Quyển 2 - Chương 281: Hồn Thiên Lô
Hắc Huyền
21/02/2020
Dịch: Thích ăn bánh bao
Kỷ bà bà vì muốn giữ được dị bảo của tông môn nên đã trở mặt thành một lão bà ngang ngược.
Lúc này Lữ Tịch Thần cũng xuất hiện gần đó, cách một khoảng chợt nghe Kỷ bà bà gầm lên, đến khi nàng nhìn thấy băng giáp trên người Bạch Dịch thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Đang định mở miệng cầu tình giúp Bạch Dịch thì một đạo linh lực cường giả Nguyên Anh đã ập tới trói buộc không thể động đậy.
Lúc này, bất kể ai dám cầu tình giúp Bạch Dịch thì chính là đối địch với Kỷ bà bà, dù là Thanh Châu Minh Ngọc cũng không thể.
Kỷ bà bà không để ý tới Lữ Tịch Thần, âm trầm nói với Bạch Dịch rằng: "Ra được Hàn Ngọc tông thì Vạn Niên Hàn Băng thuộc về ngươi, thoát không được lão thân sẽ lập mộ bia ở bên cạnh Hàn Thủy Đàm cho ngươi, chứng minh ngươi có bản lĩnh."
Keng!Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Dịch trực tiếp rút hắc kiếm đang cắm bên bờ ra, không thèm liếc mắt tới lão bà đứng gần đó, dựa vào Tử Đằng Kiếm mở túi trữ vật và linh thú ra. Sau đó, thiếu niên cả người bọc băng chậm rãi đi từng bước một, chật vật đi về phía tông môn Hàn Ngọc tông.
Cho dù là Chu Thừa thật sự nôn nóng hay Kỷ bà bà âm trầm mưu tính trong lòng, vẻ mặt Bạch Dịch từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, thản nhiên và bình tĩnh, chỉ có tấm lưng bị hàn băng phủ kín vẫn thẳng tắp như một lưỡi dao sắc bén.
Từ Hàn Thủy Đàm đến băng môn Hàn Ngọc tông, khoảng cách tầm nghìn trượng. Mỗi một bước đi của Bạch Dịch sẽ khiến da thịt trên người hắn nứt ra càng sâu, không có máu tràn ra, chỉ có từng dòng máu nhỏ trải dài.
Dù có dùng toàn lực vận chuyển Đảo Thiên Công cũng không thể làm tan rã hoàn toàn lực lượng cực hàn của Vạn Niên Hàn Băng.
"Người băng" đi lại ở Hàn Ngọc tông đã khiến toàn bộ tông môn chấn động, gần như tất cả đệ tử và trưởng lão đều tận mắt nhìn thấy Bạch Dịch đang tự sát một cách vĩ đại.
Có người thầm hận Bạch Dịch đoạt đi Vạn Niên Hàn Băng, thầm mong bước tiếp theo hắn sẽ ngã xuống đất rồi bị đông cứng mà chết. Cũng có người tán thưởng Bạch Dịch can đảm, khâm phục hắn có nghị lực hơn người, nhưng đa phần đám nữ tu ở Hàn Ngọc tông cảm thấy thương hại và đồng cảm với hắn, thậm chí có người bị dọa sợ đến mức khóc ra tiếng.
Tiểu đạo đồng Tiểu Uyển chính là người trông coi băng môn, đã bị hành động của Bạch Dịch dọa khóc. Nàng không dám tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể nghẹn ngào mà khóc.
Nếu không có Bạch Dịch thì Tiểu Uyển đã chết ở ngoài băng môn, nhìn ân nhân cứu mạng của mình sắp bị đông cứng mà chết, lòng Tiểu Uyển đau như cắt.
Bước chân nặng nề, tuy rằng chậm chạp nhưng chưa từng dừng lại, đôi mắt Bạch Dịch vốn vô thần dần mờ đi thế nhưng bước chân lại vững như núi.
Đã từng là Thanh Không chi chủ, có thể bị người ghen ghét, căm thù, đố kị nhưng tuyệt đối không muốn người khác thương hại. Vì vậy, dù bước chân của Bạch Dịch xuất hiện cái bóng của tử vong, dù thân thể đã trải rộng vô số vết thương nhưng loại gông xiềng giống như băng giáp vẫn cứ xuyên thủng qua cơ thể hắn, không thể tháo xuống.
