Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 10:
Mê Dương
11/09/2024
"Em nghĩ kinh doanh cần mối quan hệ và nguồn lực, em có không?"
"Không có."
Tiền Xu trước giờ luôn coi thường xuất thân của Ôn Niệm, nên không bao giờ để cô lộ mặt trước các mối quan hệ. Chính vì vậy, cô không có nhân mạch hay tài nguyên.
Tịch Cảnh nghe câu trả lời, chỉ cảm thấy đau đầu. Anh thật sự không hiểu tại sao người vợ ngoan hiền, dịu dàng của mình lại đột nhiên thay đổi như thế này.
"Em muốn ra ngoài làm ăn, vậy trong nhà ai lo? Ai chăm con? Em đã nghĩ đến điều này chưa?"
"Em có thể thuê bảo mẫu."
"Thuê bảo mẫu thì làm việc nhà được, nhưng chăm con thì không. Trừng Trừng còn nhỏ, rất quấn em, giao cho người ngoài thì sao anh yên tâm được?"
Ôn Niệm thản nhiên đáp: "Tịch Cảnh, Trừng Trừng không phải chỉ là con của em. Kể từ khi sinh con, anh đã bao giờ ở riêng với nó hơn 12 tiếng đồng hồ chưa?"
Tịch Cảnh nghẹn lời, bối rối đáp: "Anh bận công việc mà..." rồi chuyển đề tài: "Em muốn làm gì?"
Anh nghĩ, dù sao thì cũng không phải chuyện lớn. Nếu cô muốn mở một tiệm hoa nhỏ, anh vẫn có thể cho cô một ít vốn để tiêu khiển.
"Em đã xa rời thời đại này lâu rồi, nhưng trong lòng đã có kế hoạch. Hôm nay em định ra ngoài khảo sát thực tế."
Tịch Cảnh cười lạnh: "Được thôi, em cứ đi khảo sát đi."
......
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Tịch Cảnh đứng dậy đi thay quần áo, còn Ôn Niệm thì trợn mắt, hít sâu rồi ra mở cửa.
“Ôi trời, xin lỗi, tôi đi nhầm.”
Ngoài cửa, một cậu nam sinh vừa nhìn thấy cô đã đỏ mặt, vội vã gật đầu xin lỗi.
Ôn Niệm đặt tay lên chốt cửa: “Tiểu Triệu, cậu không đi nhầm đâu.”
“Hả?” Nam sinh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm vài giây, ngỡ ngàng thốt lên: “Chị dâu?!”
Ôn Niệm gật đầu, khẽ nghiêng người cho cậu vào nhà.
Triệu Tiến là trợ lý kiêm tài xế của Tịch Cảnh.
Cậu bước vào trong, đôi mắt vẫn dừng lại trên người Ôn Niệm: “Chị dâu, chị định ra ngoài à?”
Mấy hôm trước, lúc đưa Tịch tổng về nhà, Triệu Tiến từng gặp qua Ôn Niệm. Khi ấy, cô mặc bộ váy vải bố cũ kỹ, dính đầy vết bẩn, mái tóc rối bù như tổ chim, nhìn cô tràn đầy mệt mỏi.
Nhưng giờ đây, người phụ nữ trước mặt ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt rạng ngời như hoa đào, khác hẳn như biến thành một người khác!
“Ừ, lát nữa tôi sẽ ra ngoài,” Ôn Niệm trả lời, “Cậu ăn gì chưa?”
“Rồi, rồi ạ.”
Ôn Niệm mỉm cười gật đầu.
Triệu Tiến gãi đầu, cảm thấy khó xử. Từ trước đến giờ, chị dâu của Tịch tổng luôn im lặng, ít nói. Nhưng hôm nay, cô lại trò chuyện thoải mái khiến cậu chẳng biết nói gì thêm.
"Không có."
Tiền Xu trước giờ luôn coi thường xuất thân của Ôn Niệm, nên không bao giờ để cô lộ mặt trước các mối quan hệ. Chính vì vậy, cô không có nhân mạch hay tài nguyên.
Tịch Cảnh nghe câu trả lời, chỉ cảm thấy đau đầu. Anh thật sự không hiểu tại sao người vợ ngoan hiền, dịu dàng của mình lại đột nhiên thay đổi như thế này.
"Em muốn ra ngoài làm ăn, vậy trong nhà ai lo? Ai chăm con? Em đã nghĩ đến điều này chưa?"
"Em có thể thuê bảo mẫu."
"Thuê bảo mẫu thì làm việc nhà được, nhưng chăm con thì không. Trừng Trừng còn nhỏ, rất quấn em, giao cho người ngoài thì sao anh yên tâm được?"
Ôn Niệm thản nhiên đáp: "Tịch Cảnh, Trừng Trừng không phải chỉ là con của em. Kể từ khi sinh con, anh đã bao giờ ở riêng với nó hơn 12 tiếng đồng hồ chưa?"
Tịch Cảnh nghẹn lời, bối rối đáp: "Anh bận công việc mà..." rồi chuyển đề tài: "Em muốn làm gì?"
Anh nghĩ, dù sao thì cũng không phải chuyện lớn. Nếu cô muốn mở một tiệm hoa nhỏ, anh vẫn có thể cho cô một ít vốn để tiêu khiển.
"Em đã xa rời thời đại này lâu rồi, nhưng trong lòng đã có kế hoạch. Hôm nay em định ra ngoài khảo sát thực tế."
Tịch Cảnh cười lạnh: "Được thôi, em cứ đi khảo sát đi."
......
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Tịch Cảnh đứng dậy đi thay quần áo, còn Ôn Niệm thì trợn mắt, hít sâu rồi ra mở cửa.
“Ôi trời, xin lỗi, tôi đi nhầm.”
Ngoài cửa, một cậu nam sinh vừa nhìn thấy cô đã đỏ mặt, vội vã gật đầu xin lỗi.
Ôn Niệm đặt tay lên chốt cửa: “Tiểu Triệu, cậu không đi nhầm đâu.”
“Hả?” Nam sinh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm vài giây, ngỡ ngàng thốt lên: “Chị dâu?!”
Ôn Niệm gật đầu, khẽ nghiêng người cho cậu vào nhà.
Triệu Tiến là trợ lý kiêm tài xế của Tịch Cảnh.
Cậu bước vào trong, đôi mắt vẫn dừng lại trên người Ôn Niệm: “Chị dâu, chị định ra ngoài à?”
Mấy hôm trước, lúc đưa Tịch tổng về nhà, Triệu Tiến từng gặp qua Ôn Niệm. Khi ấy, cô mặc bộ váy vải bố cũ kỹ, dính đầy vết bẩn, mái tóc rối bù như tổ chim, nhìn cô tràn đầy mệt mỏi.
Nhưng giờ đây, người phụ nữ trước mặt ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt rạng ngời như hoa đào, khác hẳn như biến thành một người khác!
“Ừ, lát nữa tôi sẽ ra ngoài,” Ôn Niệm trả lời, “Cậu ăn gì chưa?”
“Rồi, rồi ạ.”
Ôn Niệm mỉm cười gật đầu.
Triệu Tiến gãi đầu, cảm thấy khó xử. Từ trước đến giờ, chị dâu của Tịch tổng luôn im lặng, ít nói. Nhưng hôm nay, cô lại trò chuyện thoải mái khiến cậu chẳng biết nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.