Quyển 2 - Chương 72: Huynh muội gặp lại
Hắc Huyền
05/09/2017
Dịch giả: archnguyen1984
Đêm đó, sau khi phát cơm tối cho đám tù nhân xong, hắn làm ra bộ dạng sợ hãi tìm đám thủ vệ Thiên Lao, báo tin giữa lao tù của phạm nhân chỉ còn lại có một bộ xương trắng.
Thời điểm bầy kiến bao trùm thanh niên mắt chuột không có người ngoài chứng kiến, cũng không tạo ra tiếng động nào quá lớn. Đám tù nhân xung quanh không hề biết có một gã hàng xóm sống sờ sờ đã bị kiến cắn tới chết.
Đám thủ vệ Thiên Lao đi theo Bạch Dịch tới nhà lao dốt thanh niên mắt chuột, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.
Nhìn bộ khung xương trơ ra, mí mắt giật giật, đám thủ vệ liền vội vàng bẩm báo cho Chấp sự Thiên Lao.
Chấp sự Thiên Lao là một lão giả hơn năm mươi tuổi, tu vi đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Lúc đến gian ngục giam phạm nhân giờ chỉ còn bộ xương trắng và khối Linh thạch bên người, lão trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới kết luận chủ nhân bộ xương vì muốn giấu một khối đê giai Linh thạch nên mới bị đám đồng phạm xung quanh hãm hại. Việc này là hắn tự làm tự chịu.
Nếu toàn thân đã bị gặm nhấm hết, chỉ còn lại bộ xương, Chấp sự Thiên Lao cũng không thể phái người đi diệt trừ đám kiến khắp xung quanh Phong Câu được. Tu chân giả chẳng ai có lòng đi tiêu diệt đám kiến ấy, hơn nữa, khối đê giai Linh thạch đã tố cáo việc làm chẳng tốt đẹp gì của thanh niên mắt chuột. Giấu giếm Linh thạch ở Thiên Lao, rồi bị chết bởi kiến thì cũng không thể trách cứ người khác.
Chấp sự Thiên Lao nói một câu đã định đoạt xong chuyện này. Hắn cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, không phải đệ tử trọng yếu gì. Chấp sự Thiên Lao chỉ báo cáo lên Chấp Pháp Điện là chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Thanh niên mắt chuột mất mạng làm nguy cơ đối với Bạch Dịch không còn. Không đến nửa tháng sau, chẳng những cỏ rêu ở khu vực phía Đông của Thiên Lao bị thanh trừ sạch sẽ mà tu vi của hắn cũng đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
Mất thêm thời gian mấy ngày để củng cố cảnh giới vừa đạt được, Bạch Dịch vận chuyển Ẩn Linh Quyết, áp chế tu vi Luyện Khí hậu kỳ của mình xuống còn trung kỳ. Người khác không biết vẫn sẽ nghĩ hắn chỉ có tu vi như lúc mới tiến vào Thiên Lao này.
Tốc độ tu luyện thăng tiến quá nhanh sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đối với Bạch Dịch, việc che giấu tu vi là vô cùng quan trọng, để tránh sự chú ý của kẻ thù Lũng Thiên Lý kia.
Một tháng qua đi rất nhanh. Ngày cuối cùng ở Thiên Lao, Bạch Dịch có tìm được từ bên ngoài một ít rượu, rồi chè chén với Dương Hải một phen, cuối cùng, vờ như vu vơ nói ra một ít vấn đề quan trọng để thu nạp Linh khí ngũ hành xong mới rời khỏi Thiên Lao. Về phần Dương Hải có thể tu luyện một lần nữa hay không, đành trông vào bản thân hắn.
Phương thức tu luyện dùng Linh căn thay thế cho kinh mạch kỳ thực cũng phù hợp để sử dụng cho Dương Nhất Phàm, chỉ có điều kinh mạch của Dương Hải bị tàn phá quá lớn, mà Dương Nhất Phàm vẫn còn ẩn chứa nhiều điều cổ quái, hiện tại Bạch Dịch chưa có ý định truyền thụ phương pháp ấy cho hắn.
Sau khi rời khỏi Thiên Lao, Bạch Dịch đi gặp vị Chấp sự đường giao phó nhiệm vụ, đổi lấy một khối đê giai Linh thạch không có mấy ý nghĩa xong thì quay trở lại Lưu Tiên Cư.
Vừa mới trở lại chỗ ở, có một thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn vội lao tới phía hắn.
“Ngọc nhi!” Bạch Dịch thấy muội muội ở trong Lưu Tiên Cư thì vô cùng mừng rỡ, ân cần hỏi thăm. “Ngọc nhi ở Đan Các tu luyện như thế nào, không có ai khi dễ ngươi chứ?”
“Không có ai dám khi dễ ta cả.” Bạch Ngọc quán quýt bên ca ca, vui vẻ cười nói. “Các sư huynh sư tỷ đều đối với ta rất tốt. Ngày đầu tiên ta tới Đan Các, sư tôn đã nói ai dám khi dễ đệ tử của Đan các thì đừng nghĩ tới chuyện được nhận Linh đan nữa, hì hì…”
Biết các trưởng lão ở Đan Các rất coi trọng muội muội của mình, Bạch Dịch cũng cảm thấy yên tâm. Hắn kéo muội muội trở lại trong phòng, tự mình xuống bếp làm mấy thứ quà vặt. Tiểu vương gia Cao Nhân nhìn thấy Bạch Ngọc, lại thấy Bạch Dịch tự mình xuống bếp thì lập tức bu lại ăn ké.
Mặt khác, sáng sớm hôm nay, các đệ tử ngoại môn ở Lưu Tiên Cư nhìn thấy một nữ hài xinh đẹp tới đây, thân mặc đạo bào màu trắng là biết người này là đệ tử chân truyền có địa vị cao quý. Cả đám bí mật bàn luận, suy đoán xem người này vì ai mà tới.Lúc Bạch Ngọc mới vào Nhập Vân Cốc cũng không để lại ấn tượng gì lớn với mọi người. Mấy tháng qua đi, nàng trở thành đệ tử chân truyền, hơn nữa vết sẹo trên gương mặt cũng mở nhạt hơn, khí chất bỗng cao quý thêm vài phần, nhất thời không có nhận ra.
Khương Đại Xuyên nhìn thấy Bạch Ngọc từ sớm, hắn thầm nuốt nước miếng nửa ngày. Không riêng gì hắn, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ngoại môn thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Bạch Ngọc. Thiếu nữ tú lệ, lại có thiên tư phi phàm như thế, có ai mà không thích!
Thấy Bạch Ngọc nhào vào ngực Bạch Ngọc, cả đám liền trở nên ủ rũ. Người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, trong mắt thực đúng là bông hoa nhài lại cắm bãi phân trâu. Thực tình đám người này không hề biết hai người là thân huynh muội.
Đám đệ tử ngoại môn tuy ghen ghét nhưng Khương Đại Xuyên lại tỏ thái độ khác hẳn. Thấy Bạch Ngọc thân mật cùng thiếu nữ, hắn ưỡn ngực, mặt dày đi tới, cười đùa hí hửng.
Không bao lâu, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong. Bạch Dịch rất cao hứng, cũng không đuổi Khương Đại Xuyên đi. Bốn người cùng ngồi vào bàn, thoải mái ăn uống.
Trên bàn rượu, Khương Đại Xuyên thầm nhìn trộm Bạch Ngọc, nịnh nọt bảo. “Tiểu cô nương, trẻ tuổi như thế đã trở thành đệ tử chân truyền của lão nhân gia, thành tựu ngày sau nhất định không thể hạn lượng. Đến lúc đó đừng quên đại chất tử ta, hắc hắc…”
Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Khương Đại Xuyên, chu cái miệng nhỏ nhắn lại đáp. “Ngươi nói ai là tiểu cô? Ta làm gì có tên chất tử (cháu chắt) nào già như vậy chứ!”
“Ta trông già như vậy nhưng thực chất vẫn còn nhỏ lắm.” Bị người chê cười, Khương Đại Xuyên không giận, ngược lại còn mỉm cười nói với Bạch Dịch. “Ta nói có đúng không tiểu thúc?”
Đã sớm biết đức hạnh tên Đại Xuyên này, Bạch Dịch không thèm để ý tơi shắn. Tuy Khương Đại Xuyên thích vuốt mông ngựa, thấy sang bắt quàng nhưng so với Chúc Hỏa thì không tính là việc phiền toái gì lớn.
“Sư huynh Đại Xuyên, bối phận của ngươi càng ngày càng thấp đấy.” Cao Nhân ở bên cạnh trêu ghẹo. “Bạch huynh là đại ca của ta, Bạch Ngọc xem như là muội muội của ta. Sư huynh Đại Xuyên, ngươi nói xem, có nên kêu ta một tiếng tiểu thúc luôn hay không?”
Thấy Cao Nhân muốn mượn gió bẻ măng, Khương Đại Xuyên lắc lắc cái đầu bảo. “Tu vi của tiểu tử ngươi không bằng ta, chờ cảnh giới của ngươi vượt qua ta rồi, ta sẽ suy nghĩ xem có nên nhận thân thích với ngươi hay không.”
Khương Đại Xuyên lại tiếp tục nói, ba người cũng cùng cười to.
Ăn uống một lúc, Bạch Ngọc chợt nhớ tới một việc, nàng để đũa xuống rồi nói. “Ca à, ở Đan các ta nghe các sư huynh sư tỷ nói, hai tháng sau, tông môn sẽ bắt đầu một lần thí luyện lớn, gọi là tam tông luận võ, hình như còn mời cả đệ tử ưu tú của hai đại tông môn từ Đại Phổ tới tỷ thí đạo pháp, kiếm thuật. Nghe nói phần thưởng ban ra cũng rất phong phú.”
“Tam tông luận võ không phải là ba đại tông môn của Đại phổ ta luận võ sao? Người nào mạnh nhất người có có thể chiến thắng. Dù sao, đám đệ tử ngoại môn chúng ta có chuyện náo nhiệt để xem là tốt rồi.” Khương Đại Xuyên đút miếng thịt mỡ vào miệng, hồ hởi nói.
“Là tỷ thí xem đạo pháp, kiếm thuật của ai tinh thông hơn.” Bạch Ngọc thở phì phì, chỉnh lại. “Lần tam tông luận võ trước, tất cả đệ tử đều có thể tham dự để rèn luyện. Địa điểm tổ chức ngay tại Thái Hằng sơn mạch.”
“Thái Hằng sơn mạch?” Khương Đại Xuyên nghe xong thì cả kinh, kiêng dè bảo. “Nghe nói Thái Hằng sơn mạch có nhiều Yêu thú, nhất định không phải là địa phương tốt lành gì.”
Từ chỗ Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch đã sớm nghe nói tới Thái Hằng sơn mạch này rồi. Nghe nói tông môn tổ chức thí luyện tại sơn mạch này, hắn lo lắng hỏi. “Ngọc nhi, tu vi của ngươi mới là Luyện Khí sơ kỳ, lần rèn luyện này ngươi không được tham dự.”
“Hơn một tháng trước ta đã đạt tới Luyện Khí sơ kỳ rồi.” Bạch Ngọc tự hào nói. “Sư tôn từng nói, chỉ cần trước lúc rèn luyện ta có thể tiến giai Luyện Khí trung kỳ thì sẽ để ta tới Thái Hằng sơn mạch lịch lãm một phen!”
Đêm đó, sau khi phát cơm tối cho đám tù nhân xong, hắn làm ra bộ dạng sợ hãi tìm đám thủ vệ Thiên Lao, báo tin giữa lao tù của phạm nhân chỉ còn lại có một bộ xương trắng.
Thời điểm bầy kiến bao trùm thanh niên mắt chuột không có người ngoài chứng kiến, cũng không tạo ra tiếng động nào quá lớn. Đám tù nhân xung quanh không hề biết có một gã hàng xóm sống sờ sờ đã bị kiến cắn tới chết.
Đám thủ vệ Thiên Lao đi theo Bạch Dịch tới nhà lao dốt thanh niên mắt chuột, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.
Nhìn bộ khung xương trơ ra, mí mắt giật giật, đám thủ vệ liền vội vàng bẩm báo cho Chấp sự Thiên Lao.
Chấp sự Thiên Lao là một lão giả hơn năm mươi tuổi, tu vi đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Lúc đến gian ngục giam phạm nhân giờ chỉ còn bộ xương trắng và khối Linh thạch bên người, lão trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới kết luận chủ nhân bộ xương vì muốn giấu một khối đê giai Linh thạch nên mới bị đám đồng phạm xung quanh hãm hại. Việc này là hắn tự làm tự chịu.
Nếu toàn thân đã bị gặm nhấm hết, chỉ còn lại bộ xương, Chấp sự Thiên Lao cũng không thể phái người đi diệt trừ đám kiến khắp xung quanh Phong Câu được. Tu chân giả chẳng ai có lòng đi tiêu diệt đám kiến ấy, hơn nữa, khối đê giai Linh thạch đã tố cáo việc làm chẳng tốt đẹp gì của thanh niên mắt chuột. Giấu giếm Linh thạch ở Thiên Lao, rồi bị chết bởi kiến thì cũng không thể trách cứ người khác.
Chấp sự Thiên Lao nói một câu đã định đoạt xong chuyện này. Hắn cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, không phải đệ tử trọng yếu gì. Chấp sự Thiên Lao chỉ báo cáo lên Chấp Pháp Điện là chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Thanh niên mắt chuột mất mạng làm nguy cơ đối với Bạch Dịch không còn. Không đến nửa tháng sau, chẳng những cỏ rêu ở khu vực phía Đông của Thiên Lao bị thanh trừ sạch sẽ mà tu vi của hắn cũng đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
Mất thêm thời gian mấy ngày để củng cố cảnh giới vừa đạt được, Bạch Dịch vận chuyển Ẩn Linh Quyết, áp chế tu vi Luyện Khí hậu kỳ của mình xuống còn trung kỳ. Người khác không biết vẫn sẽ nghĩ hắn chỉ có tu vi như lúc mới tiến vào Thiên Lao này.
Tốc độ tu luyện thăng tiến quá nhanh sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đối với Bạch Dịch, việc che giấu tu vi là vô cùng quan trọng, để tránh sự chú ý của kẻ thù Lũng Thiên Lý kia.
Một tháng qua đi rất nhanh. Ngày cuối cùng ở Thiên Lao, Bạch Dịch có tìm được từ bên ngoài một ít rượu, rồi chè chén với Dương Hải một phen, cuối cùng, vờ như vu vơ nói ra một ít vấn đề quan trọng để thu nạp Linh khí ngũ hành xong mới rời khỏi Thiên Lao. Về phần Dương Hải có thể tu luyện một lần nữa hay không, đành trông vào bản thân hắn.
Phương thức tu luyện dùng Linh căn thay thế cho kinh mạch kỳ thực cũng phù hợp để sử dụng cho Dương Nhất Phàm, chỉ có điều kinh mạch của Dương Hải bị tàn phá quá lớn, mà Dương Nhất Phàm vẫn còn ẩn chứa nhiều điều cổ quái, hiện tại Bạch Dịch chưa có ý định truyền thụ phương pháp ấy cho hắn.
Sau khi rời khỏi Thiên Lao, Bạch Dịch đi gặp vị Chấp sự đường giao phó nhiệm vụ, đổi lấy một khối đê giai Linh thạch không có mấy ý nghĩa xong thì quay trở lại Lưu Tiên Cư.
Vừa mới trở lại chỗ ở, có một thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn vội lao tới phía hắn.
“Ngọc nhi!” Bạch Dịch thấy muội muội ở trong Lưu Tiên Cư thì vô cùng mừng rỡ, ân cần hỏi thăm. “Ngọc nhi ở Đan Các tu luyện như thế nào, không có ai khi dễ ngươi chứ?”
“Không có ai dám khi dễ ta cả.” Bạch Ngọc quán quýt bên ca ca, vui vẻ cười nói. “Các sư huynh sư tỷ đều đối với ta rất tốt. Ngày đầu tiên ta tới Đan Các, sư tôn đã nói ai dám khi dễ đệ tử của Đan các thì đừng nghĩ tới chuyện được nhận Linh đan nữa, hì hì…”
Biết các trưởng lão ở Đan Các rất coi trọng muội muội của mình, Bạch Dịch cũng cảm thấy yên tâm. Hắn kéo muội muội trở lại trong phòng, tự mình xuống bếp làm mấy thứ quà vặt. Tiểu vương gia Cao Nhân nhìn thấy Bạch Ngọc, lại thấy Bạch Dịch tự mình xuống bếp thì lập tức bu lại ăn ké.
Mặt khác, sáng sớm hôm nay, các đệ tử ngoại môn ở Lưu Tiên Cư nhìn thấy một nữ hài xinh đẹp tới đây, thân mặc đạo bào màu trắng là biết người này là đệ tử chân truyền có địa vị cao quý. Cả đám bí mật bàn luận, suy đoán xem người này vì ai mà tới.Lúc Bạch Ngọc mới vào Nhập Vân Cốc cũng không để lại ấn tượng gì lớn với mọi người. Mấy tháng qua đi, nàng trở thành đệ tử chân truyền, hơn nữa vết sẹo trên gương mặt cũng mở nhạt hơn, khí chất bỗng cao quý thêm vài phần, nhất thời không có nhận ra.
Khương Đại Xuyên nhìn thấy Bạch Ngọc từ sớm, hắn thầm nuốt nước miếng nửa ngày. Không riêng gì hắn, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ngoại môn thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Bạch Ngọc. Thiếu nữ tú lệ, lại có thiên tư phi phàm như thế, có ai mà không thích!
Thấy Bạch Ngọc nhào vào ngực Bạch Ngọc, cả đám liền trở nên ủ rũ. Người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, trong mắt thực đúng là bông hoa nhài lại cắm bãi phân trâu. Thực tình đám người này không hề biết hai người là thân huynh muội.
