Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 38:
Mê Dương
11/09/2024
Nhà họ chỉ có hai phòng ngủ. Phòng ban đầu là thư phòng của Tịch Cảnh, sau khi Tịch Nhất Trừng ra đời, nó được chuyển thành phòng trẻ con. Thư phòng của Tịch Cảnh được dời sang phòng ngủ chính. Trong phòng trẻ con, Tịch Nhất Trừng ngủ trên giường em bé, còn Ôn Niệm ngủ trên chiếc giường lớn bên cạnh.
Tịch Cảnh nhìn cảnh hai mẹ con ngủ say sưa, bỗng cảm thấy có chút chua xót. Rõ ràng anh có vợ, có con, nhưng lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
Trước đây, anh đã dành quá nhiều thời gian và tâm sức cho công việc, bỏ qua việc chăm sóc gia đình.
Anh nhẹ nhàng bước đến giường, cố gắng không gây tiếng động. Tay anh khẽ nâng lên một góc chăn, cẩn thận chui vào bên trong.
Nằm yên ổn trong chăn, Tịch Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Vui mừng vì không đánh thức ai, anh định giơ tay ôm Ôn Niệm ngủ, nhưng bất ngờ đối diện với ánh mắt sáng rực của cô trong bóng đêm.
Tịch Cảnh giật mình, mắt mở to, định la lên, nhưng Ôn Niệm nhanh tay bịt miệng anh lại.
"Suỵt! Đừng làm Trừng Trừng tỉnh dậy." Cô nhíu mày, thì thầm.
Ôn Niệm vốn có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Ngay từ khi Tịch Cảnh lảng vảng ngoài cửa, cô đã biết anh sắp vào phòng.
Chẳng lẽ đây là Tịch Cảnh cao ngạo của đời trước sao? Trông anh ngốc nghếch thế này, thật khác biệt quá.
Tịch Cảnh nhìn cô, khẽ gật đầu, đồng ý không lên tiếng. Ôn Niệm thả tay ra, dịch người sang một bên để nhường chỗ: "Anh vào đây tìm em có việc gì không?"
Tịch Cảnh lôi kéo chăn, tiến sát hơn, lấy cớ: "Anh không cẩn thận làm nước đổ ra giường, nên qua đây tạm ngủ nhờ."
Ánh trăng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu lên gương mặt Ôn Niệm, khiến cô trông càng đẹp dịu dàng.
Chính gương mặt này đã làm anh say mê ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Dù trước đó đã gặp qua nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhìn Ôn Niệm một cái, anh đã thấy trái tim mình rung động.
Ôn Niệm không hoài nghi lời nói của anh, chỉ nhẹ nhàng kéo gối xuống, thở dài: "Được rồi, ngủ đi."
Nói xong, cô quay lưng lại. Nhìn thấy bóng dáng cô, Tịch Cảnh bỗng cảm thấy mất mát, nhưng ít ra thì cũng không còn cảm giác bất an.
.........
Sáng hôm sau, Tịch Cảnh hiếm khi có một giấc ngủ ngon. Sau khi chạy bộ về, anh thay quần áo, nói lời chào tạm biệt với hai mẹ con rồi vui vẻ ra khỏi nhà đi làm.
Tịch Nhất Trừng ngồi trên ghế sofa, tay ôm lấy chân nhỏ, đợi Tịch Cảnh rời khỏi nhà rồi mới bình luận: "Ba ba ngốc."
Ôn Niệm, đang ngồi đọc sách bên bàn, không thể nhịn cười được nữa, bật ra một tiếng cười sảng khoái. Cô tò mò hỏi: "Vậy còn mẹ thì sao?"
Tịch Cảnh nhìn cảnh hai mẹ con ngủ say sưa, bỗng cảm thấy có chút chua xót. Rõ ràng anh có vợ, có con, nhưng lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
Trước đây, anh đã dành quá nhiều thời gian và tâm sức cho công việc, bỏ qua việc chăm sóc gia đình.
Anh nhẹ nhàng bước đến giường, cố gắng không gây tiếng động. Tay anh khẽ nâng lên một góc chăn, cẩn thận chui vào bên trong.
Nằm yên ổn trong chăn, Tịch Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Vui mừng vì không đánh thức ai, anh định giơ tay ôm Ôn Niệm ngủ, nhưng bất ngờ đối diện với ánh mắt sáng rực của cô trong bóng đêm.
Tịch Cảnh giật mình, mắt mở to, định la lên, nhưng Ôn Niệm nhanh tay bịt miệng anh lại.
"Suỵt! Đừng làm Trừng Trừng tỉnh dậy." Cô nhíu mày, thì thầm.
Ôn Niệm vốn có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Ngay từ khi Tịch Cảnh lảng vảng ngoài cửa, cô đã biết anh sắp vào phòng.
Chẳng lẽ đây là Tịch Cảnh cao ngạo của đời trước sao? Trông anh ngốc nghếch thế này, thật khác biệt quá.
Tịch Cảnh nhìn cô, khẽ gật đầu, đồng ý không lên tiếng. Ôn Niệm thả tay ra, dịch người sang một bên để nhường chỗ: "Anh vào đây tìm em có việc gì không?"
Tịch Cảnh lôi kéo chăn, tiến sát hơn, lấy cớ: "Anh không cẩn thận làm nước đổ ra giường, nên qua đây tạm ngủ nhờ."
Ánh trăng xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu lên gương mặt Ôn Niệm, khiến cô trông càng đẹp dịu dàng.
Chính gương mặt này đã làm anh say mê ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Dù trước đó đã gặp qua nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhìn Ôn Niệm một cái, anh đã thấy trái tim mình rung động.
Ôn Niệm không hoài nghi lời nói của anh, chỉ nhẹ nhàng kéo gối xuống, thở dài: "Được rồi, ngủ đi."
Nói xong, cô quay lưng lại. Nhìn thấy bóng dáng cô, Tịch Cảnh bỗng cảm thấy mất mát, nhưng ít ra thì cũng không còn cảm giác bất an.
.........
Sáng hôm sau, Tịch Cảnh hiếm khi có một giấc ngủ ngon. Sau khi chạy bộ về, anh thay quần áo, nói lời chào tạm biệt với hai mẹ con rồi vui vẻ ra khỏi nhà đi làm.
Tịch Nhất Trừng ngồi trên ghế sofa, tay ôm lấy chân nhỏ, đợi Tịch Cảnh rời khỏi nhà rồi mới bình luận: "Ba ba ngốc."
Ôn Niệm, đang ngồi đọc sách bên bàn, không thể nhịn cười được nữa, bật ra một tiếng cười sảng khoái. Cô tò mò hỏi: "Vậy còn mẹ thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.