Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
Chương 37:
Ngọc Lư Phiến Hoa
01/02/2024
Cố Khê Kiều không có rời khỏi cổng trường, mà chỉ đi theo đại lộ của khuôn viên đến cuối.
Bởi vì bị Ngũ Hoằng Văn chặn lại, cô lãng phí một chút thời gian, trước khi đi còn đứng trên lầu nhìn một chút, xe của nhà họ Cố ngoài cổng đã rời đi, nhưng hôm nay là thứ sáu, tan học sớm hơn một tiết so với bình thường, vì vậy bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Cuối cùng là một tòa nhà nhỏ, tầng dưới là nơi học sinh mỹ thuật của trường Nhất Trung học tập.
Lúc này, cửa phòng học trong góc khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy rải rác bảng vẽ.
Cố Khê Kiều đứng ở cửa hồi lâu, áp suất không khí bên người có hơi thấp, hệ thống trong không gian ảo bịt miệng mình lại, không dám vào lúc như vậy quấy rầy cô, thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.
Chỉ có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở bàn vẽ bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động thì hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy Cố Khê Kiều thì sửng sốt một chút, sau đó cau mày ra vẻ chán ghét, "Sao cậu lại tới đây?!"
Cố Khê Kiều liếc cậu ta một cái, không để ý tới cậu ta, tìm một chỗ cách cậu ta xa nhất ngồi xuống, trên bàn vẽ có một tấm vải trắng sạch sẽ, cô cúi đầu duỗi tay vuốt nhẹ tấm bạt, trong mắt thoáng một tia hoài niệm.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên từ tận đáy lòng.
Kiếp trước, nhà họ Cố đã làm cho cô bị liệt hai tay, cho rằng mình sẽ không thể cầm cọ vẽ nữa, bởi vì quá tuyệt vọng, cô lựa chọn cùng đồng vu quy tận cùng bọn họ.
Về sau, linh hồn thể của cô mặc dù ở trong không gian hư ảo, nhưng cũng chưa từng cầm cọ vẽ, vết thương gãy tay quá mức khó quên.
Thái độ thờ ơ của Cố Khê Kiều khiến Chung Vịnh Tư càng khó chịu hơn.
Cậu ta là một tài năng nổi tiếng ở trường Nhất Trung, trình độ Quốc hoạ cũng rất cao, cậu ta đã giành được vô số huy chươn.g trong cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên ở thành phố N. Cậu ta đã được tiến cử vào khoa nghệ thuật của trường đại học A trước khi tốt nghiệp Trung học phổ thông.
Tài năng vẽ tranh sơn dầu của Cố Tích Cẩn rất cao, nhưng điểm các môn văn hóa của cô ta cũng rất tốt, được coi là một cô gái tài năng ở trường Nhất Trung, mối quan hệ riêng tư với Chung Vịnh Tư cũng rất tốt.
Tuy nhiên, Chung Vịnh Tư không thích người nửa đường đến nhà họ Cố, Cố Khê Kiều, bỏ rơi mẹ nuôi và bất kính với cha ruột của mình bị coi là bất hiếu, tự phụ, ghen tuông, cậu ta sống thanh cao tự tại, ghét nhất kiểu người như thế.
"Làm sao, cậu tới đây là vẽ tranh, nhưng loại người như cậu có biết tranh sơn dầu là cái gì không?" Chung Vịnh Tư đang định rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền dừng lại, ánh mắt quét về phía Cố Khê Kiều.
"Có phải cậu đã xem đề cử triển lãm nghệ thuật ở thành phố N của A Cẩn, nên cũng muốn tham gia? Cậu có biết xấu hổ không, hay coi tranh sơn dầu là trò trẻ con!" Chung Vịnh Tư đột nhiên nổi giận, loại nghệ thuật gia này tính tình quái dị, không thích loại người chỉ vì danh lợi mà phỉ báng nghệ thuật cao quý, cậu ta nhìn Cố Khê Kiều với ánh mắt như đuốc, sải bước về phía cô.
Nhưng khi còn cách Cố Khê Kiều ba bước, cậu ta đột nhiên dừng lại, giống như đụng phải một bức tường vô hình.
Rõ ràng định tiến lên nhấc tấm bảng vẽ của cô ra, nhưng lại không thể động đậy, điều này khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi kỳ lạ.
Cố Khê Kiều lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi liếc nhìn Chung Vịnh Tư, "Có chuyện gì vậy?"
Cô cười lạnh, triển lãm tranh sơn dầu? Nếu không phải người này nhắc tới, cô sẽ quên có chuyện như vậy, cô bởi vì Cố Tích Cẩn mà học vẽ tranh sơn dầu sao? Vậy thì phải xem Cố Tích Cẩn có mặt mũi lớn như vậy không!
