Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 34:
Mê Dương
11/09/2024
"Tiểu Niệm?"
Tịch Cảnh thấy cô ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đẩy đầu gối của cô để gọi tỉnh.
Ôn Niệm trở lại thực tại, hơi lúng túng đưa đĩa trái cây trong tay về phía anh: "Nho này giúp giải rượu, anh có muốn ăn chút không?"
Tịch Cảnh cầm vài quả nhưng không ăn, chỉ dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng liếc nhìn cô. "Anh không nghe theo lời em, đầu tư không đúng chỗ, nên mất một khoản tiền lớn."
Nghe giọng anh không có vẻ buồn bã lắm, nhưng việc nhấn mạnh đến hai lần có ý gì đây? Có phải anh đang muốn được an ủi?
Ôn Niệm mỉm cười nhẹ: "Làm kinh doanh thì có lúc được, lúc mất. Đừng nản chí, em tin anh sẽ thành công về sau."
Tịch Cảnh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Em đang an ủi anh à?"
Ôn Niệm gật đầu xác nhận.
Tịch Cảnh lập tức ngồi thẳng dậy, khiến chiếc sofa rung chuyển theo. Hành động đột ngột này làm Ôn Niệm giật mình, ngơ ngác nhìn lên người đàn ông cao hơn cô một cái đầu.
Trên mặt Tịch Cảnh xuất hiện một biểu cảm khó nắm bắt. Anh truy vấn: "Anh làm mất tiền của gia đình vì không nghe lời khuyên của em, em không định châm chọc anh vài câu sao?"
Ôn Niệm ngạc nhiên: "Vì sao em lại phải châm chọc anh?"
Tịch Cảnh mím môi, không biết phải trả lời ra sao. Đúng là trong nhà, quyền tài chính đều do anh nắm giữ, Ôn Niệm không có quyền quyết định trong các kế hoạch kinh doanh của anh. Nhưng trong quá khứ, mỗi khi Ôn Niệm đề xuất ý kiến về việc kinh doanh, anh thường cười nhạt hoặc bỏ ngoài tai.
Nếu tình thế đảo ngược, anh chắc chắn sẽ châm chọc cô không tiếc lời. Nhưng giờ đây, cô không những không làm thế, mà còn tỏ ra thông cảm, khiến anh cảm thấy hụt hẫng.
Tịch Cảnh im lặng hồi lâu, trong khi Ôn Niệm cũng dần hiểu ra. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ suốt bao năm qua, trong mắt Tịch Cảnh, cô chỉ là người phụ nữ hẹp hòi, chua ngoa hay sao?
Cô mím môi, nghiêm túc nói: "Vợ chồng vốn dĩ là một thể, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Anh không nghe theo ý kiến của em, em hiểu được mà. Dù sao em cũng không có học thức gì nhiều, không thể đưa ra những kiến thức sâu xa."
Sắc mặt Tịch Cảnh trở nên xấu hổ: "Anh biết em trước kia sống khổ, không được học hành đầy đủ không phải là lỗi của em, mà là do gia đình... Tiểu Niệm, trong mắt anh, em luôn là người chăm chỉ, lo cho gia đình. Anh chưa bao giờ xem thường em, vừa rồi chỉ là anh suy nghĩ nông cạn, em đừng để tâm."
Ôn Niệm dịu lại, mỉm cười: "Không sao. Anh đầu tư thất bại nên tâm trạng không tốt, em hiểu mà. Nhưng sau khi cửa hàng của em khai trương, chắc em sẽ không còn chăm lo cho gia đình như trước. Anh..."
Tịch Cảnh thấy cô ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đẩy đầu gối của cô để gọi tỉnh.
Ôn Niệm trở lại thực tại, hơi lúng túng đưa đĩa trái cây trong tay về phía anh: "Nho này giúp giải rượu, anh có muốn ăn chút không?"
Tịch Cảnh cầm vài quả nhưng không ăn, chỉ dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng liếc nhìn cô. "Anh không nghe theo lời em, đầu tư không đúng chỗ, nên mất một khoản tiền lớn."
Nghe giọng anh không có vẻ buồn bã lắm, nhưng việc nhấn mạnh đến hai lần có ý gì đây? Có phải anh đang muốn được an ủi?
Ôn Niệm mỉm cười nhẹ: "Làm kinh doanh thì có lúc được, lúc mất. Đừng nản chí, em tin anh sẽ thành công về sau."
Tịch Cảnh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Em đang an ủi anh à?"
Ôn Niệm gật đầu xác nhận.
Tịch Cảnh lập tức ngồi thẳng dậy, khiến chiếc sofa rung chuyển theo. Hành động đột ngột này làm Ôn Niệm giật mình, ngơ ngác nhìn lên người đàn ông cao hơn cô một cái đầu.
Trên mặt Tịch Cảnh xuất hiện một biểu cảm khó nắm bắt. Anh truy vấn: "Anh làm mất tiền của gia đình vì không nghe lời khuyên của em, em không định châm chọc anh vài câu sao?"
Ôn Niệm ngạc nhiên: "Vì sao em lại phải châm chọc anh?"
Tịch Cảnh mím môi, không biết phải trả lời ra sao. Đúng là trong nhà, quyền tài chính đều do anh nắm giữ, Ôn Niệm không có quyền quyết định trong các kế hoạch kinh doanh của anh. Nhưng trong quá khứ, mỗi khi Ôn Niệm đề xuất ý kiến về việc kinh doanh, anh thường cười nhạt hoặc bỏ ngoài tai.
Nếu tình thế đảo ngược, anh chắc chắn sẽ châm chọc cô không tiếc lời. Nhưng giờ đây, cô không những không làm thế, mà còn tỏ ra thông cảm, khiến anh cảm thấy hụt hẫng.
Tịch Cảnh im lặng hồi lâu, trong khi Ôn Niệm cũng dần hiểu ra. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ suốt bao năm qua, trong mắt Tịch Cảnh, cô chỉ là người phụ nữ hẹp hòi, chua ngoa hay sao?
Cô mím môi, nghiêm túc nói: "Vợ chồng vốn dĩ là một thể, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Anh không nghe theo ý kiến của em, em hiểu được mà. Dù sao em cũng không có học thức gì nhiều, không thể đưa ra những kiến thức sâu xa."
Sắc mặt Tịch Cảnh trở nên xấu hổ: "Anh biết em trước kia sống khổ, không được học hành đầy đủ không phải là lỗi của em, mà là do gia đình... Tiểu Niệm, trong mắt anh, em luôn là người chăm chỉ, lo cho gia đình. Anh chưa bao giờ xem thường em, vừa rồi chỉ là anh suy nghĩ nông cạn, em đừng để tâm."
Ôn Niệm dịu lại, mỉm cười: "Không sao. Anh đầu tư thất bại nên tâm trạng không tốt, em hiểu mà. Nhưng sau khi cửa hàng của em khai trương, chắc em sẽ không còn chăm lo cho gia đình như trước. Anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.