Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Chương 46:

Mê Dương

11/09/2024

Đến khu gia vị, Hàn Tiếu nhìn dãy bàn bày hơn ba mươi lọ gia vị, trên dưới hai tầng, khiến cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chưa từng thấy một quán lẩu nào có nhiều gia vị để chấm như thế này.

Ôn Niệm từ tủ bên dưới lấy ra bốn cái chén nhỏ, vừa đưa vừa nói: "Gia vị chấm lẩu chia theo khẩu vị Nam Bắc. Ở Cảnh Thành, thuộc miền Nam, chúng ta thường chấm bằng hành, tỏi băm nhỏ, thêm sa tế, giấm, đậu phộng nghiền và mè rang là chuẩn rồi."

"Còn ở miền Bắc, họ lại thích lấy nửa chén tương vừng trước, thêm chút nước tương, sau đó tùy khẩu vị mà thêm hành, rau thơm. Chị Lục Bảo, chị có muốn thử kiểu chấm của người Bắc không?"

Mấy năm gần đây, Cảnh Thành phát triển mạnh, thu hút không ít người miền Bắc đến làm việc. Cô dám chắc, quán lẩu ở Cảnh Thành có tương vừng để chấm thì chỉ có mỗi nhà cô. Điều này giúp cô dễ dàng thu hút thêm khách hàng mới.

Nghe Ôn Niệm nói xong, Hàn Tiếu hứng thú: "Hay quá! Chị biết nhiều thật. Chắc chị sống ở miền Bắc lâu năm?"

Ôn Niệm mỉm cười, lắc đầu: "Không đâu, tôi nghe bạn bè kể lại thôi."

Cô không có nhiều bạn bè thân thiết. Những người khác có thể tụ tập uống trà, du lịch, còn cô thì chỉ lo chăm con và về nhà xem TV. Cô biết về món chấm tương vừng là nhờ Tịch Nhất Trừng. Khi cậu tốt nghiệp tiểu học, từng ở nhà một người bạn miền Bắc một thời gian. Từ đó, mỗi lần ăn lẩu, cậu luôn đòi thêm tương vừng, bảo đó là "linh hồn của món lẩu miền Bắc".



Ôn Niệm cười cười, đưa cho Hàn Tiếu một cái chén: "Chị tự pha cho mình đi."

"Được." Hàn Tiếu vui vẻ cầm muỗng, múc ba thìa sa tế. Nghĩ đến chuyện gì đó, cô cười khúc khích: "Nhà chị Tịch tổng chắc không chịu được cay nhỉ?"

Ôn Niệm nghiêng đầu, hạ giọng: "Anh ấy mà ăn tỏi thôi cũng đã đỏ mặt tía tai rồi."

"Thật hả?" Hàn Tiếu sửng sốt, hình ảnh đó quá sống động khiến cô bật cười thành tiếng.

Lục Tự ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy rõ khu gia vị, thấy Hàn Tiếu cười tươi như hoa, liền quay sang nói với Tịch Cảnh: "Không biết hai cô ấy nói gì mà cười vui thế."

Tịch Cảnh đang ngẩn ngơ nhìn đáy nồi lẩu sôi sùng sục, hoàn toàn không nghe thấy lời Lục Tự. Trong đầu anh vẫn còn hình ảnh Ôn Niệm ngày nào đầu tóc bù xù, mắt đầy ghèn, mặc bộ quần áo nhàu nhĩ. Nhưng giờ đây, giữa đám đông, cô lại xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy hồng phấn tôn lên vẻ đẹp tự tin và dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook