Chương 48: Thi Pháp Bắt Quỷ
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
03/09/2023
"Trì đại sư, đại ca chúng tôi không sao chứ?" Tô Diệp Nhiên lo lắng nhìn Chu Côn Hùng đang hôn mê.
Trì Thư Nhan nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng, nói: "Một lát nữa có thể tỉnh lại, nhưng mà..."
"Nhưng mà? Nhưng mà làm sao?" Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Thư Nhan muốn nói lại thôi, vội vàng hỏi.
Trì Thư Nhan mỉm cười, lắc đầu, không nói gì nữa.
Âm khí của nữ quỷ này nặng như vậy, bị nhập mấy ngày nay, chỉ sợ đại thiếu gia này sẽ mất mấy năm dương thọ, nhưng nhìn mấy người bọn họ ai nấy đều không sợ trời không sợ đất, không sợ quyền thế, lại còn dám nửa đêm đi nghĩa địa tìm quỷ chơi.
Chắc ngay cả chết cũng không sợ, sẽ không tính toán việc mình mất mấy năm dương thọ đâu nhỉ?
Dù sao thọ mệnh của họ còn dài, Trì Thư Nhan nhún vai, cũng lười nói những lời này làm cho người ta không vui.
Trì Thư Nhan được mọi người vây quanh cảm ơn và tiễn ra xe. Dương Hoành Thịnh xung phong nhận việc đưa Trì Thư Nhan trở về nhà.
Trì Thư Nhan ngồi ở ghế sau, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Trì đại sư, ngài định xử lý chuyện của tôi như thế nào?" Dương Hoành Thịnh lo lắng bất an hỏi, anh vừa nghĩ tới việc mình bị một con quỷ chết đói nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chuyện của anh dễ hơn Chu Côn Hùng nhiều, chờ khi nào anh ăn uống thả ga thì tôi sẽ đến giúp." Trì Thư Nhan cũng không mở mắt nói.
Dương Hoành Thịnh nhăn mặt, không biết phải nói gì.
Ăn uống thả ga? Lời này sao như nói anh đang hưởng phúc vậy?
"Trì đại sư, hồi nãy ngài muốn nói lại thôi, có phải sau khi đại ca tôi bị nhập sẽ để lại di chứng gì hay không?" Dương Hoành Thịnh là một người thô tục nhưng tinh tế, nãy giờ vẫn luôn suy nghĩ lời mà Trì Thư Nhan còn chưa nói hết, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt gì.
Trì Thư Nhan nghe như vậy liền mở mắt ra, khẽ cười nói: "Giác quan của anh rất nhanh bén, nhưng anh thật sự muốn biết sao?"
Dương Hoành Thịnh vừa nghe Trì Thư Nhan nói vậy thì càng muốn biết, gật gật đầu: "Phải, phải, ngài nói đi."
Trì Thư Nhan nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đại ca của anh bị nhập mấy ngày nay, âm khí dính vào người khá nhiều nên sẽ mất vài năm dương thọ. Không chỉ có một mình anh ta mà anh cũng vậy nhưng đỡ hon, chỉ mất vài tháng, còn người anh em kia của anh thì may mắn hơn nhiều, cũng chỉ mất mấy chục ngày dương thọ."
Dương Hoành Thịnh đạp phanh gấp, chiếc xe dừng đột ngột. Bởi vì quán tính mà Trì Thư Nhan bị xóc nảy hất về phía trước, không biết nói gì:"Anh làm gì mà kích động như vậy!"
"Trì đại sư, sao ngài không nói sớm, chúng tôi sẽ không đoản mệnh đấy chứ? Tôi còn ngại sống không đủ lâu, sao lại tổn dương thọ."
Dương Hoành Thịnh hoảng sợ kêu lên: "Ngài nhất định phải cứu chúng tôi, tôi là con trai độc đinh đơn truyền ba đời của nhà chúng tôi, là huyết mạch duy nhất đó."
Trì Thư Nhan nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng, nói: "Một lát nữa có thể tỉnh lại, nhưng mà..."
"Nhưng mà? Nhưng mà làm sao?" Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Thư Nhan muốn nói lại thôi, vội vàng hỏi.
Trì Thư Nhan mỉm cười, lắc đầu, không nói gì nữa.
Âm khí của nữ quỷ này nặng như vậy, bị nhập mấy ngày nay, chỉ sợ đại thiếu gia này sẽ mất mấy năm dương thọ, nhưng nhìn mấy người bọn họ ai nấy đều không sợ trời không sợ đất, không sợ quyền thế, lại còn dám nửa đêm đi nghĩa địa tìm quỷ chơi.
Chắc ngay cả chết cũng không sợ, sẽ không tính toán việc mình mất mấy năm dương thọ đâu nhỉ?
Dù sao thọ mệnh của họ còn dài, Trì Thư Nhan nhún vai, cũng lười nói những lời này làm cho người ta không vui.
Trì Thư Nhan được mọi người vây quanh cảm ơn và tiễn ra xe. Dương Hoành Thịnh xung phong nhận việc đưa Trì Thư Nhan trở về nhà.
Trì Thư Nhan ngồi ở ghế sau, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Trì đại sư, ngài định xử lý chuyện của tôi như thế nào?" Dương Hoành Thịnh lo lắng bất an hỏi, anh vừa nghĩ tới việc mình bị một con quỷ chết đói nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chuyện của anh dễ hơn Chu Côn Hùng nhiều, chờ khi nào anh ăn uống thả ga thì tôi sẽ đến giúp." Trì Thư Nhan cũng không mở mắt nói.
Dương Hoành Thịnh nhăn mặt, không biết phải nói gì.
Ăn uống thả ga? Lời này sao như nói anh đang hưởng phúc vậy?
"Trì đại sư, hồi nãy ngài muốn nói lại thôi, có phải sau khi đại ca tôi bị nhập sẽ để lại di chứng gì hay không?" Dương Hoành Thịnh là một người thô tục nhưng tinh tế, nãy giờ vẫn luôn suy nghĩ lời mà Trì Thư Nhan còn chưa nói hết, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt gì.
Trì Thư Nhan nghe như vậy liền mở mắt ra, khẽ cười nói: "Giác quan của anh rất nhanh bén, nhưng anh thật sự muốn biết sao?"
Dương Hoành Thịnh vừa nghe Trì Thư Nhan nói vậy thì càng muốn biết, gật gật đầu: "Phải, phải, ngài nói đi."
Trì Thư Nhan nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đại ca của anh bị nhập mấy ngày nay, âm khí dính vào người khá nhiều nên sẽ mất vài năm dương thọ. Không chỉ có một mình anh ta mà anh cũng vậy nhưng đỡ hon, chỉ mất vài tháng, còn người anh em kia của anh thì may mắn hơn nhiều, cũng chỉ mất mấy chục ngày dương thọ."
Dương Hoành Thịnh đạp phanh gấp, chiếc xe dừng đột ngột. Bởi vì quán tính mà Trì Thư Nhan bị xóc nảy hất về phía trước, không biết nói gì:"Anh làm gì mà kích động như vậy!"
"Trì đại sư, sao ngài không nói sớm, chúng tôi sẽ không đoản mệnh đấy chứ? Tôi còn ngại sống không đủ lâu, sao lại tổn dương thọ."
Dương Hoành Thịnh hoảng sợ kêu lên: "Ngài nhất định phải cứu chúng tôi, tôi là con trai độc đinh đơn truyền ba đời của nhà chúng tôi, là huyết mạch duy nhất đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.