mút mạnh một cái để lại dấu hôn trên đó.
“A…” Ôn Noãn chống tay lên ngực anh, cơ thể như có một dòng điện chạy ngang qua.
Hơi thở anh phả xuống nơi đầy đặn mềm mại, trực tiếp cắn xuống.
“Ư…đau…”
Cô nhíu mày, mở mắt nhìn anh.
Ngực bên trái gần xương quai xanh xuất hiện một dấu răng rớm máu, giống như bông hoa nở rộ trên làn da trắng nõn.
Trước mắt cô như bao phủ một tầng sương, thấy anh liên tục cắn mình, Ôn Noãn cảm thấy vừa đau vừa ngứa ngáy. Cô dùng tay chống cự lên khuôn ngực anh, run rẩy nói:
“Đau quá…Bạch Khinh Dạ, anh đừng cắn nữa.”
Anh không đáp, tiếp tục khắc ấn ký lên ngực cô, Ôn Noãn không còn sức phản kháng, nhắm mắt mặc cho anh muốn làm gì tuỳ ý. Cô đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng không ngờ anh lại không làm gì cô thêm nữa.
Bạch Khinh Dạ kéo áo xuống che cho cô. Anh ngồi dậy, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hoàn toàn chẳng có lấy chút cảm xúc nào. Ôn Noãn bối rối ngồi dậy, lấy tay kéo áo, điều chỉnh lại hô hấp.
Không gian trong xe chìm vào yên ắng, Ôn Noãn cắn môi, lí nhí nói:
“Cảm ơn anh vì ban nãy đã cứu em.”
Bạch Khinh Dạ không lên tiếng, nửa khuôn mặt anh chìm vào trong bóng tối nên cô không thấy được vẻ mặt của anh lúc này.
Cô mở cửa xuống xe, đúng lúc đó anh lại cất tiếng:
“Ôn Noãn, em nên nhớ em vẫn là người phụ nữ của Bạch Khinh Dạ tôi, đừng có để cho bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào.”
“Ừm.”
Cô chỉ trả lời khẽ một tiếng. Không cần biết anh có nghe thấy hay không liền mở cửa muốn ra khỏi xe.
Nhưng Ôn Noãn nhất thời quên mất hai chân mình không thể tự đi được, vừa đặt chân xuống đất đã loạng choạng té ngã, may mắn là Bạch Khinh Dạ nhanh tay ôm eo cô kéo lại, nếu không khuôn mặt này e rằng sẽ bị huỷ dung.
Ôn Noãn khẽ vùng ra, tức khắc eo bị siết chặt.
Hốc mắt cô hơi nóng lên, tại sao hành động và lời nói của anh lại khác biệt như vậy?
“Anh buông em ra đi, em tự đi được.”
Nếu trong lòng anh cô không có vị trí gì đặc biệt thì anh còn mất công quan tâm tới cô làm gì?
Bạch Khinh Dạ lưu luyến tư vị mềm mại trên từng nơi tiếp xúc với cô, và cả mùi hương ngọt ngào kia. Vậy mà thái độ của cô lại tỏ ra lạnh nhạt và xa cách như vậy?
Anh khẽ nhếch môi, hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai cô:
“Tôi muốn thả em ra hay không là quyền của tôi.”
Vẻ mặt Ôn Noãn lộ ra sự quẫn bách. Bạch Khinh Dạ bỗng nhiên đạp cửa ra, bước vào trong nhà hàng.
Nếu cùng anh vào trong, lỡ may chạm mặt Tú Linh thì hỏng bét!
“Khinh Dạ, anh thả em xuống đi, em tự đi được rồi.” Ôn Noãn phản kháng, hốt hoảng.
Anh ngược lại không buông tay mà còn ôm cô chặt hơn, cảnh tượng đó quả nhiên đã lọt vào trong mắt của Nhu Tiểu Vũ.
“Khinh Dạ…?”
Cô ta đờ đẫn nhìn hai người, đôi mắt như xoáy sâu vào Ôn Noãn, hận không thể róc da xẻ thịt cô.
