Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 8:
Mê Dương
11/09/2024
Tịch Cảnh cau mày, giọng nghiêm túc hơn: "Mẹ, Ôn Niệm tính tình đơn thuần, không tính toán nhiều như mẹ nghĩ đâu. Mẹ cứ yên tâm về ngủ đi, con biết lo liệu chuyện này."
Triệu Thiến Chi mấp máy môi, muốn nói thêm vài câu nhưng ánh mắt nghiêm khắc của con trai khiến bà đành nuốt lại lời định nói.
Trước khi ra cửa, bà không nhịn được quay lại, cúi người ghé sát vào tai Tịch Cảnh, cảnh cáo: "Nếu con mà dám tìm việc cho em trai cô ta, thì cứ coi như con đang ném tiền qua cửa sổ! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết phần thiên hạ!"
Tịch Cảnh chỉ biết thở dài.
....
Năm 1996, không phải ai cũng mua được nhà lầu. Nhưng gia đình Tịch Cảnh có tiền, không chỉ mua được một căn mà còn mua hẳn hai. Triệu Thiến Chi và chồng sống đối diện với nhà của Tịch Cảnh và Ôn Niệm.
Tuy sống riêng, nhưng ngày nào Triệu Thiến Chi cũng sang ăn ba bữa cùng gia đình con trai. Ôn Niệm không chỉ lo dọn dẹp nhà mình mà còn phải phụ trách luôn việc dọn dẹp bên nhà mẹ chồng. Qua ngày tháng làm việc chăm chỉ, tay cô chai sần, da mềm cũng dần bị nước làm hỏng.
Tịch Cảnh vừa bước vào bếp, liền thấy Ôn Niệm đứng bên cạnh thùng rác, bận xé lớp da chết trên tay. Nhà bếp sạch sẽ, ngăn nắp, không còn những đồ chơi trẻ con vứt lung tung khắp nơi, khiến tâm trạng Tịch Cảnh dễ chịu hơn hẳn.
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Em làm thế này sẽ chảy máu đấy, lát nữa dùng kéo cắt đi."
Ôn Niệm sớm đã phát hiện anh bước vào. Từ khi trọng sinh, giác quan thứ sáu của cô đặc biệt nhạy bén, luôn cảm nhận rất chuẩn. Vì vậy, cô cố tình phớt lờ anh, muốn xem anh định làm gì. Không ngờ, anh lại chủ động quan tâm như vậy!
Phải biết rằng, suốt một năm qua, họ đã ngủ riêng hơn sáu tháng. Nếu cô không chủ động, anh cũng chẳng hề để ý đến cô.
Ôn Niệm rút tay ra khỏi tay anh, thản nhiên nói: "Trừng Trừng sắp tỉnh rồi, em đi xem con."
Chỉ khi cô rời đi, Tịch Cảnh mới ngẩn người nhận ra điều gì đó. Vừa nãy… có phải cô đã ghét bỏ anh không?
.....
Sáng hôm sau.
Tịch Cảnh có thói quen dậy sớm chạy bộ. Suốt bốn mùa, anh luôn rời giường vào đúng 4 giờ 30 để chạy bộ, rồi sau đó ăn sáng ở quán ngoài đường trước khi về nhà thay quần áo và đi làm.
Thường thì, khi anh về nhà sau buổi chạy, nhà vẫn yên tĩnh. Nhưng hôm nay, vừa đẩy cửa vào, anh đã thấy Ôn Niệm ngồi ở bàn ăn, tay cầm báo, tay cầm tách trà. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, trông cô giống như một tiểu thư trong tranh sơn dầu Bắc Âu bước ra.
Triệu Thiến Chi mấp máy môi, muốn nói thêm vài câu nhưng ánh mắt nghiêm khắc của con trai khiến bà đành nuốt lại lời định nói.
Trước khi ra cửa, bà không nhịn được quay lại, cúi người ghé sát vào tai Tịch Cảnh, cảnh cáo: "Nếu con mà dám tìm việc cho em trai cô ta, thì cứ coi như con đang ném tiền qua cửa sổ! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết phần thiên hạ!"
Tịch Cảnh chỉ biết thở dài.
....
Năm 1996, không phải ai cũng mua được nhà lầu. Nhưng gia đình Tịch Cảnh có tiền, không chỉ mua được một căn mà còn mua hẳn hai. Triệu Thiến Chi và chồng sống đối diện với nhà của Tịch Cảnh và Ôn Niệm.
Tuy sống riêng, nhưng ngày nào Triệu Thiến Chi cũng sang ăn ba bữa cùng gia đình con trai. Ôn Niệm không chỉ lo dọn dẹp nhà mình mà còn phải phụ trách luôn việc dọn dẹp bên nhà mẹ chồng. Qua ngày tháng làm việc chăm chỉ, tay cô chai sần, da mềm cũng dần bị nước làm hỏng.
Tịch Cảnh vừa bước vào bếp, liền thấy Ôn Niệm đứng bên cạnh thùng rác, bận xé lớp da chết trên tay. Nhà bếp sạch sẽ, ngăn nắp, không còn những đồ chơi trẻ con vứt lung tung khắp nơi, khiến tâm trạng Tịch Cảnh dễ chịu hơn hẳn.
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Em làm thế này sẽ chảy máu đấy, lát nữa dùng kéo cắt đi."
Ôn Niệm sớm đã phát hiện anh bước vào. Từ khi trọng sinh, giác quan thứ sáu của cô đặc biệt nhạy bén, luôn cảm nhận rất chuẩn. Vì vậy, cô cố tình phớt lờ anh, muốn xem anh định làm gì. Không ngờ, anh lại chủ động quan tâm như vậy!
Phải biết rằng, suốt một năm qua, họ đã ngủ riêng hơn sáu tháng. Nếu cô không chủ động, anh cũng chẳng hề để ý đến cô.
Ôn Niệm rút tay ra khỏi tay anh, thản nhiên nói: "Trừng Trừng sắp tỉnh rồi, em đi xem con."
Chỉ khi cô rời đi, Tịch Cảnh mới ngẩn người nhận ra điều gì đó. Vừa nãy… có phải cô đã ghét bỏ anh không?
.....
Sáng hôm sau.
Tịch Cảnh có thói quen dậy sớm chạy bộ. Suốt bốn mùa, anh luôn rời giường vào đúng 4 giờ 30 để chạy bộ, rồi sau đó ăn sáng ở quán ngoài đường trước khi về nhà thay quần áo và đi làm.
Thường thì, khi anh về nhà sau buổi chạy, nhà vẫn yên tĩnh. Nhưng hôm nay, vừa đẩy cửa vào, anh đã thấy Ôn Niệm ngồi ở bàn ăn, tay cầm báo, tay cầm tách trà. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, trông cô giống như một tiểu thư trong tranh sơn dầu Bắc Âu bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.