Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
Chương 4: Gặp Gỡ
Ngọc Lư Phiến Hoa
01/02/2024
Cái hệ thống suốt ngày tỏ vẻ dễ thương này, khiến cô cảm thấy vô cùng ưu phiền, “Chiếc xe đều đến trước mắt rồi cậu mới nói với tôi phía trước có nguy hiểm hả? 0.01 giây có thể tránh khỏi, tôi còn là người sao!”
【Kí chủ, hệ thống còn đang ở cấp 0, là cấp thấp nhất, còn rất yếu kém cần kí chủ làm nhiều nhiệm vụ sau đó thăng cấp độ, nâng cao chức năng của hệ thống, lúc đó sẽ không xuất hiện sự việc tương tự !】Vẻ mặt của hệ thống buồn rười rượi, nó cũng rất tủi thân.
“Vậy thì cần cậu làm gì nữa chứ!” Cố Khê Kiều hơi nhắm mắt lại suy nghĩ .
Chiếc xe này xuất hiện thật sự là kỳ lạ, làm sao cô sẽ xui xẻo như vậy chứ? Ngay cả tránh né cũng không kịp ?
Hệ thống bị xem thường: 【……】hu hu hu !
Lưng của cô rất thẳng tắp, khẽ nhắm mắt lại, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, lúc này có thể nhìn thấy vết thương trên đầu gối trầy một mảng da, còn đang chảy máu, thịt lộ ra bên ngoài, ở bên trong vết thương mơ hồ còn nhìn thấy đất đá, làn da trắng nõn càng tăng thêm rất sự đáng sợ của vết thương sưng tấy xanh tím.
Chú tài xế lợi dụng ánh sáng đèn nhìn rõ tình trạng vết thương này, ngay lập tức ngẩn người, bị thương nặng như vậy sao?
Vẻ mặt của cô dưới ánh đèn xe hơi đờ đẫn nhưng vẫn có thể thấy đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được vẽ ra, hàng lông mi dài cong vút xinh đẹp sạch sẽ thanh tú chỉ là đôi mắt hơi híp lại chợt hiện ra sự lạnh lùng làm cho tài xế hơi sủng sốt.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy trong ánh mắt của cô gái trong veo sáng rực, đáy mắt trong suốt mà xinh đẹp, không khác gì với những thiếu nữ đồng trang lứa.
Ông ta dụi dụi mắt, cảm thấy cô gái này nhìn không giống với một kẻ ăn vạ, hơn nữa ăn vạ ở khu người giàu đây không phải chán sống rồi sao? Nghĩ đến những điều này liền trao đổi với người ngồi phía sau xe, sau khi nói mấy câu liền quyết định sẽ đưa cô gái này đến bệnh viện.
Cố Khê Kiều thử nhấc chân lên khẽ cử động liền cảm giác đau đớn đến thấu tim từ đôi chân truyền lên, mặc dù cô là một đứa nhà quê thô lỗ nhưng bình thường, mẹ nuôi từ trước tới giờ chưa từng để cô thiếu thốn, cô sống cũng không tệ còn có thể học tài nghệ với ông lão nhà kế bên, sống trong vùng núi hẻo lánh cũng là được nuông chiều từ bé đột nhiên bị thương cô cũng cảm thấy đau.
Nhưng có đau nữa cũng không đau bằng lúc mười ngón tay bị nghiền nát.
Ánh mắt của Cố Khê Kiều vẫn lạnh lùng, cô bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt, con đường này rất dài lại đang ở khu của người giàu, xe taxi sẽ không thể đi vào đây, thế là cô không nghĩ nhiều liền đi đến chiếc siêu xe huênh hoang này.
Cửa xe vừa đóng lại, một cỗ năng lực tinh thần đè ép cô.
Sắc mặt Cố Khê Kiều lập tức trắng bệch.