Nhu Tiểu Vũ tìm anh khắp nơi, không ngờ anh lại cùng Ôn Noãn thân thân mật mật ở một góc.
Cô ta hận Ôn Noãn tới tận xương tuỷ, đã đến tận đây rồi mà cô vẫn bám theo cô ta. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt mà Bạch Khinh Dạ dành cho mình, Nhu Tiểu Vũ càng chắc chắn có sự nhúng tay của Ôn Noãn
“Khinh Dạ, ông ngoại đang đợi chúng ta kìa, chúng ta cùng vào thôi.”
Trong lòng cô ta đang dâng lên từng đợt sóng ngầm mà vẫn phải gắng gượng nở một nụ cười tươi.
Ôn Noãn nghe thế, lòng chợt buồn bã, thì ra hôm nay anh đi ăn tối cùng với Nhu Tiểu Vũ sao?
“Được.”
Bạch Khinh Dạ bế cô vào thẳng bên trong phòng ăn dưới con mắt kinh ngạc của Nhu Tiểu Vũ, Bạch lão gia và Nhu Cẩn.
Vẻ mặt của Bạch lão gia lập tức tối sầm:
“Khinh Dạ, chuyện này là thế nào?”
“Như ông thấy đấy, Ôn Noãn sẽ ngồi ăn cùng với chúng ta.”
Bạch lão gia giận dữ đập bàn:
“Ông hỏi tại sao cô ta lại ở đây?!”
“Cháu tình cờ gặp cô ấy ở bên ngoài nên mới đưa cô ấy vào đây.” Anh nhàn nhạt đáp.
“Tình cờ? Cháu nghĩ ông sẽ tin mấy lời này sao?!” Bạch lão gia lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua Ôn Noãn như kẻ phá hoại.
Cô cúi gằm mặt, hai bàn tay xoắn vào nhau.
Nhu Cẩn bỗng đứng dậy:
“Bạch lão gia, tôi nghĩ tôi không thể tham gia vào bữa ăn tối này được nữa, tôi còn có chút chuyện, hôm khác sẽ gặp lại ngài.”
Nói rồi, ông ta liền liếc mắt ra hiệu cho Nhu Tiểu Vũ, cô ta muốn ở lại nhưng không được, ánh mắt uất hận nhìn Ôn Noãn một cái rồi mới đi.
Bạch Khinh Dạ thấy cô không nói gì chỉ cúi gằm mặt, vô tình ánh mắt anh chạm phải khe ngực trắng ngần của cô, trong lòng tức khắc nóng lên.
“Ôn Noãn, em không có gì muốn nói với tôi hay sao?” Thanh âm trầm trầm của Bạch Khinh Dạ từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, ẩn chứa phẫn nộ cố kìm nén.
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đọng lại giọt sương chưa tan, tóc tai rối bời, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương vô cùng, bị cô nhìn với ánh mắt vô tội như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của anh thoáng vơi bớt đôi phần.
Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh, tựa như sao anh lại xuất hiện đúng lúc ở đây để cứu cô, hay là trong lòng anh bây giờ đang nghĩ đến điều gì, còn cả ban nãy cô bị Hứa Bác Văn động vào anh có chê cô hay không…nhưng những câu hỏi đó đến miệng lại không tài nào thốt ra được.
Cuối cùng, từ mà cô thốt ra được lại chỉ là ba từ:
“Em xin lỗi…”
Bạch Khinh Dạ im lặng một lúc, vẻ mặt liền rơi vào trầm ngâm, đến ánh mắt cũng tối tăm.
“Xin lỗi cái gì?”
Thấy cô không trả lời, Bạch Khinh Dạ sải từng bước dài bế cô ra xe ô tô của mình. Trong không gian chật hẹp, Ôn Noãn càng cảm nhận được sức ép đến từ anh.
Bạch Khinh Dạ bỗng đưa tay ra nắm lấy khuôn cằm nhỏ của cô, không dùng sức. Khoé miệng anh khẽ khàng nhếch lên thành một nụ cười châm biếm:
“Ôn Noãn, nếu em muốn lấy lòng tôi thì cần phải cố gắng thêm nữa.”
Lấy lòng?