Dưới cái nhìn của mọi người, đoạn đường tưởng chừng như ngắn ngủi kia lại biến thành tuyệt cảnh trong lúc sinh tử. Càng về sau, bước chân của Bạch Dịch càng trở nên nặng nề hơn, mỗi lần bước đi gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn.
Ánh mắt đã trở nên mơ hồ, con ngươi tối tăm, không kẻ nào biết được loại niềm tin nào đang chống đỡ thân thể suy yếu kia đi một đoạn đường xa như vậy. Mặc dù là cường giả Nguyên Anh của Hàn Ngọc tông cũng phải sinh lòng kính nể, kể cả năm vị cường giả Hàn Ngọc tông bao gồm Lữ Tử Mặc, tất cả đều lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Dịch, không kẻ nào mở miệng ngăn cản hắn.
Lữ Tử Mặc nhắm mắt, âm thầm thở dài trong lòng. Nàng không muốn nhìn nữa, càng không mong Bạch Dịch vùi thây ở Hàn Ngọc tông.
Vốn được xưng là ân nhân cứu mạng của đám đệ tử Hàn Ngọc tông lại rơi vào tình cảnh thế này, Lữ Tử Mặc cảm giác trái tim nàng đang run rẩy bất an.
Cách làm của Kỷ bà bà đối với người ngoài mà nói là ác nhân, thế nhưng đối với Hàn Ngọc tông mà nói là gìn giữ người nhà, chấp nhận bị người đời phỉ báng cũng phải bảo trụ chí bảo tông môn, thà rằng bức tử ân nhân Hàn Ngọc tông, gánh hết tội lỗi lên người. Lữ Tử Mặc không thể lên án cách làm của Kỷ bà bà, càng không thể ngăn cản, mà Bạch Dịch có thể ra khỏi băng môn hay không cũng phải xem ý trời.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thừa đã nôn nóng đến mức vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn đập nát băng giáp trên người Bạch Dịch, nhưng hắn cảm nhận được mức độ linh lực Nguyên Anh của Kỷ bà bà đang quanh quẩn gần chỗ lão, một khi lão ra tay giúp đỡ có thể Kỷ bà bà sẽ ra tay ngăn cản ngay lập tức.
"Kẻ điên, kẻ điên!"
Chu Thừa đi theo bên cạnh Bạch Dịch, lúc này lão cũng không biết phải chửi hắn như thế nào, chỉ không ngừng lẩm bẩm từ kẻ điên.
Bạch Dịch mạnh mẽ chống đỡ sức lực, cuối cùng cũng đến gần băng môn. Cảnh vật trước mắt hắn đã trở nên không rõ ràng nữa, trời đất xung quanh quay cuồng.
Thình thịch!
Bước chân hạ xuống, dưới chân của Bạch Dịch xuất hiện một dấu chân thật sâu, một cổ linh lực lập tức đảo ngược đánh úp vào cơ thể, mượn linh lực phản phệ để trấn tĩnh vài giây. Cuối cùng Bạch Dịch cũng bước ra khỏi băng môn của Hàn Ngọc tông.
Sau lưng có kẻ tiếc nuối, có kẻ chửi rủa, cũng có người hoan hô. Linh lực trói buộc Lữ Tịch Thần cũng biến mất, Thanh Châu Minh Ngọc lại không thể dùng đến.
Nàng không biết nên đối mặt với Bạch Dịch thế nào, trưởng bối tông môn làm khó dễ, e rằng sẽ khiến Bạch Dịch oán hận trong lòng, có thể từ nay về sau hai người sẽ trở thành người lạ.
"Tách giáp..."
Bạch Dịch suy yếu nói, Hàn Băng Giáp bao bọc ngoài cơ thể nứt ra từng khúc, vỡ vụn thành từng khối băng rơi đầy đất, sau đó được Bạch Dịch gian nan thu vào trong túi trữ vật.
Trên trăm cân băng giáp cộng thêm trước đó có đổi trăm cân hàn băng ở Hàn Ngọc tông, chắc là cũng đủ để đúc ra một tòa băng quan rồi.
Một tòa băng quan nuôi dưỡng hồn phách muội muội đã làm Bạch Dịch hao hết tâm lực, trả một cái giá rất đắt, suýt nữa phải bồi cả tính mạng của hắn.
Vừa thu hồi Vạn Niên Hàn Băng xong, Bạch Dịch đứng không vững nữa mà ngã quỵ xuống, chưa kịp chạm đất thì Chu Thừa đã kịp đỡ lấy hắn, sau đó ném Bạch Dịch vào trong một cái lò luyện đan thật lớn có hình thù quái dị.
Tiếng leng keng vang lên, nắp đỉnh khép lại, Chu Thừa vươn người nhảy lên pháp bảo bổn mạng của lão, chỉ tay về phía băng môn Hàn Ngọc tông mắng to: "Khá khen cho Hàn Ngọc tông và Hàn Thủy Đàm! Kỷ bà bà, Chu mỗ đã lĩnh giáo được sự tàn nhẫn của trưởng lão Hàn Ngọc tông rồi, phần nhân tình này có cơ hội nhất định hoàn trả!"
Chu Thừa bị thái độ của Kỷ bà bà chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, lúc này trước mắt bao người lão cũng không tin Kỷ bà bà dám ra tay hạ sát, vì vậy cũng không cố kỵ nữa mà chửi ầm lên.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thừa chửi xong, lão cũng bắt tay vào điều động linh lực, trong Hồn Thiên lô hỏa diễm hừng hực bốc cháy lên, ngọn lửa nhìn như cuộn trào mãnh liệt nhưng lại có chút nhu hòa của lực lượng đan hỏa. Trưởng lão Luyện khí hẳn là đang điều động đan hỏa để loại trừ hàn khí trong cơ thể Bạch Dịch.
Hồn Thiên lô chở Chu Thừa phá không mà đi, dần dần rời khỏi Lưỡng Cực sơn. Trong mắt Lữ Tịch Thần tràn đầy hổ thẹn, lặng lẽ ảm đạm rời đi, tông chủ Lữ Tử Mặc than khẽ, một mình quay trở về Lưỡng Cực điện trống rỗng. Trong mật thất, trước bài vị Tiêu dao Tiên Quân lại bốc lên hương khói.
Trong chốc lát, Hàn Ngọc tông to lớn đã khôi phục lại yên tĩnh. Một tên đệ tử cảnh giới Trúc Cơ của Thương Vân tông không thể nhiễu loạn được tâm thần của các cường giả. Ở trong lòng một đám trưởng lão Hàn Ngọc tông, Vạn Niên Hàn Băng tuy quan trọng nhưng đó là trước kia, hiện tại kết minh với Thương Vân tông mới là điều quan trọng nhất. Cuộc chiến giành linh mạch Thanh Châu sắp tới rồi, Tu Chân Giới rộng lớn này lại sắp nổi sóng gió, sau khi nghe được tông chủ Lữ Tử Mặc truyền âm một câu chỉ có bốn chữ "Khí thánh truyền thừa" thì sắc mặt Kỷ bà bà hoàn toàn biến sắc, hồi lâu bà ta mới hừ lạnh mặc kệ để cho Bạch Dịch và Chu Thừa rời đi.
Danh hiệu Khí thánh Thanh châu, không có bất kỳ cường giả Nguyên Anh nào không biết, nếu Bạch Dịch rời khỏi được Hàn Ngọc tông thì Lữ Tử Mặc sẽ không cho phép Kỷ bà bà ra tay hạ sát nữa, bà ta được phép làm khó dễ nhưng nếu ra tay quá tuyệt tình sợ rằng sẽ hứng chịu lửa giận của cao đồ Tiên Quân.
"Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta được chưa!"
Chu Thừa ngồi xếp bằng trên Hồn Thiên lô, chỉ vào pháp bảo bổn mạng của lão mắng: "Lần tới nếu ngươi muốn tự sát nhất định phải tìm một chỗ không người, quan trọng nhất là đừng để cho thấy được. Không có lực lượng của đan hỏa giúp ngươi xua hàn, tiểu tử ngươi đã sớm thành băng côn rồi. Vạn Niên Hàn Băng giáp ngươi cũng dám mặc, dù đan hỏa của lão phu một đường không tắt, có thể sống đến khi về tới tông môn coi như ngươi mạng lớn!"
