Chương 59: Một đêm hoang đường (H)
Chi Cửu
06/08/2021
Một đêm hoang đường!
Thẩm Trọng Hoa không nhớ rõ côn thịt ra vào trong hoa huyệt Thẩm Thất bao nhiêu lần, mà Thẩm Thất cũng không đếm nổi Thẩm Trọng Hoa lật qua lật lại cơ thể nàng bao nhiêu lần, vừa lật lại, nàng bị chàng bày đủ các tư thế để cho chàng ra vào ở trong cơ thể nàng. Nhiều lần, nàng không chịu nổi va chạm mãnh liệt của chàng ngất đi, lại không biết có phải vì tác dụng của xuân tiêu tán hay không mà nhiều lần bị Thẩm Trọng Hoa chọc tỉnh.
Sau đó, Thẩm Thất tỉnh táo một chút, tác dụng của xuân tiêu tán lại bắt đầu phát huy. Nơi giao hợp truyền tới kɧօáϊ cảm cực hạn khiến nàng gần như chết lặng nhưng tinh thần vẫn hưng phấn như cũ.
"Ưm a a ưm a a..." Giọng Thẩm Thất khàn đi, tiếng rêи rỉ đứt quãng nghe càng có vẻ lẳng lơ.
Thẩm Trọng Hoa nằm ở bên cạnh ôm nàng, vẫn còn ở bên trong, hướng vào thân thể nàng va chạm vài cái, vì muốn giúp nàng giải hết tác dụng của xuân tiêu tán, hai tay của chàng cũng chẳng nhàn rỗi, một tay xoa nắn bầu иɦũ ɦσα căng trướng của Thẩm Thất, một tay vân vê, bấm hoa châu sưng tấy cùng với côn thịt ra vào bên trong hoa huyệt.
Chàng thúc mạnh, mỗi một cú đều thúc thẳng vào đáy huyệt của nàng, mỗi một lần, Thẩm Thất đều cảm thấy linh hồn run rẩy.
Thẩm Thất không thể không khâm phục thể lực của Thẩm Trọng Hoa, nàng không xuất lực còn mệt mỏi như thế, huống hồ chàng có thể như vậy...
Lúc Thẩm Thất mơ màng thϊế͙p͙ đi, tác dụng của xuân tiêu tán cũng gần như đã hết.
Thẩm Trọng Hoa thấy Thẩm Thất từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt yên bình, chàng ngẩn người nhìn một lát rồi vui mừng thở dài một tiếng. Rút côn thịt vẫn đứng thẳng của mình ra, tự làm nó mềm xuống. Hiển nhiên cho dù Thẩm Trọng Hoa có thể lực tốt, cho dù ở trong tình huống cố gắng chịu đựng, bắn liên tiếp bốn năm lần, chàng ít nhiều vẫn có chút...
Không thể nói là kiệt sức, chỉ có thể nói chàng cảm thấy làm tới cuối cùng, chính mình cũng không bắn ra được, côn thịt ra vào với cường độ cao, bị hoa huyệt hưng phấn của Thẩm Thất hút chặt, nếu độc này còn chưa giải hết, sợ là chàng phải tinh tẫn nhân vong [*].
[*] Chết vì làʍ ȶìиɦ (thường chỉ nam giới).
Côn thịt có hơi đau, quả thực gắng sức quá mức, sử dụng trong thời gian quá dài nên bị tổn thương một chút. Thẩm Trọng Hoa nằm ở bên cạnh Thẩm Thất, vốn nghĩ cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút nhưng côn thịt đau đớn khiến chàng có chút lo lắng, chàng ra vào mạnh như vậy, tiểu huyệt non mềm của Thẩm Thất...
Thẩm Trọng Hoa có chút lo lắng, đứng dậy, tách hai chân Thẩm Thất ra, nhìn vào giữa hai chân Thẩm Thất.
