Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 24:
Mê Dương
11/09/2024
Ôn Niệm đưa Trừng Trừng cho Tịch Cảnh. Anh ôm con vào lòng, hỏi: "Mẹ sao hôm nay lại rủ chúng ta sang nhà ăn cơm đột xuất thế?"
Ôn Niệm cười, gạt tóc mái ra sau tai: "Có lẽ là vì tâm trạng tốt sau khi nhận được bộ trang sức mới."
Tịch Cảnh vừa định nói gì đó, nhưng Trừng Trừng bất ngờ khóc ré lên: "Oa ô ô ô ——"
Tịch Cảnh hoảng hốt, vội vàng dỗ con, tay chân lóng ngóng: "Đừng khóc, đừng khóc mà, ba đây, đừng khóc."
Nhưng Trừng Trừng vẫn nức nở, tay quờ quạng, vô tình đập vào mắt Tịch Cảnh.
"Để em bế cho," Ôn Niệm nhanh chóng đón Trừng Trừng về lại tay mình. Cô nhẹ nhàng vỗ về con, tay khẽ chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của bé: "Trừng Trừng ngoan nào, không khóc nữa. Mẹ ôm đây, ngoan nào."
Nghe mẹ nói, Trừng Trừng lập tức nín khóc, đôi mắt to đẫm lệ chớp chớp nhìn Ôn Niệm, rồi đưa tay lên nắm lấy ngón tay mẹ, định đưa vào miệng.
Ôn Niệm mỉm cười, thu tay lại, không để bé làm như ý muốn. Bé không khóc nữa, mà còn cười khúc khích, tưởng mẹ đang chơi đùa với mình.
Tịch Cảnh nhìn cảnh đó, không khỏi cảm thấy thất vọng. Anh đưa tay định chạm vào má con, nhưng vừa chạm tới, Trừng Trừng lại khóc toáng lên: "Oa ô ô ô ——"
Ôn Niệm liếc anh bằng ánh mắt trách móc, khiến anh im bặt, lặng lẽ rút tay về.
Cô thở dài, bế Trừng Trừng đi thẳng sang nhà mẹ chồng.
Tịch Cảnh nhìn theo bóng vợ con, cảm giác như vừa bị thất bại. Vợ thì từ chối gần gũi, con thì không chịu chơi với mình. Thế phải làm sao đây...
Tối đó, ở nhà Triệu Thiến Chi, Tịch Cảnh cố gắng chơi cùng Trừng Trừng, nhưng lại vô tình khiến con khóc đến năm lần. Cuối cùng, Trừng Trừng không chịu nổi nữa, dùng xếp gỗ ném rớt cả bát cơm của bố, Tịch Cảnh mới đành ngừng.
Trừng Trừng trong lòng nghĩ: Bố thật phiền quá, chán ghét bố!
Sau bữa cơm, khi trở về nhà đã gần 10 giờ. Trừng Trừng ngủ say trong lòng Ôn Niệm, Tịch Cảnh nhìn mà hớn hở: "Để anh bế con một chút nào."
Ôn Niệm đành miễn cưỡng để anh bế Trừng Trừng. Cô nhẹ nhàng chỉ cho anh cách bế sao cho bé thoải mái. Lần này, may mắn là Trừng Trừng không tỉnh dậy, nằm yên trong vòng tay bố.
Tịch Cảnh, ít khi hống con, cảm thấy thích thú với trải nghiệm này, không chịu buông con. Nhưng rồi Ôn Niệm nhắc có chuyện cần bàn, anh mới chịu để con xuống.
Trong phòng khách, Tịch Cảnh nằm dài trên sô pha, lười biếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Niệm rót hai cốc nước, đưa cho anh một ly rồi nói: "Em nhớ anh từng bảo muốn đầu tư vào bất động sản. Hôm nay em đi quanh khu Minh Hồ, thấy có vài đoạn đường rất tiềm năng, giá cũng rẻ. Anh có muốn cân nhắc không?"
Ôn Niệm cười, gạt tóc mái ra sau tai: "Có lẽ là vì tâm trạng tốt sau khi nhận được bộ trang sức mới."
Tịch Cảnh vừa định nói gì đó, nhưng Trừng Trừng bất ngờ khóc ré lên: "Oa ô ô ô ——"
Tịch Cảnh hoảng hốt, vội vàng dỗ con, tay chân lóng ngóng: "Đừng khóc, đừng khóc mà, ba đây, đừng khóc."
Nhưng Trừng Trừng vẫn nức nở, tay quờ quạng, vô tình đập vào mắt Tịch Cảnh.
"Để em bế cho," Ôn Niệm nhanh chóng đón Trừng Trừng về lại tay mình. Cô nhẹ nhàng vỗ về con, tay khẽ chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của bé: "Trừng Trừng ngoan nào, không khóc nữa. Mẹ ôm đây, ngoan nào."
Nghe mẹ nói, Trừng Trừng lập tức nín khóc, đôi mắt to đẫm lệ chớp chớp nhìn Ôn Niệm, rồi đưa tay lên nắm lấy ngón tay mẹ, định đưa vào miệng.
Ôn Niệm mỉm cười, thu tay lại, không để bé làm như ý muốn. Bé không khóc nữa, mà còn cười khúc khích, tưởng mẹ đang chơi đùa với mình.
Tịch Cảnh nhìn cảnh đó, không khỏi cảm thấy thất vọng. Anh đưa tay định chạm vào má con, nhưng vừa chạm tới, Trừng Trừng lại khóc toáng lên: "Oa ô ô ô ——"
Ôn Niệm liếc anh bằng ánh mắt trách móc, khiến anh im bặt, lặng lẽ rút tay về.
Cô thở dài, bế Trừng Trừng đi thẳng sang nhà mẹ chồng.
Tịch Cảnh nhìn theo bóng vợ con, cảm giác như vừa bị thất bại. Vợ thì từ chối gần gũi, con thì không chịu chơi với mình. Thế phải làm sao đây...
Tối đó, ở nhà Triệu Thiến Chi, Tịch Cảnh cố gắng chơi cùng Trừng Trừng, nhưng lại vô tình khiến con khóc đến năm lần. Cuối cùng, Trừng Trừng không chịu nổi nữa, dùng xếp gỗ ném rớt cả bát cơm của bố, Tịch Cảnh mới đành ngừng.
Trừng Trừng trong lòng nghĩ: Bố thật phiền quá, chán ghét bố!
Sau bữa cơm, khi trở về nhà đã gần 10 giờ. Trừng Trừng ngủ say trong lòng Ôn Niệm, Tịch Cảnh nhìn mà hớn hở: "Để anh bế con một chút nào."
Ôn Niệm đành miễn cưỡng để anh bế Trừng Trừng. Cô nhẹ nhàng chỉ cho anh cách bế sao cho bé thoải mái. Lần này, may mắn là Trừng Trừng không tỉnh dậy, nằm yên trong vòng tay bố.
Tịch Cảnh, ít khi hống con, cảm thấy thích thú với trải nghiệm này, không chịu buông con. Nhưng rồi Ôn Niệm nhắc có chuyện cần bàn, anh mới chịu để con xuống.
Trong phòng khách, Tịch Cảnh nằm dài trên sô pha, lười biếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Niệm rót hai cốc nước, đưa cho anh một ly rồi nói: "Em nhớ anh từng bảo muốn đầu tư vào bất động sản. Hôm nay em đi quanh khu Minh Hồ, thấy có vài đoạn đường rất tiềm năng, giá cũng rẻ. Anh có muốn cân nhắc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.