Kỷ bà bà vì muốn giữ được dị bảo của tông môn nên đã trở mặt thành một lão bà ngang ngược.
Lúc này Lữ Tịch Thần cũng xuất hiện gần đó, cách một khoảng chợt nghe Kỷ bà bà gầm lên, đến khi nàng nhìn thấy băng giáp trên người Bạch Dịch thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Đang định mở miệng cầu tình giúp Bạch Dịch thì một đạo linh lực cường giả Nguyên Anh đã ập tới trói buộc không thể động đậy.
Lúc này, bất kể ai dám cầu tình giúp Bạch Dịch thì chính là đối địch với Kỷ bà bà, dù là Thanh Châu Minh Ngọc cũng không thể.
Kỷ bà bà không để ý tới Lữ Tịch Thần, âm trầm nói với Bạch Dịch rằng: "Ra được Hàn Ngọc tông thì Vạn Niên Hàn Băng thuộc về ngươi, thoát không được lão thân sẽ lập mộ bia ở bên cạnh Hàn Thủy Đàm cho ngươi, chứng minh ngươi có bản lĩnh."
Keng!Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Dịch trực tiếp rút hắc kiếm đang cắm bên bờ ra, không thèm liếc mắt tới lão bà đứng gần đó, dựa vào Tử Đằng Kiếm mở túi trữ vật và linh thú ra. Sau đó, thiếu niên cả người bọc băng chậm rãi đi từng bước một, chật vật đi về phía tông môn Hàn Ngọc tông.
Cho dù là Chu Thừa thật sự nôn nóng hay Kỷ bà bà âm trầm mưu tính trong lòng, vẻ mặt Bạch Dịch từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, thản nhiên và bình tĩnh, chỉ có tấm lưng bị hàn băng phủ kín vẫn thẳng tắp như một lưỡi dao sắc bén.
Từ Hàn Thủy Đàm đến băng môn Hàn Ngọc tông, khoảng cách tầm nghìn trượng. Mỗi một bước đi của Bạch Dịch sẽ khiến da thịt trên người hắn nứt ra càng sâu, không có máu tràn ra, chỉ có từng dòng máu nhỏ trải dài.
Dù có dùng toàn lực vận chuyển Đảo Thiên Công cũng không thể làm tan rã hoàn toàn lực lượng cực hàn của Vạn Niên Hàn Băng.
"Người băng" đi lại ở Hàn Ngọc tông đã khiến toàn bộ tông môn chấn động, gần như tất cả đệ tử và trưởng lão đều tận mắt nhìn thấy Bạch Dịch đang tự sát một cách vĩ đại.
Có người thầm hận Bạch Dịch đoạt đi Vạn Niên Hàn Băng, thầm mong bước tiếp theo hắn sẽ ngã xuống đất rồi bị đông cứng mà chết. Cũng có người tán thưởng Bạch Dịch can đảm, khâm phục hắn có nghị lực hơn người, nhưng đa phần đám nữ tu ở Hàn Ngọc tông cảm thấy thương hại và đồng cảm với hắn, thậm chí có người bị dọa sợ đến mức khóc ra tiếng.
Tiểu đạo đồng Tiểu Uyển chính là người trông coi băng môn, đã bị hành động của Bạch Dịch dọa khóc. Nàng không dám tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể nghẹn ngào mà khóc.
Nếu không có Bạch Dịch thì Tiểu Uyển đã chết ở ngoài băng môn, nhìn ân nhân cứu mạng của mình sắp bị đông cứng mà chết, lòng Tiểu Uyển đau như cắt.
Bước chân nặng nề, tuy rằng chậm chạp nhưng chưa từng dừng lại, đôi mắt Bạch Dịch vốn vô thần dần mờ đi thế nhưng bước chân lại vững như núi.
Đã từng là Thanh Không chi chủ, có thể bị người ghen ghét, căm thù, đố kị nhưng tuyệt đối không muốn người khác thương hại. Vì vậy, dù bước chân của Bạch Dịch xuất hiện cái bóng của tử vong, dù thân thể đã trải rộng vô số vết thương nhưng loại gông xiềng giống như băng giáp vẫn cứ xuyên thủng qua cơ thể hắn, không thể tháo xuống.