Nơi đó khép chặt vào nhau, rất hỗn độn, giữa chân Thẩm Thất đỏ lên, sưng tấy, tiểu hoa môi lúc đầu bị cánh hoa lớn bao bọc, lúc này bởi vì cánh hoa lớn và bản thân sưng tấy mà giống như cành hoa mai mới nở xòe cánh ra ngoài. Hoa châu còn hơn thế, vốn bị thịt mỏng của tiểu hoa môi mềm mại bao bọc, bây giờ bởi vì sưng lên mà tụ máu lồi ra. Nơi hoa huyệt cũng...
Cũng bị chàng "yêu" không thể khép lại, lộ ra một cái lỗ nhỏ, theo hô hấp của Thẩm Thất có chút đóng mở, giống như một cái miệng nhỏ mê người.
"Khổ nàng rồi, Thất Thất..." Tuy nói là vì giải độc cho Thất Thất nhưng giày vò Thất Thất thành bộ dạng này, trong lòng Thẩm Trọng Hoa vẫn không khỏi mắng mình một câu: Cầm thú.
"Trước đó kịch liệt như vậy chắc hẳn có chút tổn thương nàng rồi..." Thẩm Trọng Hoa không dám chần chờ, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước, trước tiên bảo hạ nhân bưng một chậu nước nóng tới, cầm khăn trắng nhẹ nhàng lau dọn từng chút một giữa hai chân Thẩm Thất, lại lau mồ hôi trêи người cho nàng. Mãi tới khi nước trong thùng tắm nóng lên, Thẩm Trọng Hoa lại bế Thẩm Thất kiệt sức mơ màng ngủ đi tắm rửa.
"Ưm..." Ngón tay luồn vào hoa huyệt dễ như trở bàn tay, Thẩm Thất nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Động tác của Thẩm Trọng Hoa lại càng thêm cẩn thận.
Tắm rửa cho Thẩm Thất xong, lau khô vết tích hoan ái khắp cơ thể nàng, thay bộ quần áօ ɭót sạch sẽ bằng tơ tằm cho nàng xong, Thẩm Trọng Hoa lấy bình thuốc ra, lấy ngón tay chấm một chút thuốc mỡ trơn bóng bôi vào giữa chân và hoa huyệt Thẩm Thất.
Trong lúc ngủ Thẩm Thất có chút kháng cự, Thẩm Trọng Hoa nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không bôi thuốc thì sau khi tỉnh lại nàng sẽ đau đấy."
"Căn bản không phải là đau..."
Hôm sau, Thẩm Thất mở hai mắt ra thì đã thấy mình ở trong phòng ngủ trong phủ tướng quân. Chắc là Thẩm Trọng Hoa sợ người của phủ tướng quân lo lắng, lại sợ Thẩm Thất cảm thấy xấu hổ nếu để người ta biết chuyện này nên sau khi giải độc xong thì đưa nàng trở về trong buổi tối.
Nếu không phải khắp người đau nhức giống như bị đá nghiền qua người, nếu không phải giữa hai chân rất đau đớn, Thẩm Thất sẽ nghĩ rằng tất cả những chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng ɖâʍ loạn hoang đường.
Nha hoàn nói cho Thẩm Thất biết, phu nhân tướng quân chờ ở cửa, nóng lòng muốn gặp nàng nhưng lại sợ đánh thức nàng, vừa vui vẻ vừa nôn nóng đi qua đi lại ở cửa ra vào.
Thẩm Thất vội muốn đứng dậy nhưng không ngờ...
Chân còn chưa có bước đã suýt chút nữa ngã xuống.
Nếu không phải bủn rủn cũng là một loại cảm giác, Thẩm Thất sẽ cho rằng hai chân của mình bị Thẩm Trọng Hoa bẻ gãy rồi.
Thẩm Thất cắn răng, lần đầu tiên không bày tỏ kháng cự đối với việc nha hoàn hầu hạ. Nàng cố chịu đựng, để cho nha hoàn đỡ nàng tới bàn trang điểm, trang điểm, chải đầu, thay quần áo cho nàng, những tiểu huyệt giữa hai chân lại không nghe khống chế chảy ra một sợi ɖâʍ dịch khiến cho Thẩm Thất đỏ bừng mặt.
Nha hoàn không biết tại sao, cười nói với nàng: "Tiểu thư có thể là nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt rất hồng hào đó ạ!"
Thẩm Trọng Hoa không nhớ rõ côn thịt ra vào trong hoa huyệt Thẩm Thất bao nhiêu lần, mà Thẩm Thất cũng không đếm nổi Thẩm Trọng Hoa lật qua lật lại cơ thể nàng bao nhiêu lần, vừa lật lại, nàng bị chàng bày đủ các tư thế để cho chàng ra vào ở trong cơ thể nàng. Nhiều lần, nàng không chịu nổi va chạm mãnh liệt của chàng ngất đi, lại không biết có phải vì tác dụng của xuân tiêu tán hay không mà nhiều lần bị Thẩm Trọng Hoa chọc tỉnh.
Sau đó, Thẩm Thất tỉnh táo một chút, tác dụng của xuân tiêu tán lại bắt đầu phát huy. Nơi giao hợp truyền tới kɧօáϊ cảm cực hạn khiến nàng gần như chết lặng nhưng tinh thần vẫn hưng phấn như cũ.
"Ưm a a ưm a a..." Giọng Thẩm Thất khàn đi, tiếng rêи rỉ đứt quãng nghe càng có vẻ lẳng lơ.
Thẩm Trọng Hoa nằm ở bên cạnh ôm nàng, vẫn còn ở bên trong, hướng vào thân thể nàng va chạm vài cái, vì muốn giúp nàng giải hết tác dụng của xuân tiêu tán, hai tay của chàng cũng chẳng nhàn rỗi, một tay xoa nắn bầu иɦũ ɦσα căng trướng của Thẩm Thất, một tay vân vê, bấm hoa châu sưng tấy cùng với côn thịt ra vào bên trong hoa huyệt.
Chàng thúc mạnh, mỗi một cú đều thúc thẳng vào đáy huyệt của nàng, mỗi một lần, Thẩm Thất đều cảm thấy linh hồn run rẩy.
Thẩm Thất không thể không khâm phục thể lực của Thẩm Trọng Hoa, nàng không xuất lực còn mệt mỏi như thế, huống hồ chàng có thể như vậy...
Lúc Thẩm Thất mơ màng thϊế͙p͙ đi, tác dụng của xuân tiêu tán cũng gần như đã hết.
Thẩm Trọng Hoa thấy Thẩm Thất từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt yên bình, chàng ngẩn người nhìn một lát rồi vui mừng thở dài một tiếng. Rút côn thịt vẫn đứng thẳng của mình ra, tự làm nó mềm xuống. Hiển nhiên cho dù Thẩm Trọng Hoa có thể lực tốt, cho dù ở trong tình huống cố gắng chịu đựng, bắn liên tiếp bốn năm lần, chàng ít nhiều vẫn có chút...
Không thể nói là kiệt sức, chỉ có thể nói chàng cảm thấy làm tới cuối cùng, chính mình cũng không bắn ra được, côn thịt ra vào với cường độ cao, bị hoa huyệt hưng phấn của Thẩm Thất hút chặt, nếu độc này còn chưa giải hết, sợ là chàng phải tinh tẫn nhân vong [*].
[*] Chết vì làʍ ȶìиɦ (thường chỉ nam giới).
Côn thịt có hơi đau, quả thực gắng sức quá mức, sử dụng trong thời gian quá dài nên bị tổn thương một chút. Thẩm Trọng Hoa nằm ở bên cạnh Thẩm Thất, vốn nghĩ cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút nhưng côn thịt đau đớn khiến chàng có chút lo lắng, chàng ra vào mạnh như vậy, tiểu huyệt non mềm của Thẩm Thất...
Thẩm Trọng Hoa có chút lo lắng, đứng dậy, tách hai chân Thẩm Thất ra, nhìn vào giữa hai chân Thẩm Thất.
