Chương 2: Trọng Sinh
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
16/07/2023
Thấy Trì Quế Hoa còn muốn nói tiếp, Trì Lăng Diễm khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua con gái vẫn đang nhắm mắt ngủ say trên giường một cái, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chị ba, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Trì Quế Hoa liền gật đầu đồng ý.
Cửa vừa mới đóng lại thì một lúc sau lông mi của Trì Thư Nhan liền cử động, cô chậm rãi mở mắt ra và nhìn xung quanh, dưới mũi đều là mùi nước khử trùng, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong lúc nhất thời có hơi ngẩn ngơ, vậy mà cô không chết, sao lại như vậy được?
Trì Thư Nhan trở mình một cái rồi đứng lên, hơi vươn vai và tiện tay sờ một cái, liền chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng mát lạnh trên cổ.
Lần này cô thật sự bị chấn động, khối ngọc này không phải đã sớm vỡ vụn rồi sao?
Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường có đặt một xấp báo.
Cho dù nhìn thấy ngày tháng ở trên báo thì cô vẫn không thể tin được, cũng mặc kệ cơ thể mình vẫn còn suy yếu không có bao nhiêu sức mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi cô nhìn thấy trong gương phản chiếu một khuôn mặt ngây ngô với mái tóc ngang che gần hết khuôn mặt và khí chất âm u của một cô gái tầm 17 - 18 tuổi.
Thì lúc này Trì Thư Nhan mới thật sự chắc chắn được, cô vô cùng vui mừng như muốn điên lên, rất muốn cười nhưng cười không nổi, giống như cảm xúc bị vỡ òa mà trút bỏ những uất ức bấy lâu nay của mình ra, khóc không thành tiếng, vậy mà cô đã quay về quá khứ.
Những chuyện tàn khốc kia vẫn chưa xảy ra, ba của cô cũng chưa xảy ra chuyện, Trì Thư Nhan vui mừng đến phát khóc, cho đến khi nghe thấy những tiếng gọi quen thuộc vang lên ở bên ngoài.
Trì Thư Nhan hít một hơi thật sâu thì mới bình tĩnh lại được, cô mở vòi nước ra và hứng nước rửa khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con có ở trong đó không? Ba vào nhé." Trì Lăng Diễm vừa đi vào phòng thì phát hiện ra con gái của mình không có nằm trên giường, khuôn mặt nghiêm nghị hiện rõ hoảng hốt.
Đang lúc cho rằng con gái đã chạy đi đâu, ông nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng động, ông hít sâu một hơi thì mới gõ nhẹ cửa sợ sẽ dọa đến con gái.
Do những năm nay ông thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên con gái càng ngày càng xa lạ với ông, thậm chí còn cảm thấy sợ ông.
Trì Lăng Diễm cũng hơi phiền muộn, ông không biết phải đối xử với cô như thế nào mới tốt, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành cô.
Nếu cấp dưới của ông nhìn thấy thiếu úy thường ngày lạnh lùng dũng mãnh lại tỏ ra vô cùng cẩn thận dè dặt như thế này, chỉ sợ tròng mắt của họ sẽ rơi ra ngoài hết.
Ngay lúc ông vẫn còn suy nghĩ thì cửa phòng vệ sinh liền mở ra, ông còn chưa kịp phản ứng thì một cơ thể mảnh mai trực tiếp lao tới, ông liền luống cuống tay chân vội vàng ôm lấy con gái nhà mình.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan." Giọng nói trầm thấp của Trì Lăng Diễm vang lên, nhìn con gái bảo bối ôm chặt lấy cổ của mình và vùi mặt vào cổ ông, ông chỉ cảm thấy cả trái tim đều muốn tan chảy ra.
Trì Thư Nhan cũng không nói lời nào, chỉ lo ôm chặt cổ ba mình, trong họng vang vài tiếng nức nở, đây là người ba vẫn còn sống sờ sờ của cô mà không phải là hũ tro cốt lạnh như băng kia nữa.
"Ôi, cháu… đứa nhỏ này, thật sự là không biết ngại mà, đã lớn như vậy rồi mà còn quấn lấy ba mình như vậy, ba cháu vừa mới trở về vẫn còn rất mệt mỏi, Nhan Nhan, mau xuống khỏi người ba cháu đi." Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Thư Nhan quấn lấy em tư như vậy thì có hơi kinh ngạc, bình thường cô cháu gái này của bà khi thấy em tư liền sợ hãi như chuột thấy mèo, sao lại có thể thân mật như vậy được.
Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bởi vì bị hoảng sợ nên khi nhìn thấy cha ruột của mình như tìm được chỗ dựa.
Trì Thư Nhan nghe thấy giọng nói này, đôi mắt hạnh liền mở to lên, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên giọng nói như ác mộng này, chanh chua cay nghiệt như thế nào, không niệm tình cũ mà nhục mạ cô, đem lòng tự trọng của cô mà vứt xuống đất dẫm đạp, đem tro cốt của ba cô ném vào trong thùng rác.