Nhưng cô không muốn giải thích thêm với Chung Vịnh Tư, không giống nhau và giải thích cũng vô ích.
Bởi vì bị Ngũ Hoằng Văn chặn lại, cô lãng phí một chút thời gian, trước khi đi còn đứng trên lầu nhìn một chút, xe của nhà họ Cố ngoài cổng đã rời đi, nhưng hôm nay là thứ sáu, tan học sớm hơn một tiết so với bình thường, vì vậy bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Cuối cùng là một tòa nhà nhỏ, tầng dưới là nơi học sinh mỹ thuật của trường Nhất Trung học tập.
Lúc này, cửa phòng học trong góc khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy rải rác bảng vẽ.
Cố Khê Kiều đứng ở cửa hồi lâu, áp suất không khí bên người có hơi thấp, hệ thống trong không gian ảo bịt miệng mình lại, không dám vào lúc như vậy quấy rầy cô, thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.
Chỉ có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở bàn vẽ bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động thì hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy Cố Khê Kiều thì sửng sốt một chút, sau đó cau mày ra vẻ chán ghét, "Sao cậu lại tới đây?!"
Cố Khê Kiều liếc cậu ta một cái, không để ý tới cậu ta, tìm một chỗ cách cậu ta xa nhất ngồi xuống, trên bàn vẽ có một tấm vải trắng sạch sẽ, cô cúi đầu duỗi tay vuốt nhẹ tấm bạt, trong mắt thoáng một tia hoài niệm.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên từ tận đáy lòng.
Kiếp trước, nhà họ Cố đã làm cho cô bị liệt hai tay, cho rằng mình sẽ không thể cầm cọ vẽ nữa, bởi vì quá tuyệt vọng, cô lựa chọn cùng đồng vu quy tận cùng bọn họ.
Về sau, linh hồn thể của cô mặc dù ở trong không gian hư ảo, nhưng cũng chưa từng cầm cọ vẽ, vết thương gãy tay quá mức khó quên.
Thái độ thờ ơ của Cố Khê Kiều khiến Chung Vịnh Tư càng khó chịu hơn.
Cậu ta là một tài năng nổi tiếng ở trường Nhất Trung, trình độ Quốc hoạ cũng rất cao, cậu ta đã giành được vô số huy chươn.g trong cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên ở thành phố N. Cậu ta đã được tiến cử vào khoa nghệ thuật của trường đại học A trước khi tốt nghiệp Trung học phổ thông.
Tài năng vẽ tranh sơn dầu của Cố Tích Cẩn rất cao, nhưng điểm các môn văn hóa của cô ta cũng rất tốt, được coi là một cô gái tài năng ở trường Nhất Trung, mối quan hệ riêng tư với Chung Vịnh Tư cũng rất tốt.
Tuy nhiên, Chung Vịnh Tư không thích người nửa đường đến nhà họ Cố, Cố Khê Kiều, bỏ rơi mẹ nuôi và bất kính với cha ruột của mình bị coi là bất hiếu, tự phụ, ghen tuông, cậu ta sống thanh cao tự tại, ghét nhất kiểu người như thế.
"Làm sao, cậu tới đây là vẽ tranh, nhưng loại người như cậu có biết tranh sơn dầu là cái gì không?" Chung Vịnh Tư đang định rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền dừng lại, ánh mắt quét về phía Cố Khê Kiều.
"Có phải cậu đã xem đề cử triển lãm nghệ thuật ở thành phố N của A Cẩn, nên cũng muốn tham gia? Cậu có biết xấu hổ không, hay coi tranh sơn dầu là trò trẻ con!" Chung Vịnh Tư đột nhiên nổi giận, loại nghệ thuật gia này tính tình quái dị, không thích loại người chỉ vì danh lợi mà phỉ báng nghệ thuật cao quý, cậu ta nhìn Cố Khê Kiều với ánh mắt như đuốc, sải bước về phía cô.
Nhưng khi còn cách Cố Khê Kiều ba bước, cậu ta đột nhiên dừng lại, giống như đụng phải một bức tường vô hình.
Rõ ràng định tiến lên nhấc tấm bảng vẽ của cô ra, nhưng lại không thể động đậy, điều này khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi kỳ lạ.
Cố Khê Kiều lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi liếc nhìn Chung Vịnh Tư, "Có chuyện gì vậy?"
Cô cười lạnh, triển lãm tranh sơn dầu? Nếu không phải người này nhắc tới, cô sẽ quên có chuyện như vậy, cô bởi vì Cố Tích Cẩn mà học vẽ tranh sơn dầu sao? Vậy thì phải xem Cố Tích Cẩn có mặt mũi lớn như vậy không!
Nhưng cô không muốn giải thích thêm với Chung Vịnh Tư, không giống nhau và giải thích cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.