Cô ở trong không gian của hệ thống thời gian rất dài, thời gian đó đã xem rất nhiều cuốn sách, tự nhiên cũng hiểu một số võ thuật Trung Quốc lúc này, năng lực tinh thần đè ép tới ngay cả người đã sống hai kiếp đều cảm thấy mình không bằng người này.
Cô chỉ cảm thấy năng lực tinh thần của mình bị chấn động, trước nay chưa từng có trong đầu, giống như bị đau đớn đến tê liệt!
Nếu người này càng dùng thêm một phần lực nữa thì cô rất có thể sẽ trở thành một tên ngốc sau khi năng lực tinh thần bị tổn hại!
Hệ thống đã hóa thành hình người trong không gian hư ảo, đôi mắt trừng lớn không thể tin tưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hai tay lập tức chắp tay niệm chú sắp xếp cho Cố Khê Kiều một không gian cách ly.
Cảm thấy áp lực trên cơ thể như thuỷ triều rút đi, thần kinh Cố Khê Kiều dần dần thả lỏng một chút giữ lại bảy phần cảnh giác.
Bóng dáng người ngồi phía sau bỗng ngẩng đầu lên, trong ghế sau mờ tối lộ ra một đôi mắt sâu thẳm như có một ánh sáng chân thật, chiếu thẳng vào lưng của Cố Khê Kiều, Cố Khê Kiều bởi vì bị vây trong không gian cách ly không cảm nhận được ánh mắt này.
Chiếc xe rất nhanh đã đến bệnh viện, Cố Khê Kiều giống như nhảy từ trên xe xuống cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, cảm giác cận kề với cái chết thật khiến người ta hoảng sợ.
Chú tài xế thấy cô bước đi khập khiễng vội vàng xuống xe đỡ cô.
Sau khi họ bước đi cửa kính sau xe chầm chậm hạ xuống lộ ra một bóng dáng lạnh lùng điềm tĩnh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi mắt hơi nhướng lên lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, trong đồng tử càng không nhìn ra chút biểu cảm nào, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, toàn bộ các đường nét trên gương mặt có thể nhìn ra được là cực kỳ đẹp trai.
Ngón tay thon dài trắng sáng hơi cử động mấy cái, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, anh híp mắt lại một lúc sau đặt cuốn sách trên đùi xuống mở cửa xe bước vào màn đêm.
【Kí chủ, hệ thống còn đang ở cấp 0, là cấp thấp nhất, còn rất yếu kém cần kí chủ làm nhiều nhiệm vụ sau đó thăng cấp độ, nâng cao chức năng của hệ thống, lúc đó sẽ không xuất hiện sự việc tương tự !】Vẻ mặt của hệ thống buồn rười rượi, nó cũng rất tủi thân.
“Vậy thì cần cậu làm gì nữa chứ!” Cố Khê Kiều hơi nhắm mắt lại suy nghĩ .
Chiếc xe này xuất hiện thật sự là kỳ lạ, làm sao cô sẽ xui xẻo như vậy chứ? Ngay cả tránh né cũng không kịp ?
Hệ thống bị xem thường: 【……】hu hu hu !
Lưng của cô rất thẳng tắp, khẽ nhắm mắt lại, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, lúc này có thể nhìn thấy vết thương trên đầu gối trầy một mảng da, còn đang chảy máu, thịt lộ ra bên ngoài, ở bên trong vết thương mơ hồ còn nhìn thấy đất đá, làn da trắng nõn càng tăng thêm rất sự đáng sợ của vết thương sưng tấy xanh tím.
Chú tài xế lợi dụng ánh sáng đèn nhìn rõ tình trạng vết thương này, ngay lập tức ngẩn người, bị thương nặng như vậy sao?
Vẻ mặt của cô dưới ánh đèn xe hơi đờ đẫn nhưng vẫn có thể thấy đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được vẽ ra, hàng lông mi dài cong vút xinh đẹp sạch sẽ thanh tú chỉ là đôi mắt hơi híp lại chợt hiện ra sự lạnh lùng làm cho tài xế hơi sủng sốt.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy trong ánh mắt của cô gái trong veo sáng rực, đáy mắt trong suốt mà xinh đẹp, không khác gì với những thiếu nữ đồng trang lứa.
