Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 29:
Mê Dương
11/09/2024
Khương Mỹ Lan, Trương Xa Lệ và Tống Trí đều ngầm hiểu, nhưng chẳng ai tiện nói ra rằng thái độ của Triệu Thiến Chi với con dâu hôm nay hoàn toàn trái ngược với những gì bà từng nói trong các buổi đánh bài trước đây.
Giờ thì bà coi con dâu như con gái ruột, thậm chí còn nhờ cả con trai giúp đỡ...
Nếu là đời trước, Ôn Niệm có chết cũng không dám nghĩ sẽ nghe được những lời hay từ miệng của Triệu Thiến Chi, huống chi là được bà hết lòng ủng hộ. Nhưng bây giờ, cô đã nghe thấy.
Ôn Niệm mỉm cười, gương mặt giãn ra: “Cảm ơn mẹ.”
Triệu Thiến Chi được con dâu nở mày nở mặt, bây giờ nhìn Ôn Niệm thế nào cũng thấy vừa ý. Bà vỗ nhẹ tay cô, cười nói: “Người nhà cả, con khách sáo làm gì. Cứ gặp khó khăn gì thì nói với mẹ!”
Đối diện, Khương Mỹ Lan, Trương Xa Lệ và Tống Trí chỉ biết nhìn nhau trong im lặng. Họ lặng lẽ uống trà, không biết nói gì trước tình cảnh bất ngờ này.
Lúc đó, tiếng cười nói vang lên từ ngoài sân.
“Ha ha ha, dính đòn của ta rồi!”
“Ai da!”
Tịch Nhất Trừng và Lục Bảo, cháu trai của Tống Trí, đang chơi đùa dưới sân với cát, hai đứa cười đùa vui vẻ, tiếng cười ngây thơ lan tỏa khắp căn nhà.
Mọi người trong quầy bar đều quay sang nhìn hai đứa trẻ, khiến bầu không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Tống Trí mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Lục Bảo: “Thằng bé này nghịch lắm, nhưng Tiểu Niệm, cát chỗ này để bọn chúng chơi thoải mái vậy không sao chứ?”
Ôn Niệm cười nhẹ: “Không sao đâu dì ạ. Trẻ con mà, ai cũng thích chơi với cát. Con lúc nhỏ cũng rất mê trò này.”
Tống Trí đồng tình: “Đúng vậy, cát có gì đâu mà hấp dẫn, nhưng lũ trẻ chơi cả ngày không chán. Nhìn chúng chơi thôi mà tôi buồn ngủ rồi.”
Khương Mỹ Lan bật cười: “Chơi bài cũng có nghiện mà, suốt đêm cũng không chán.”
Nghe đến việc đánh bài, Triệu Thiến Chi như có ai gãi đúng chỗ ngứa, lòng liền rạo rực. Bà cúi người đề nghị: “Còn sớm mà, hay chúng ta về đánh một ván đi?”
Khương Mỹ Lan, chẳng có cháu nào phải chăm, liền hồ hởi đáp: “Được đấy, tôi chẳng có việc gì đâu.”
Trương Xa Lệ, con trai còn chưa lập gia đình, cũng hùa theo: “Người nhàn rỗi như tôi, đương nhiên không có gì vướng bận.”
Ba người đồng loạt nhìn sang Tống Trí, trong khi Ôn Niệm chỉ ngồi bưng trà, cười mỉm.
Tống Trí đành cười ngượng: “Tôi cũng muốn chơi lắm, nhưng ai trông cháu tôi đây? Triệu Thiến Chi, chẳng lẽ bà định đánh bài, còn cháu bà thì không lo à?”
Triệu Thiến Chi nghe mà như bị ai đâm vào tim. Bà chợt nhớ ra, Ôn Niệm bận rộn làm ăn thì đứa bé sẽ phải giao lại cho mình trông. Mà đứa bé này mới một tuổi rưỡi, còn cả một chặng đường dài từ mẫu giáo đến tiểu học! Bà nghĩ đến cảnh sau này già yếu, vẫn phải chăm cháu mà thầm rùng mình.