Trong mắt cô tràn đầy vẻ chán ghét, nắm chặt quần áo ở trên vai của Trì Lăng Diễm, cô mới có thể kiềm chế ý muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của người cô này, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng lại một kiểu.
Thấy Trì Thư Nhan không quan tâm đến, em tư của mình cũng không muốn thả xuống, bộ dạng như đang ôm trân bảo, thật sự Trì Quế Hoa nhìn thấy không ưa nổi, bĩu môi, chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, có cần phải che chở nó như vậy không?
Em tư cái gì cũng tốt nhưng chỉ có điểm này là không tốt.
Qua thật lâu sau Trì Lăng Diễm mới đặt con gái của mình lên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Nhan Nhan, cháu cũng thật là, làm sao có thể chạy đến nơi nguy hiểm như vậy được, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
Trì Quế Hoa quở trách Trì Thư Nhan: "Tính tình như khỉ hoang này của cháu cần phải sửa lại một chút."
Trì Thư Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trì Quế Hoa, không hiểu sao Trì Quế Hoa lại cảm thấy lạnh gáy, luôn cảm thấy đôi mắt của Trì Thư Nhan làm cho bà ta hoảng hốt, nhướng mày lên muốn dạy dỗ cô một chút.
Nhưng mà khi liếc nhìn qua thì thấy Trì Lăng Diễm nhướng mày, bà ta mới nhịn xuống một hơi này được, con nha đầu chết tiệt kia, chờ ba mày đi rồi, xem tao xử lý mày như thế nào.
Trên mặt bà ta nở nụ cười nói: "Nhan Nhan, chắc là cháu đói bụng rồi phải không, để cô đi mua chút đồ ăn cho cháu."
Nói xong liền xoay người rời đi. Trì Thư Nhan nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.
"Nhan Nhan, cơ thể con còn có chỗ không thoải mái thì nhất định phải nói cho ba và bác sĩ biết." Trì Lăng Diễm thấy con gái ngẩn người, chạm nhẹ trán cô một cái: "Ngẩn người cái gì vậy."
"Ba, ba đừng đi nữa có được không?" Trì Thư Nhan mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, cái đầu nhỏ nghiêng trên vai Trì Lăng Diễm làm nũng nói.
Trì Thư Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.
"Được, vậy ba phải nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận." Trì Thư Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình thì nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.
"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn trở về nhà mình ngủ, do con lạ giường mà cô con cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không chọn một ngày để cho cô con mang theo ba chị em họ của con chuyển vào nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trì Thư Nhan nghe thấy những lời nói giống y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô thật giỏi tính toán.
Đáng tiếc, lần này cô sẽ không ngu xuẩn dẫn sói vào nhà như vậy nữa.
Trì Quế Hoa liền gật đầu đồng ý.
Cửa vừa mới đóng lại thì một lúc sau lông mi của Trì Thư Nhan liền cử động, cô chậm rãi mở mắt ra và nhìn xung quanh, dưới mũi đều là mùi nước khử trùng, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong lúc nhất thời có hơi ngẩn ngơ, vậy mà cô không chết, sao lại như vậy được?
Trì Thư Nhan trở mình một cái rồi đứng lên, hơi vươn vai và tiện tay sờ một cái, liền chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng mát lạnh trên cổ.
Lần này cô thật sự bị chấn động, khối ngọc này không phải đã sớm vỡ vụn rồi sao?
Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường có đặt một xấp báo.
Cho dù nhìn thấy ngày tháng ở trên báo thì cô vẫn không thể tin được, cũng mặc kệ cơ thể mình vẫn còn suy yếu không có bao nhiêu sức mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi cô nhìn thấy trong gương phản chiếu một khuôn mặt ngây ngô với mái tóc ngang che gần hết khuôn mặt và khí chất âm u của một cô gái tầm 17 - 18 tuổi.
Thì lúc này Trì Thư Nhan mới thật sự chắc chắn được, cô vô cùng vui mừng như muốn điên lên, rất muốn cười nhưng cười không nổi, giống như cảm xúc bị vỡ òa mà trút bỏ những uất ức bấy lâu nay của mình ra, khóc không thành tiếng, vậy mà cô đã quay về quá khứ.
Những chuyện tàn khốc kia vẫn chưa xảy ra, ba của cô cũng chưa xảy ra chuyện, Trì Thư Nhan vui mừng đến phát khóc, cho đến khi nghe thấy những tiếng gọi quen thuộc vang lên ở bên ngoài.
Trì Thư Nhan hít một hơi thật sâu thì mới bình tĩnh lại được, cô mở vòi nước ra và hứng nước rửa khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con có ở trong đó không? Ba vào nhé." Trì Lăng Diễm vừa đi vào phòng thì phát hiện ra con gái của mình không có nằm trên giường, khuôn mặt nghiêm nghị hiện rõ hoảng hốt.
Đang lúc cho rằng con gái đã chạy đi đâu, ông nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng động, ông hít sâu một hơi thì mới gõ nhẹ cửa sợ sẽ dọa đến con gái.