Cô cười khổ, hỏi:
“Trong lòng anh rốt cuộc coi em là gì? Đồ chơi? Bạn gái hay là người tình?”
Bạch Khinh Dạ đến giải thích cũng không muốn, nhanh tản buông một câu:
“Em nghĩ như thế nào thì là như thế.”
Ôn Noãn nghe hiểu thành ý khác. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô trắng ngần, mi mắt cụp xuống buồn bã, cảm giác mong mang như một bông hoa. Bạch Khinh Dạ không nhịn được, cúi đầu xuống hôn cô.
Hai làn môi tiếp xúc với nhau, cô hơi cứng người nhưng không đẩy anh ra. Bạch Khinh Dạ quan sát vẻ mặt cô, thấy cô không bài trừ mới dần tiến vào sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt với nhau, Ôn Noãn thực nhớ mùi hương của Bạch Khinh Dạ, cùng là đàn ông nhưng cảm giác mà anh đem đến cho cô khác hẳn với Hứa Bác Văn.
Bạch Khinh Dạ mút lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của Ôn Noãn, lúc dịu dàng khi cuồng nhiệt như trêu đùa. Bờ môi thi thoảng miết nhẹ môi cô như dây dưa quyến luyến, đột nhiên nụ hôn dần trở nên mạnh bao hơn, Bạch Khinh Dạ mút mạnh lưỡi cô, còn cắn nhẹ nó. Ôn Noãn đau đớn bật lên tiếng kêu, càng làm cho anh phấn khích hơn.
Anh đè cô xuống ghế xe, mặt ghế hơi cứng làm cô có chút đau. Bạch Khinh Dạ đè cô xuống thân mình, hai chân kẹp chặt hai chân thon dài của cô không cho cô vùng vẫy. Đôi môi di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, ở đúng nơi mà Hứa Bác Văn chạm qua, mút mạnh một cái để lại dấu hôn trên đó.
“A…” Ôn Noãn chống tay lên ngực anh, cơ thể như có một dòng điện chạy ngang qua.
Hơi thở anh phả xuống nơi đầy đặn mềm mại, trực tiếp cắn xuống.
“Ư…đau…”
Cô nhíu mày, mở mắt nhìn anh.
Ngực bên trái gần xương quai xanh xuất hiện một dấu răng rớm máu, giống như bông hoa nở rộ trên làn da trắng nõn.
Trước mắt cô như bao phủ một tầng sương, thấy anh liên tục cắn mình, Ôn Noãn cảm thấy vừa đau vừa ngứa ngáy. Cô dùng tay chống cự lên khuôn ngực anh, run rẩy nói:
“Đau quá…Bạch Khinh Dạ, anh đừng cắn nữa.”
Anh không đáp, tiếp tục khắc ấn ký lên ngực cô, Ôn Noãn không còn sức phản kháng, nhắm mắt mặc cho anh muốn làm gì tuỳ ý. Cô đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng không ngờ anh lại không làm gì cô thêm nữa.
Bạch Khinh Dạ kéo áo xuống che cho cô. Anh ngồi dậy, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hoàn toàn chẳng có lấy chút cảm xúc nào. Ôn Noãn bối rối ngồi dậy, lấy tay kéo áo, điều chỉnh lại hô hấp.
Không gian trong xe chìm vào yên ắng, Ôn Noãn cắn môi, lí nhí nói:
“Cảm ơn anh vì ban nãy đã cứu em.”
Bạch Khinh Dạ không lên tiếng, nửa khuôn mặt anh chìm vào trong bóng tối nên cô không thấy được vẻ mặt của anh lúc này.
Cô mở cửa xuống xe, đúng lúc đó anh lại cất tiếng:
“Ôn Noãn, em nên nhớ em vẫn là người phụ nữ của Bạch Khinh Dạ tôi, đừng có để cho bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào.”
“Ừm.”
Cô chỉ trả lời khẽ một tiếng. Không cần biết anh có nghe thấy hay không liền mở cửa muốn ra khỏi xe.