Dưới cái nhìn của mọi người, đoạn đường tưởng chừng như ngắn ngủi kia lại biến thành tuyệt cảnh trong lúc sinh tử. Càng về sau, bước chân của Bạch Dịch càng trở nên nặng nề hơn, mỗi lần bước đi gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn.
Ánh mắt đã trở nên mơ hồ, con ngươi tối tăm, không kẻ nào biết được loại niềm tin nào đang chống đỡ thân thể suy yếu kia đi một đoạn đường xa như vậy. Mặc dù là cường giả Nguyên Anh của Hàn Ngọc tông cũng phải sinh lòng kính nể, kể cả năm vị cường giả Hàn Ngọc tông bao gồm Lữ Tử Mặc, tất cả đều lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Dịch, không kẻ nào mở miệng ngăn cản hắn.
Lữ Tử Mặc nhắm mắt, âm thầm thở dài trong lòng. Nàng không muốn nhìn nữa, càng không mong Bạch Dịch vùi thây ở Hàn Ngọc tông.
Vốn được xưng là ân nhân cứu mạng của đám đệ tử Hàn Ngọc tông lại rơi vào tình cảnh thế này, Lữ Tử Mặc cảm giác trái tim nàng đang run rẩy bất an.
Cách làm của Kỷ bà bà đối với người ngoài mà nói là ác nhân, thế nhưng đối với Hàn Ngọc tông mà nói là gìn giữ người nhà, chấp nhận bị người đời phỉ báng cũng phải bảo trụ chí bảo tông môn, thà rằng bức tử ân nhân Hàn Ngọc tông, gánh hết tội lỗi lên người. Lữ Tử Mặc không thể lên án cách làm của Kỷ bà bà, càng không thể ngăn cản, mà Bạch Dịch có thể ra khỏi băng môn hay không cũng phải xem ý trời.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thừa đã nôn nóng đến mức vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn đập nát băng giáp trên người Bạch Dịch, nhưng hắn cảm nhận được mức độ linh lực Nguyên Anh của Kỷ bà bà đang quanh quẩn gần chỗ lão, một khi lão ra tay giúp đỡ có thể Kỷ bà bà sẽ ra tay ngăn cản ngay lập tức.
"Kẻ điên, kẻ điên!"
Chu Thừa đi theo bên cạnh Bạch Dịch, lúc này lão cũng không biết phải chửi hắn như thế nào, chỉ không ngừng lẩm bẩm từ kẻ điên.
Bạch Dịch mạnh mẽ chống đỡ sức lực, cuối cùng cũng đến gần băng môn. Cảnh vật trước mắt hắn đã trở nên không rõ ràng nữa, trời đất xung quanh quay cuồng.
Thình thịch!
Bước chân hạ xuống, dưới chân của Bạch Dịch xuất hiện một dấu chân thật sâu, một cổ linh lực lập tức đảo ngược đánh úp vào cơ thể, mượn linh lực phản phệ để trấn tĩnh vài giây. Cuối cùng Bạch Dịch cũng bước ra khỏi băng môn của Hàn Ngọc tông.
Sau lưng có kẻ tiếc nuối, có kẻ chửi rủa, cũng có người hoan hô. Linh lực trói buộc Lữ Tịch Thần cũng biến mất, Thanh Châu Minh Ngọc lại không thể dùng đến.
Nàng không biết nên đối mặt với Bạch Dịch thế nào, trưởng bối tông môn làm khó dễ, e rằng sẽ khiến Bạch Dịch oán hận trong lòng, có thể từ nay về sau hai người sẽ trở thành người lạ.
"Tách giáp..."
Bạch Dịch suy yếu nói, Hàn Băng Giáp bao bọc ngoài cơ thể nứt ra từng khúc, vỡ vụn thành từng khối băng rơi đầy đất, sau đó được Bạch Dịch gian nan thu vào trong túi trữ vật.
Trên trăm cân băng giáp cộng thêm trước đó có đổi trăm cân hàn băng ở Hàn Ngọc tông, chắc là cũng đủ để đúc ra một tòa băng quan rồi.
