Chương 28: Chuyển Lớp
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
19/07/2023
Trì Thư Nhan nghĩ một chút liền biết, nhất định là mẹ của Ngô Văn Vân là Dương Ngọc Trân ở cục cảnh sát không chiếm được lợi ích gì, bụng đầy tức giận mà không có chỗ xã nên đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp tạo áp lực.
Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trì Thư Nhan vẫn bình tĩnh sau khi bị bà ta dạy dỗ rất lâu, bà ta còn nghĩ khi bị mình nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ vô cùng hổ thẹn mà khóc lóc.
Nhưng bà ta cũng lười nghe Trì Thư Nhan khóc lóc, bởi vậy nên tâm trạng cũng tốt hơn chút, thế là tát một cái tát lại cho một quả táo, nói:
"Cô cũng là bất đắc dĩ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của cô, tuy là 2 lớp như nhau nhưng giáo viên lớp 12/5 giảng bài tương đối chậm, cũng phù hợp với tiến độ học tập của em."
"Được rồi, cô không cần phải nói lời hay ý đẹp nữa, em sẽ chuyển lớp."
Trì Thư Nhan vén tóc ra sau tai, tươi cười nói: "Em cũng biết ba em chưa bao giờ tặng quà cho cô nên cô không vui. Em chỉ thắc mắc không biết mẹ Ngô Văn Vân đã tặng cho cô bao nhiêu quà? Mà cô phải nói những lời này để lừa gạt em?"
"Trì Thư Nhan! Em nói bậy bạ cái gì?"
Ban đầu Ôn Minh Châu khiếp sợ, sau đó liền tức giận nhìn về Trì Thư Nhan. Trong thời gian đi dạy của bà ta còn chưa có học sinh nào dám nói chuyện với bả như vậy. Hơn nữa con bé này trong ấn tượng của bà ta là hơi hướng nội, yễn tĩnh, thẹn thùng.
Trì Thư Nhan cũng không đợi Ôn Minh Châu nói thêm gì nữa, cần cặp sách lên đi quay đầu nhìn về phía cả lớp mỉm cười: "Thật ra chuyển qua lớp kia cũng tốt, sau này nếu ai thấy tôi thì cứ làm như không quen biết, tôi sẽ cảm ơn mọi người lắm đó."
Nói xong cúi chào cả lớp rồi dứt khoát xoay người đi ra cửa thèm không quay đầu lại.
Lớp học im lặng không tiếng động, giờ mà có một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động.
Toàn bộ học sinh lớp 12/1 đều trợn mắt há miệng, lúc trước Trì Thư Nhan ít nói lại hay ngại ngùng, vậy mà giờ lại dám mạnh mẽ công khai mắng chủ nhiệm lớp.
Bọn họ giật mình nhìn bóng lưng tiêu sái khi rời đi của Trì Thư Nhan, trong đầu nhớ lại những lời cô vừa nói, vậy mà bọn họ cảm thấy hơi áy náy.
"Kỳ thật lâu lâu Trì Thư Nhan chỉ hơi chậm chạp hướng nội, chứ chưa bao giờ làm sai cái gì cả." Một nữ sinh mềm lòng lặng lẽ nói.
"Đúng vậy, cơ bản cậu ấy không có làm chuyện gì xấu, vì sao tất cả chúng ta đều muốn cậu ấy trở thành trò cười. Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu." Một nữ sinh khác cũng nhỏ giọng nói.
Đa số học sinh trong lớp đều yên lặng, thật ra trong lòng đã có đáp án. Có thể là do tâm lý số đông, bọn họ đều vui vẻ khi người khác gặp họa, nhưng lại cho rằng bản thân không có làm cái gì.
Nhưng bản thân họ đã sớm trở thành đồng lõa vì đã chê cười và châm chọc cậu ấy.
Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trì Thư Nhan vẫn bình tĩnh sau khi bị bà ta dạy dỗ rất lâu, bà ta còn nghĩ khi bị mình nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ vô cùng hổ thẹn mà khóc lóc.
Nhưng bà ta cũng lười nghe Trì Thư Nhan khóc lóc, bởi vậy nên tâm trạng cũng tốt hơn chút, thế là tát một cái tát lại cho một quả táo, nói:
"Cô cũng là bất đắc dĩ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của cô, tuy là 2 lớp như nhau nhưng giáo viên lớp 12/5 giảng bài tương đối chậm, cũng phù hợp với tiến độ học tập của em."
"Được rồi, cô không cần phải nói lời hay ý đẹp nữa, em sẽ chuyển lớp."
Trì Thư Nhan vén tóc ra sau tai, tươi cười nói: "Em cũng biết ba em chưa bao giờ tặng quà cho cô nên cô không vui. Em chỉ thắc mắc không biết mẹ Ngô Văn Vân đã tặng cho cô bao nhiêu quà? Mà cô phải nói những lời này để lừa gạt em?"
"Trì Thư Nhan! Em nói bậy bạ cái gì?"
Ban đầu Ôn Minh Châu khiếp sợ, sau đó liền tức giận nhìn về Trì Thư Nhan. Trong thời gian đi dạy của bà ta còn chưa có học sinh nào dám nói chuyện với bả như vậy. Hơn nữa con bé này trong ấn tượng của bà ta là hơi hướng nội, yễn tĩnh, thẹn thùng.
Trì Thư Nhan cũng không đợi Ôn Minh Châu nói thêm gì nữa, cần cặp sách lên đi quay đầu nhìn về phía cả lớp mỉm cười: "Thật ra chuyển qua lớp kia cũng tốt, sau này nếu ai thấy tôi thì cứ làm như không quen biết, tôi sẽ cảm ơn mọi người lắm đó."
Nói xong cúi chào cả lớp rồi dứt khoát xoay người đi ra cửa thèm không quay đầu lại.
Lớp học im lặng không tiếng động, giờ mà có một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động.
Toàn bộ học sinh lớp 12/1 đều trợn mắt há miệng, lúc trước Trì Thư Nhan ít nói lại hay ngại ngùng, vậy mà giờ lại dám mạnh mẽ công khai mắng chủ nhiệm lớp.
Bọn họ giật mình nhìn bóng lưng tiêu sái khi rời đi của Trì Thư Nhan, trong đầu nhớ lại những lời cô vừa nói, vậy mà bọn họ cảm thấy hơi áy náy.
"Kỳ thật lâu lâu Trì Thư Nhan chỉ hơi chậm chạp hướng nội, chứ chưa bao giờ làm sai cái gì cả." Một nữ sinh mềm lòng lặng lẽ nói.
"Đúng vậy, cơ bản cậu ấy không có làm chuyện gì xấu, vì sao tất cả chúng ta đều muốn cậu ấy trở thành trò cười. Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu." Một nữ sinh khác cũng nhỏ giọng nói.
Đa số học sinh trong lớp đều yên lặng, thật ra trong lòng đã có đáp án. Có thể là do tâm lý số đông, bọn họ đều vui vẻ khi người khác gặp họa, nhưng lại cho rằng bản thân không có làm cái gì.
Nhưng bản thân họ đã sớm trở thành đồng lõa vì đã chê cười và châm chọc cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.