Ông ta dụi dụi mắt, cảm thấy cô gái này nhìn không giống với một kẻ ăn vạ, hơn nữa ăn vạ ở khu người giàu đây không phải chán sống rồi sao? Nghĩ đến những điều này liền trao đổi với người ngồi phía sau xe, sau khi nói mấy câu liền quyết định sẽ đưa cô gái này đến bệnh viện.
Cố Khê Kiều thử nhấc chân lên khẽ cử động liền cảm giác đau đớn đến thấu tim từ đôi chân truyền lên, mặc dù cô là một đứa nhà quê thô lỗ nhưng bình thường, mẹ nuôi từ trước tới giờ chưa từng để cô thiếu thốn, cô sống cũng không tệ còn có thể học tài nghệ với ông lão nhà kế bên, sống trong vùng núi hẻo lánh cũng là được nuông chiều từ bé đột nhiên bị thương cô cũng cảm thấy đau.
Nhưng có đau nữa cũng không đau bằng lúc mười ngón tay bị nghiền nát.
Ánh mắt của Cố Khê Kiều vẫn lạnh lùng, cô bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt, con đường này rất dài lại đang ở khu của người giàu, xe taxi sẽ không thể đi vào đây, thế là cô không nghĩ nhiều liền đi đến chiếc siêu xe huênh hoang này.
Cửa xe vừa đóng lại, một cỗ năng lực tinh thần đè ép cô.
Sắc mặt Cố Khê Kiều lập tức trắng bệch.
Cô ở trong không gian của hệ thống thời gian rất dài, thời gian đó đã xem rất nhiều cuốn sách, tự nhiên cũng hiểu một số võ thuật Trung Quốc lúc này, năng lực tinh thần đè ép tới ngay cả người đã sống hai kiếp đều cảm thấy mình không bằng người này.
Cô chỉ cảm thấy năng lực tinh thần của mình bị chấn động, trước nay chưa từng có trong đầu, giống như bị đau đớn đến tê liệt!
Nếu người này càng dùng thêm một phần lực nữa thì cô rất có thể sẽ trở thành một tên ngốc sau khi năng lực tinh thần bị tổn hại!
Hệ thống đã hóa thành hình người trong không gian hư ảo, đôi mắt trừng lớn không thể tin tưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hai tay lập tức chắp tay niệm chú sắp xếp cho Cố Khê Kiều một không gian cách ly.
Cảm thấy áp lực trên cơ thể như thuỷ triều rút đi, thần kinh Cố Khê Kiều dần dần thả lỏng một chút giữ lại bảy phần cảnh giác.
Bóng dáng người ngồi phía sau bỗng ngẩng đầu lên, trong ghế sau mờ tối lộ ra một đôi mắt sâu thẳm như có một ánh sáng chân thật, chiếu thẳng vào lưng của Cố Khê Kiều, Cố Khê Kiều bởi vì bị vây trong không gian cách ly không cảm nhận được ánh mắt này.
Chiếc xe rất nhanh đã đến bệnh viện, Cố Khê Kiều giống như nhảy từ trên xe xuống cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, cảm giác cận kề với cái chết thật khiến người ta hoảng sợ.
Chú tài xế thấy cô bước đi khập khiễng vội vàng xuống xe đỡ cô.
Sau khi họ bước đi cửa kính sau xe chầm chậm hạ xuống lộ ra một bóng dáng lạnh lùng điềm tĩnh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi mắt hơi nhướng lên lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, trong đồng tử càng không nhìn ra chút biểu cảm nào, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, toàn bộ các đường nét trên gương mặt có thể nhìn ra được là cực kỳ đẹp trai.
Ngón tay thon dài trắng sáng hơi cử động mấy cái, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng, anh híp mắt lại một lúc sau đặt cuốn sách trên đùi xuống mở cửa xe bước vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.