Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 1:
Mê Dương
22/08/2024
Chương 1
Ôn Niệm vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nằm trong phòng phẫu thuật cấp cứu nhưng không thành.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy bác sĩ bảo y tá ra ngoài an ủi người nhà bệnh nhân, cô y tá nhỏ cố kìm nén nước mắt đáp, bên ngoài không có người nhà.
Không có?
Thật nực cười.
Cha mẹ cô vẫn còn sống, trên có một anh trai, dưới có một em trai.
Bản thân cô còn sinh được một trai một gái.
Đây đều là người thân của cô, người thân ruột thịt!
Sao lại đi đến bước đường ruồng bỏ như vậy?
Ôn Niệm không khỏi nhớ lại cuộc đời mình.
Năm hai mươi mốt tuổi, cô nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà kết hôn.
Nhà chồng làm ăn buôn bán.
Sau khi cô gả vào, việc làm ăn nhỏ ngày càng lớn mạnh.
Cha mẹ cô rất vui mừng, trong một bữa cơm gia đình dịp lễ đã nói với mẹ chồng cô rằng cô là người vợ vượng phu, việc làm ăn có thể phát đạt như vậy, đều là nhờ có cô.
Lời này mẹ chồng cô nghe sao lọt tai được, nhưng bà ta là người sĩ diện, không tiện trở mặt ngay lập tức, nên lúc cha mẹ cô thuận thế đề nghị tìm cho anh trai cô - kẻ vô công rồi nghề kia một công việc trong "việc làm ăn của nhà mình", bà ta cũng nhịn bực đồng ý.
Có những chuyện một khi đã bắt đầu, sẽ trở nên không có hồi kết.
Không lâu sau, cha mẹ cô lại muốn cô nhờ vả nhà chồng gửi em trai cô vào ngôi trường tốt nhất thành phố để học.
Sau đó còn có rất nhiều chuyện phiền phức khác.
Nào là anh trai cô muốn kết hôn, nhà chồng cô có tiền, phải giúp đỡ tiền mua nhà; em trai không thi đậu đại học, phải tìm cho nó một công việc vừa nhàn hạ vừa kiếm được nhiều tiền...
Cô đã giúp đỡ nhà mẹ đẻ bao nhiêu?
Kết quả lại không nhận được từ họ lấy một chút tốt đẹp nào.
Đến khi sắp chết.
Ôn Niệm không khỏi giác ngộ.
Sự hy sinh hết lòng không khiến những kẻ tham lam cảm động, ngược lại sẽ khiến chúng càng thêm được đà lấn tới.
Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười tự giễu, nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, nước mắt theo khóe mi chảy xuống.
Nếu có thể làm lại.
Cô tuyệt đối sẽ không để cha mẹ và anh em ruột bòn rút, sẽ không từ bỏ cơ hội học hành, cũng sẽ không gả cho Tịch Cảnh để làm một bà nội trợ chỉ biết đưa tay xin tiền anh ta...
Xoạt—— Một chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt cô.
Ôn Niệm đang ngủ gục bên cạnh bồn tắm bị sặc nước, lập tức ôm miệng ho sặc sụa.
Cô cố gắng mở mắt, đầu óc choáng váng.
Cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, chưa kịp suy nghĩ kỹ, tiếng mắng chửi đã ập đến, như muốn xuyên thủng màng nhĩ cô.
“Thật là bó tay, bảo cô pha nước tắm cho Trừng Trừng mà cô cũng ngủ gật được!”
“Nếu tôi mà không xuống xem thử thì cái nhà này thành thuỷ cung rồi.”
“Mau dậy lau khô chỗ nước này cho tôi!!”
Ôn Niệm vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nằm trong phòng phẫu thuật cấp cứu nhưng không thành.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy bác sĩ bảo y tá ra ngoài an ủi người nhà bệnh nhân, cô y tá nhỏ cố kìm nén nước mắt đáp, bên ngoài không có người nhà.
Không có?
Thật nực cười.
Cha mẹ cô vẫn còn sống, trên có một anh trai, dưới có một em trai.
Bản thân cô còn sinh được một trai một gái.
Đây đều là người thân của cô, người thân ruột thịt!
Sao lại đi đến bước đường ruồng bỏ như vậy?
Ôn Niệm không khỏi nhớ lại cuộc đời mình.
Năm hai mươi mốt tuổi, cô nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà kết hôn.
Nhà chồng làm ăn buôn bán.
Sau khi cô gả vào, việc làm ăn nhỏ ngày càng lớn mạnh.
Cha mẹ cô rất vui mừng, trong một bữa cơm gia đình dịp lễ đã nói với mẹ chồng cô rằng cô là người vợ vượng phu, việc làm ăn có thể phát đạt như vậy, đều là nhờ có cô.
Lời này mẹ chồng cô nghe sao lọt tai được, nhưng bà ta là người sĩ diện, không tiện trở mặt ngay lập tức, nên lúc cha mẹ cô thuận thế đề nghị tìm cho anh trai cô - kẻ vô công rồi nghề kia một công việc trong "việc làm ăn của nhà mình", bà ta cũng nhịn bực đồng ý.
Có những chuyện một khi đã bắt đầu, sẽ trở nên không có hồi kết.
Không lâu sau, cha mẹ cô lại muốn cô nhờ vả nhà chồng gửi em trai cô vào ngôi trường tốt nhất thành phố để học.
Sau đó còn có rất nhiều chuyện phiền phức khác.
Nào là anh trai cô muốn kết hôn, nhà chồng cô có tiền, phải giúp đỡ tiền mua nhà; em trai không thi đậu đại học, phải tìm cho nó một công việc vừa nhàn hạ vừa kiếm được nhiều tiền...
Cô đã giúp đỡ nhà mẹ đẻ bao nhiêu?
Kết quả lại không nhận được từ họ lấy một chút tốt đẹp nào.
Đến khi sắp chết.
Ôn Niệm không khỏi giác ngộ.
Sự hy sinh hết lòng không khiến những kẻ tham lam cảm động, ngược lại sẽ khiến chúng càng thêm được đà lấn tới.
Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười tự giễu, nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, nước mắt theo khóe mi chảy xuống.
Nếu có thể làm lại.
Cô tuyệt đối sẽ không để cha mẹ và anh em ruột bòn rút, sẽ không từ bỏ cơ hội học hành, cũng sẽ không gả cho Tịch Cảnh để làm một bà nội trợ chỉ biết đưa tay xin tiền anh ta...
Xoạt—— Một chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt cô.
Ôn Niệm đang ngủ gục bên cạnh bồn tắm bị sặc nước, lập tức ôm miệng ho sặc sụa.
Cô cố gắng mở mắt, đầu óc choáng váng.
Cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, chưa kịp suy nghĩ kỹ, tiếng mắng chửi đã ập đến, như muốn xuyên thủng màng nhĩ cô.
“Thật là bó tay, bảo cô pha nước tắm cho Trừng Trừng mà cô cũng ngủ gật được!”
“Nếu tôi mà không xuống xem thử thì cái nhà này thành thuỷ cung rồi.”
“Mau dậy lau khô chỗ nước này cho tôi!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.