Giờ thì bà coi con dâu như con gái ruột, thậm chí còn nhờ cả con trai giúp đỡ...
Nếu là đời trước, Ôn Niệm có chết cũng không dám nghĩ sẽ nghe được những lời hay từ miệng của Triệu Thiến Chi, huống chi là được bà hết lòng ủng hộ. Nhưng bây giờ, cô đã nghe thấy.
Ôn Niệm mỉm cười, gương mặt giãn ra: “Cảm ơn mẹ.”
Triệu Thiến Chi được con dâu nở mày nở mặt, bây giờ nhìn Ôn Niệm thế nào cũng thấy vừa ý. Bà vỗ nhẹ tay cô, cười nói: “Người nhà cả, con khách sáo làm gì. Cứ gặp khó khăn gì thì nói với mẹ!”
Đối diện, Khương Mỹ Lan, Trương Xa Lệ và Tống Trí chỉ biết nhìn nhau trong im lặng. Họ lặng lẽ uống trà, không biết nói gì trước tình cảnh bất ngờ này.
Lúc đó, tiếng cười nói vang lên từ ngoài sân.
“Ha ha ha, dính đòn của ta rồi!”
“Ai da!”
Tịch Nhất Trừng và Lục Bảo, cháu trai của Tống Trí, đang chơi đùa dưới sân với cát, hai đứa cười đùa vui vẻ, tiếng cười ngây thơ lan tỏa khắp căn nhà.
Mọi người trong quầy bar đều quay sang nhìn hai đứa trẻ, khiến bầu không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Tống Trí mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Lục Bảo: “Thằng bé này nghịch lắm, nhưng Tiểu Niệm, cát chỗ này để bọn chúng chơi thoải mái vậy không sao chứ?”
Ôn Niệm cười nhẹ: “Không sao đâu dì ạ. Trẻ con mà, ai cũng thích chơi với cát. Con lúc nhỏ cũng rất mê trò này.”
Tống Trí đồng tình: “Đúng vậy, cát có gì đâu mà hấp dẫn, nhưng lũ trẻ chơi cả ngày không chán. Nhìn chúng chơi thôi mà tôi buồn ngủ rồi.”
Khương Mỹ Lan bật cười: “Chơi bài cũng có nghiện mà, suốt đêm cũng không chán.”
Nghe đến việc đánh bài, Triệu Thiến Chi như có ai gãi đúng chỗ ngứa, lòng liền rạo rực. Bà cúi người đề nghị: “Còn sớm mà, hay chúng ta về đánh một ván đi?”
Khương Mỹ Lan, chẳng có cháu nào phải chăm, liền hồ hởi đáp: “Được đấy, tôi chẳng có việc gì đâu.”
Trương Xa Lệ, con trai còn chưa lập gia đình, cũng hùa theo: “Người nhàn rỗi như tôi, đương nhiên không có gì vướng bận.”
Ba người đồng loạt nhìn sang Tống Trí, trong khi Ôn Niệm chỉ ngồi bưng trà, cười mỉm.
Tống Trí đành cười ngượng: “Tôi cũng muốn chơi lắm, nhưng ai trông cháu tôi đây? Triệu Thiến Chi, chẳng lẽ bà định đánh bài, còn cháu bà thì không lo à?”
Triệu Thiến Chi nghe mà như bị ai đâm vào tim. Bà chợt nhớ ra, Ôn Niệm bận rộn làm ăn thì đứa bé sẽ phải giao lại cho mình trông. Mà đứa bé này mới một tuổi rưỡi, còn cả một chặng đường dài từ mẫu giáo đến tiểu học! Bà nghĩ đến cảnh sau này già yếu, vẫn phải chăm cháu mà thầm rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.