Đám đệ tử ngoại môn tuy ghen ghét nhưng Khương Đại Xuyên lại tỏ thái độ khác hẳn. Thấy Bạch Ngọc thân mật cùng thiếu nữ, hắn ưỡn ngực, mặt dày đi tới, cười đùa hí hửng.
Không bao lâu, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong. Bạch Dịch rất cao hứng, cũng không đuổi Khương Đại Xuyên đi. Bốn người cùng ngồi vào bàn, thoải mái ăn uống.
Trên bàn rượu, Khương Đại Xuyên thầm nhìn trộm Bạch Ngọc, nịnh nọt bảo. “Tiểu cô nương, trẻ tuổi như thế đã trở thành đệ tử chân truyền của lão nhân gia, thành tựu ngày sau nhất định không thể hạn lượng. Đến lúc đó đừng quên đại chất tử ta, hắc hắc…”
Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Khương Đại Xuyên, chu cái miệng nhỏ nhắn lại đáp. “Ngươi nói ai là tiểu cô? Ta làm gì có tên chất tử (cháu chắt) nào già như vậy chứ!”
“Ta trông già như vậy nhưng thực chất vẫn còn nhỏ lắm.” Bị người chê cười, Khương Đại Xuyên không giận, ngược lại còn mỉm cười nói với Bạch Dịch. “Ta nói có đúng không tiểu thúc?”
Đã sớm biết đức hạnh tên Đại Xuyên này, Bạch Dịch không thèm để ý tơi shắn. Tuy Khương Đại Xuyên thích vuốt mông ngựa, thấy sang bắt quàng nhưng so với Chúc Hỏa thì không tính là việc phiền toái gì lớn.
“Sư huynh Đại Xuyên, bối phận của ngươi càng ngày càng thấp đấy.” Cao Nhân ở bên cạnh trêu ghẹo. “Bạch huynh là đại ca của ta, Bạch Ngọc xem như là muội muội của ta. Sư huynh Đại Xuyên, ngươi nói xem, có nên kêu ta một tiếng tiểu thúc luôn hay không?”
Thấy Cao Nhân muốn mượn gió bẻ măng, Khương Đại Xuyên lắc lắc cái đầu bảo. “Tu vi của tiểu tử ngươi không bằng ta, chờ cảnh giới của ngươi vượt qua ta rồi, ta sẽ suy nghĩ xem có nên nhận thân thích với ngươi hay không.”
Khương Đại Xuyên lại tiếp tục nói, ba người cũng cùng cười to.
Ăn uống một lúc, Bạch Ngọc chợt nhớ tới một việc, nàng để đũa xuống rồi nói. “Ca à, ở Đan các ta nghe các sư huynh sư tỷ nói, hai tháng sau, tông môn sẽ bắt đầu một lần thí luyện lớn, gọi là tam tông luận võ, hình như còn mời cả đệ tử ưu tú của hai đại tông môn từ Đại Phổ tới tỷ thí đạo pháp, kiếm thuật. Nghe nói phần thưởng ban ra cũng rất phong phú.”
“Tam tông luận võ không phải là ba đại tông môn của Đại phổ ta luận võ sao? Người nào mạnh nhất người có có thể chiến thắng. Dù sao, đám đệ tử ngoại môn chúng ta có chuyện náo nhiệt để xem là tốt rồi.” Khương Đại Xuyên đút miếng thịt mỡ vào miệng, hồ hởi nói.
“Là tỷ thí xem đạo pháp, kiếm thuật của ai tinh thông hơn.” Bạch Ngọc thở phì phì, chỉnh lại. “Lần tam tông luận võ trước, tất cả đệ tử đều có thể tham dự để rèn luyện. Địa điểm tổ chức ngay tại Thái Hằng sơn mạch.”
“Thái Hằng sơn mạch?” Khương Đại Xuyên nghe xong thì cả kinh, kiêng dè bảo. “Nghe nói Thái Hằng sơn mạch có nhiều Yêu thú, nhất định không phải là địa phương tốt lành gì.”
Từ chỗ Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch đã sớm nghe nói tới Thái Hằng sơn mạch này rồi. Nghe nói tông môn tổ chức thí luyện tại sơn mạch này, hắn lo lắng hỏi. “Ngọc nhi, tu vi của ngươi mới là Luyện Khí sơ kỳ, lần rèn luyện này ngươi không được tham dự.”
“Hơn một tháng trước ta đã đạt tới Luyện Khí sơ kỳ rồi.” Bạch Ngọc tự hào nói. “Sư tôn từng nói, chỉ cần trước lúc rèn luyện ta có thể tiến giai Luyện Khí trung kỳ thì sẽ để ta tới Thái Hằng sơn mạch lịch lãm một phen!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.