Một tòa băng quan nuôi dưỡng hồn phách muội muội đã làm Bạch Dịch hao hết tâm lực, trả một cái giá rất đắt, suýt nữa phải bồi cả tính mạng của hắn.
Vừa thu hồi Vạn Niên Hàn Băng xong, Bạch Dịch đứng không vững nữa mà ngã quỵ xuống, chưa kịp chạm đất thì Chu Thừa đã kịp đỡ lấy hắn, sau đó ném Bạch Dịch vào trong một cái lò luyện đan thật lớn có hình thù quái dị.
Tiếng leng keng vang lên, nắp đỉnh khép lại, Chu Thừa vươn người nhảy lên pháp bảo bổn mạng của lão, chỉ tay về phía băng môn Hàn Ngọc tông mắng to: "Khá khen cho Hàn Ngọc tông và Hàn Thủy Đàm! Kỷ bà bà, Chu mỗ đã lĩnh giáo được sự tàn nhẫn của trưởng lão Hàn Ngọc tông rồi, phần nhân tình này có cơ hội nhất định hoàn trả!"
Chu Thừa bị thái độ của Kỷ bà bà chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, lúc này trước mắt bao người lão cũng không tin Kỷ bà bà dám ra tay hạ sát, vì vậy cũng không cố kỵ nữa mà chửi ầm lên.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thừa chửi xong, lão cũng bắt tay vào điều động linh lực, trong Hồn Thiên lô hỏa diễm hừng hực bốc cháy lên, ngọn lửa nhìn như cuộn trào mãnh liệt nhưng lại có chút nhu hòa của lực lượng đan hỏa. Trưởng lão Luyện khí hẳn là đang điều động đan hỏa để loại trừ hàn khí trong cơ thể Bạch Dịch.
Hồn Thiên lô chở Chu Thừa phá không mà đi, dần dần rời khỏi Lưỡng Cực sơn. Trong mắt Lữ Tịch Thần tràn đầy hổ thẹn, lặng lẽ ảm đạm rời đi, tông chủ Lữ Tử Mặc than khẽ, một mình quay trở về Lưỡng Cực điện trống rỗng. Trong mật thất, trước bài vị Tiêu dao Tiên Quân lại bốc lên hương khói.
Trong chốc lát, Hàn Ngọc tông to lớn đã khôi phục lại yên tĩnh. Một tên đệ tử cảnh giới Trúc Cơ của Thương Vân tông không thể nhiễu loạn được tâm thần của các cường giả. Ở trong lòng một đám trưởng lão Hàn Ngọc tông, Vạn Niên Hàn Băng tuy quan trọng nhưng đó là trước kia, hiện tại kết minh với Thương Vân tông mới là điều quan trọng nhất. Cuộc chiến giành linh mạch Thanh Châu sắp tới rồi, Tu Chân Giới rộng lớn này lại sắp nổi sóng gió, sau khi nghe được tông chủ Lữ Tử Mặc truyền âm một câu chỉ có bốn chữ "Khí thánh truyền thừa" thì sắc mặt Kỷ bà bà hoàn toàn biến sắc, hồi lâu bà ta mới hừ lạnh mặc kệ để cho Bạch Dịch và Chu Thừa rời đi.
Danh hiệu Khí thánh Thanh châu, không có bất kỳ cường giả Nguyên Anh nào không biết, nếu Bạch Dịch rời khỏi được Hàn Ngọc tông thì Lữ Tử Mặc sẽ không cho phép Kỷ bà bà ra tay hạ sát nữa, bà ta được phép làm khó dễ nhưng nếu ra tay quá tuyệt tình sợ rằng sẽ hứng chịu lửa giận của cao đồ Tiên Quân.
"Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta được chưa!"
Chu Thừa ngồi xếp bằng trên Hồn Thiên lô, chỉ vào pháp bảo bổn mạng của lão mắng: "Lần tới nếu ngươi muốn tự sát nhất định phải tìm một chỗ không người, quan trọng nhất là đừng để cho thấy được. Không có lực lượng của đan hỏa giúp ngươi xua hàn, tiểu tử ngươi đã sớm thành băng côn rồi. Vạn Niên Hàn Băng giáp ngươi cũng dám mặc, dù đan hỏa của lão phu một đường không tắt, có thể sống đến khi về tới tông môn coi như ngươi mạng lớn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.