Nơi đó khép chặt vào nhau, rất hỗn độn, giữa chân Thẩm Thất đỏ lên, sưng tấy, tiểu hoa môi lúc đầu bị cánh hoa lớn bao bọc, lúc này bởi vì cánh hoa lớn và bản thân sưng tấy mà giống như cành hoa mai mới nở xòe cánh ra ngoài. Hoa châu còn hơn thế, vốn bị thịt mỏng của tiểu hoa môi mềm mại bao bọc, bây giờ bởi vì sưng lên mà tụ máu lồi ra. Nơi hoa huyệt cũng...
Cũng bị chàng "yêu" không thể khép lại, lộ ra một cái lỗ nhỏ, theo hô hấp của Thẩm Thất có chút đóng mở, giống như một cái miệng nhỏ mê người.
"Khổ nàng rồi, Thất Thất..." Tuy nói là vì giải độc cho Thất Thất nhưng giày vò Thất Thất thành bộ dạng này, trong lòng Thẩm Trọng Hoa vẫn không khỏi mắng mình một câu: Cầm thú.
"Trước đó kịch liệt như vậy chắc hẳn có chút tổn thương nàng rồi..." Thẩm Trọng Hoa không dám chần chờ, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước, trước tiên bảo hạ nhân bưng một chậu nước nóng tới, cầm khăn trắng nhẹ nhàng lau dọn từng chút một giữa hai chân Thẩm Thất, lại lau mồ hôi trêи người cho nàng. Mãi tới khi nước trong thùng tắm nóng lên, Thẩm Trọng Hoa lại bế Thẩm Thất kiệt sức mơ màng ngủ đi tắm rửa.
"Ưm..." Ngón tay luồn vào hoa huyệt dễ như trở bàn tay, Thẩm Thất nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Động tác của Thẩm Trọng Hoa lại càng thêm cẩn thận.
Tắm rửa cho Thẩm Thất xong, lau khô vết tích hoan ái khắp cơ thể nàng, thay bộ quần áօ ɭót sạch sẽ bằng tơ tằm cho nàng xong, Thẩm Trọng Hoa lấy bình thuốc ra, lấy ngón tay chấm một chút thuốc mỡ trơn bóng bôi vào giữa chân và hoa huyệt Thẩm Thất.
Trong lúc ngủ Thẩm Thất có chút kháng cự, Thẩm Trọng Hoa nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không bôi thuốc thì sau khi tỉnh lại nàng sẽ đau đấy."
"Căn bản không phải là đau..."
Hôm sau, Thẩm Thất mở hai mắt ra thì đã thấy mình ở trong phòng ngủ trong phủ tướng quân. Chắc là Thẩm Trọng Hoa sợ người của phủ tướng quân lo lắng, lại sợ Thẩm Thất cảm thấy xấu hổ nếu để người ta biết chuyện này nên sau khi giải độc xong thì đưa nàng trở về trong buổi tối.
Nếu không phải khắp người đau nhức giống như bị đá nghiền qua người, nếu không phải giữa hai chân rất đau đớn, Thẩm Thất sẽ nghĩ rằng tất cả những chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng ɖâʍ loạn hoang đường.
Nha hoàn nói cho Thẩm Thất biết, phu nhân tướng quân chờ ở cửa, nóng lòng muốn gặp nàng nhưng lại sợ đánh thức nàng, vừa vui vẻ vừa nôn nóng đi qua đi lại ở cửa ra vào.
Thẩm Thất vội muốn đứng dậy nhưng không ngờ...
Chân còn chưa có bước đã suýt chút nữa ngã xuống.
Nếu không phải bủn rủn cũng là một loại cảm giác, Thẩm Thất sẽ cho rằng hai chân của mình bị Thẩm Trọng Hoa bẻ gãy rồi.
Thẩm Thất cắn răng, lần đầu tiên không bày tỏ kháng cự đối với việc nha hoàn hầu hạ. Nàng cố chịu đựng, để cho nha hoàn đỡ nàng tới bàn trang điểm, trang điểm, chải đầu, thay quần áo cho nàng, những tiểu huyệt giữa hai chân lại không nghe khống chế chảy ra một sợi ɖâʍ dịch khiến cho Thẩm Thất đỏ bừng mặt.
Nha hoàn không biết tại sao, cười nói với nàng: "Tiểu thư có thể là nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt rất hồng hào đó ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.