Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 12:
Mê Dương
11/09/2024
Ôn Niệm nhìn sợi dây chuyền vàng to bản trên cổ Khương Mỹ Lan, nghĩ tới những lời mẹ chồng từng nói, nụ cười không nhịn được mà rộng thêm.
Cô có một lúm đồng tiền trên má trái, khi cười rộ lên, trông ngọt ngào như hoa nở.
Khương Mỹ Lan ngẩn ngơ vì vẻ đẹp ấy.
Dù sống cùng khu, bà hiếm khi gặp Ôn Niệm, nhưng nghe hàng xóm đồn thổi rằng con dâu nhà Triệu Thiến Chi là một cô thôn nữ quê mùa, lôi thôi.
Nhận ra Ôn Niệm, bà chỉ nhớ đến nhờ đứa cháu Tịch Nhất Trừng.
Triệu Thiến Chi thường ôm cháu khoe khắp nơi trước mặt bà.
Khương Mỹ Lan ngạc nhiên một lúc rồi nói tiếp: “Ồ... Cháu tên gì nhỉ?”
“Cháu tên Ôn Niệm.”
“Ôn Niệm à?” Khương Mỹ Lan nhiệt tình nói: “Bên kia có mấy chị em nữa, đều sống cùng khu mình, chắc cháu chưa gặp họ bao giờ đúng không? Đi, dì dẫn cháu qua chào hỏi một chút.”
Trung tâm thương mại này gần nhà, nên Ôn Niệm tới đây ngoài việc khảo sát thị trường còn có ý muốn gặp gỡ mọi người trong khu.
Như Tịch Cảnh đã nói, làm kinh doanh cần có mối quan hệ và tài nguyên.
Cô đã ở trong nhà quá lâu, bây giờ là lúc phải dần mở rộng mối quan hệ trong cộng đồng.
“Trời ơi, cô gái này ai đây? Mỹ Lan, là người nhà cô à?”
“Không, đây là con dâu nhà Thiến Chi, tên là Ôn Niệm.”
Những phụ nữ vừa tò mò về cô, nghe đến thân phận liền tỏ ra lạnh nhạt, chẳng còn muốn tìm hiểu thêm.
Khương Mỹ Lan vỗ nhẹ vào tay Ôn Niệm, cười nói: “Không sao, gặp nhau vài lần rồi sẽ quen thôi.”
Ôn Niệm chẳng bận tâm, mỉm cười: “Vâng, dì và mọi người cứ dạo chơi, cháu qua bên kia một chút.”
Chờ cô đi rồi, mấy người phụ nữ mới tụm lại, bắt đầu bàn tán.
“Cô ta là Ôn Niệm à? Nhìn không đến nỗi nào nhỉ.”
“Nếu không bế con, ai mà nghĩ cô ấy là một bà mẹ, nhìn cứ như học sinh mới ra trường.”
“Nghe nói tính cách cô ta nhút nhát, vậy mà vừa rồi trông có vẻ hoạt bát ghê.”
Khương Mỹ Lan thoa son lên mu bàn tay để thử màu, cười nhạt: “Các cô lạ thật, lúc nãy chẳng ai nói gì, giờ cô ấy đi rồi lại lắm chuyện thế.”
“Ôi, chị không biết sao?”
“Biết gì cơ?”
“Là... nhà cô ta dùng thủ đoạn mới gả vào được Tịch gia đó.”
Khương Mỹ Lan nhíu mày: “Thật sao?”
“Đúng thế, nếu không phải sinh được con trai, với tính tình của Triệu Thiến Chi, có khi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà lâu rồi!”
Ôn Niệm ôm Tịch Nhất Trừng, chầm chậm dạo khắp trung tâm thương mại.
Đây là trung tâm lớn nhất Cảnh Thành, mỗi ngày rất đông người qua lại.
Cô có một lúm đồng tiền trên má trái, khi cười rộ lên, trông ngọt ngào như hoa nở.
Khương Mỹ Lan ngẩn ngơ vì vẻ đẹp ấy.
Dù sống cùng khu, bà hiếm khi gặp Ôn Niệm, nhưng nghe hàng xóm đồn thổi rằng con dâu nhà Triệu Thiến Chi là một cô thôn nữ quê mùa, lôi thôi.
Nhận ra Ôn Niệm, bà chỉ nhớ đến nhờ đứa cháu Tịch Nhất Trừng.
Triệu Thiến Chi thường ôm cháu khoe khắp nơi trước mặt bà.
Khương Mỹ Lan ngạc nhiên một lúc rồi nói tiếp: “Ồ... Cháu tên gì nhỉ?”
“Cháu tên Ôn Niệm.”
“Ôn Niệm à?” Khương Mỹ Lan nhiệt tình nói: “Bên kia có mấy chị em nữa, đều sống cùng khu mình, chắc cháu chưa gặp họ bao giờ đúng không? Đi, dì dẫn cháu qua chào hỏi một chút.”
Trung tâm thương mại này gần nhà, nên Ôn Niệm tới đây ngoài việc khảo sát thị trường còn có ý muốn gặp gỡ mọi người trong khu.
Như Tịch Cảnh đã nói, làm kinh doanh cần có mối quan hệ và tài nguyên.
Cô đã ở trong nhà quá lâu, bây giờ là lúc phải dần mở rộng mối quan hệ trong cộng đồng.
“Trời ơi, cô gái này ai đây? Mỹ Lan, là người nhà cô à?”
“Không, đây là con dâu nhà Thiến Chi, tên là Ôn Niệm.”
Những phụ nữ vừa tò mò về cô, nghe đến thân phận liền tỏ ra lạnh nhạt, chẳng còn muốn tìm hiểu thêm.
Khương Mỹ Lan vỗ nhẹ vào tay Ôn Niệm, cười nói: “Không sao, gặp nhau vài lần rồi sẽ quen thôi.”
Ôn Niệm chẳng bận tâm, mỉm cười: “Vâng, dì và mọi người cứ dạo chơi, cháu qua bên kia một chút.”
Chờ cô đi rồi, mấy người phụ nữ mới tụm lại, bắt đầu bàn tán.
“Cô ta là Ôn Niệm à? Nhìn không đến nỗi nào nhỉ.”
“Nếu không bế con, ai mà nghĩ cô ấy là một bà mẹ, nhìn cứ như học sinh mới ra trường.”
“Nghe nói tính cách cô ta nhút nhát, vậy mà vừa rồi trông có vẻ hoạt bát ghê.”
Khương Mỹ Lan thoa son lên mu bàn tay để thử màu, cười nhạt: “Các cô lạ thật, lúc nãy chẳng ai nói gì, giờ cô ấy đi rồi lại lắm chuyện thế.”
“Ôi, chị không biết sao?”
“Biết gì cơ?”
“Là... nhà cô ta dùng thủ đoạn mới gả vào được Tịch gia đó.”
Khương Mỹ Lan nhíu mày: “Thật sao?”
“Đúng thế, nếu không phải sinh được con trai, với tính tình của Triệu Thiến Chi, có khi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà lâu rồi!”
Ôn Niệm ôm Tịch Nhất Trừng, chầm chậm dạo khắp trung tâm thương mại.
Đây là trung tâm lớn nhất Cảnh Thành, mỗi ngày rất đông người qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.