Do những năm nay ông thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên con gái càng ngày càng xa lạ với ông, thậm chí còn cảm thấy sợ ông.
Trì Lăng Diễm cũng hơi phiền muộn, ông không biết phải đối xử với cô như thế nào mới tốt, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành cô.
Nếu cấp dưới của ông nhìn thấy thiếu úy thường ngày lạnh lùng dũng mãnh lại tỏ ra vô cùng cẩn thận dè dặt như thế này, chỉ sợ tròng mắt của họ sẽ rơi ra ngoài hết.
Ngay lúc ông vẫn còn suy nghĩ thì cửa phòng vệ sinh liền mở ra, ông còn chưa kịp phản ứng thì một cơ thể mảnh mai trực tiếp lao tới, ông liền luống cuống tay chân vội vàng ôm lấy con gái nhà mình.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan." Giọng nói trầm thấp của Trì Lăng Diễm vang lên, nhìn con gái bảo bối ôm chặt lấy cổ của mình và vùi mặt vào cổ ông, ông chỉ cảm thấy cả trái tim đều muốn tan chảy ra.
Trì Thư Nhan cũng không nói lời nào, chỉ lo ôm chặt cổ ba mình, trong họng vang vài tiếng nức nở, đây là người ba vẫn còn sống sờ sờ của cô mà không phải là hũ tro cốt lạnh như băng kia nữa.
"Ôi, cháu… đứa nhỏ này, thật sự là không biết ngại mà, đã lớn như vậy rồi mà còn quấn lấy ba mình như vậy, ba cháu vừa mới trở về vẫn còn rất mệt mỏi, Nhan Nhan, mau xuống khỏi người ba cháu đi." Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Thư Nhan quấn lấy em tư như vậy thì có hơi kinh ngạc, bình thường cô cháu gái này của bà khi thấy em tư liền sợ hãi như chuột thấy mèo, sao lại có thể thân mật như vậy được.
Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bởi vì bị hoảng sợ nên khi nhìn thấy cha ruột của mình như tìm được chỗ dựa.
Trì Thư Nhan nghe thấy giọng nói này, đôi mắt hạnh liền mở to lên, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên giọng nói như ác mộng này, chanh chua cay nghiệt như thế nào, không niệm tình cũ mà nhục mạ cô, đem lòng tự trọng của cô mà vứt xuống đất dẫm đạp, đem tro cốt của ba cô ném vào trong thùng rác.
Trong mắt cô tràn đầy vẻ chán ghét, nắm chặt quần áo ở trên vai của Trì Lăng Diễm, cô mới có thể kiềm chế ý muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của người cô này, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng lại một kiểu.
Thấy Trì Thư Nhan không quan tâm đến, em tư của mình cũng không muốn thả xuống, bộ dạng như đang ôm trân bảo, thật sự Trì Quế Hoa nhìn thấy không ưa nổi, bĩu môi, chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, có cần phải che chở nó như vậy không?
Em tư cái gì cũng tốt nhưng chỉ có điểm này là không tốt.
Qua thật lâu sau Trì Lăng Diễm mới đặt con gái của mình lên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Nhan Nhan, cháu cũng thật là, làm sao có thể chạy đến nơi nguy hiểm như vậy được, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
Trì Quế Hoa quở trách Trì Thư Nhan: "Tính tình như khỉ hoang này của cháu cần phải sửa lại một chút."
Trì Thư Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trì Quế Hoa, không hiểu sao Trì Quế Hoa lại cảm thấy lạnh gáy, luôn cảm thấy đôi mắt của Trì Thư Nhan làm cho bà ta hoảng hốt, nhướng mày lên muốn dạy dỗ cô một chút.
Nhưng mà khi liếc nhìn qua thì thấy Trì Lăng Diễm nhướng mày, bà ta mới nhịn xuống một hơi này được, con nha đầu chết tiệt kia, chờ ba mày đi rồi, xem tao xử lý mày như thế nào.
Trên mặt bà ta nở nụ cười nói: "Nhan Nhan, chắc là cháu đói bụng rồi phải không, để cô đi mua chút đồ ăn cho cháu."
Nói xong liền xoay người rời đi. Trì Thư Nhan nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.
"Nhan Nhan, cơ thể con còn có chỗ không thoải mái thì nhất định phải nói cho ba và bác sĩ biết." Trì Lăng Diễm thấy con gái ngẩn người, chạm nhẹ trán cô một cái: "Ngẩn người cái gì vậy."
"Ba, ba đừng đi nữa có được không?" Trì Thư Nhan mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, cái đầu nhỏ nghiêng trên vai Trì Lăng Diễm làm nũng nói.
Trì Thư Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.
"Được, vậy ba phải nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận." Trì Thư Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình thì nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.
"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn trở về nhà mình ngủ, do con lạ giường mà cô con cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không chọn một ngày để cho cô con mang theo ba chị em họ của con chuyển vào nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trì Thư Nhan nghe thấy những lời nói giống y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô thật giỏi tính toán.
Đáng tiếc, lần này cô sẽ không ngu xuẩn dẫn sói vào nhà như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.