Nhưng Ôn Noãn nhất thời quên mất hai chân mình không thể tự đi được, vừa đặt chân xuống đất đã loạng choạng té ngã, may mắn là Bạch Khinh Dạ nhanh tay ôm eo cô kéo lại, nếu không khuôn mặt này e rằng sẽ bị huỷ dung.
Ôn Noãn khẽ vùng ra, tức khắc eo bị siết chặt.
Hốc mắt cô hơi nóng lên, tại sao hành động và lời nói của anh lại khác biệt như vậy?
“Anh buông em ra đi, em tự đi được.”
Nếu trong lòng anh cô không có vị trí gì đặc biệt thì anh còn mất công quan tâm tới cô làm gì?
Bạch Khinh Dạ lưu luyến tư vị mềm mại trên từng nơi tiếp xúc với cô, và cả mùi hương ngọt ngào kia. Vậy mà thái độ của cô lại tỏ ra lạnh nhạt và xa cách như vậy?
Anh khẽ nhếch môi, hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai cô:
“Tôi muốn thả em ra hay không là quyền của tôi.”
Vẻ mặt Ôn Noãn lộ ra sự quẫn bách. Bạch Khinh Dạ bỗng nhiên đạp cửa ra, bước vào trong nhà hàng.
Nếu cùng anh vào trong, lỡ may chạm mặt Tú Linh thì hỏng bét!
“Khinh Dạ, anh thả em xuống đi, em tự đi được rồi.” Ôn Noãn phản kháng, hốt hoảng.
Anh ngược lại không buông tay mà còn ôm cô chặt hơn, cảnh tượng đó quả nhiên đã lọt vào trong mắt của Nhu Tiểu Vũ.
“Khinh Dạ…?”
Cô ta đờ đẫn nhìn hai người, đôi mắt như xoáy sâu vào Ôn Noãn, hận không thể róc da xẻ thịt cô.
Nhu Tiểu Vũ tìm anh khắp nơi, không ngờ anh lại cùng Ôn Noãn thân thân mật mật ở một góc.
Cô ta hận Ôn Noãn tới tận xương tuỷ, đã đến tận đây rồi mà cô vẫn bám theo cô ta. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt mà Bạch Khinh Dạ dành cho mình, Nhu Tiểu Vũ càng chắc chắn có sự nhúng tay của Ôn Noãn
“Khinh Dạ, ông ngoại đang đợi chúng ta kìa, chúng ta cùng vào thôi.”
Trong lòng cô ta đang dâng lên từng đợt sóng ngầm mà vẫn phải gắng gượng nở một nụ cười tươi.
Ôn Noãn nghe thế, lòng chợt buồn bã, thì ra hôm nay anh đi ăn tối cùng với Nhu Tiểu Vũ sao?
“Được.”
Bạch Khinh Dạ bế cô vào thẳng bên trong phòng ăn dưới con mắt kinh ngạc của Nhu Tiểu Vũ, Bạch lão gia và Nhu Cẩn.
Vẻ mặt của Bạch lão gia lập tức tối sầm:
“Khinh Dạ, chuyện này là thế nào?”
“Như ông thấy đấy, Ôn Noãn sẽ ngồi ăn cùng với chúng ta.”
Bạch lão gia giận dữ đập bàn:
“Ông hỏi tại sao cô ta lại ở đây?!”
“Cháu tình cờ gặp cô ấy ở bên ngoài nên mới đưa cô ấy vào đây.” Anh nhàn nhạt đáp.
“Tình cờ? Cháu nghĩ ông sẽ tin mấy lời này sao?!” Bạch lão gia lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua Ôn Noãn như kẻ phá hoại.
Cô cúi gằm mặt, hai bàn tay xoắn vào nhau.
Nhu Cẩn bỗng đứng dậy:
“Bạch lão gia, tôi nghĩ tôi không thể tham gia vào bữa ăn tối này được nữa, tôi còn có chút chuyện, hôm khác sẽ gặp lại ngài.”
Nói rồi, ông ta liền liếc mắt ra hiệu cho Nhu Tiểu Vũ, cô ta muốn ở lại nhưng không được, ánh mắt uất hận nhìn Ôn Noãn một cái rồi mới đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.