Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 176: Lửa giận của Sát Văn

Hắc Huyền

10/10/2018

Dịch: Lạc Đinh Đang

Sói là một loài dã thú sống thành đàn, chỉ có tụ tập một chỗ mới giúp chúng phát huy lực lượng có thể lộng hành núi rừng. Mà con sói đi một mình, cuối cùng sẽ thành mỹ vị dưới chân sư tử hổ báo.

Lê Tử Tiên cảm thấy chính mình là một con sói cô độc bị bầy đàn vứt bỏ vì nàng không mang dòng máu thuộc về loài sói. Hôm nay thấy vị thiếu niên dám ném hòn đá trước mặt dị thú, nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác khác thường như gặp được đồng loại.

Chẳng qua đồng loại này có chút khác biệt. Hắn không giống như con sói cô độc bị đàn vứt bỏ, mà giống như một con diều hâu bay lượn trên trời cao.

Vì một chút cảm giác khó hiểu, Lê Tử Tiên không tự chủ mà gọi trường kiếm, chém về phía khối đá nhìn như bình thường nhưng thực chất có thể so với kim loại.

Rắc rắc!

Hòn đá bị Pháp bảo chém thành hai nửa rơi xuống, sau đó bị Bạch Dịch gọi phi kiếm, lao thẳng đến dị thú ở nơi xa.

Ánh mắt mọi người theo hai hòn đá lướt qua đại điện, khi hòn đá sắp đập vào dị thú thì bị hai móng vuốt của nó đập văng tung tóe. Không đợi hòn đá bị văng xa, kết ấn chú quyết phiền phức trong tay Bạch Dịch đã có hiệu lực. Chỉ thấy cuồng phong xoay tròn đột nhiên dựng trên trong không trung, bọc hai tảng đá và con thú cùng một chỗ.

"Đạo pháp Phong Hệ!"

Vương Hạ không hổ là tu sĩ Trúc Cơ kinh nghiệm phong phú, vừa thấy gió thổi liền hô to lên. Dư Tình ở cạnh hắn càng kinh ngạc không thôi.

Dùng được đạo pháp Phong Hệ cũng không thần kỳ, tu sĩ Trúc Cơ sơ kì có thiên phú cao đều có thể nắm giữ đạo pháp Phong Hệ đơn giản. Khiến Dư Tình kinh ngạc là Bạch Dịch dùng cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thi khiển ra đạo thuật cấp hai.

Lúc ngăn cản Phúc Khẩu của Thiên Thực Trùng, Dư Tình tận mắt thấy Bạch Dịch thi triển ra đạo pháp hỏa hệ, giờ lại thấy hắn thi triển ra đạo pháp Phong Hệ. Tu sĩ Trúc Cơ có thể tinh thông hai loại đạo pháp không phải không có, nhưng mà cảnh giới ít nhất phải là Trúc Cơ sơ kỳ.

Dư Tình chưa từng nghe qua một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ có thể tinh thông hai loại đạo pháp, hơn nữa còn có thể bố trí được Truyền Tống Trận tạm thời!

Bất kể là đạo pháp hay trận pháp, đều cần cảm ngộ quanh năm, càng cần hơn nữa là thời gian tập luyện thường xuyên. Thực tế lúc đâm thủng con mắt của Lý Lâm Uyên, Dư Tình đã tận mắt thấy kiếm pháp thần bí khó lường của Bạch Dịch. Nàng không dám tưởng tượng, thiếu niên kia rõ ràng tuổi còn trẻ lại đồng thời tinh thông kiếm thuật và trận đạo, tu sĩ như vậy rốt cuộc có thiên phú cao đến mức nào?

Với tâm tư người khác, Bạch Dịch vốn không muốn để ý tới. Trước mặt dị thú Sát Văn, dù thi triển nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng uổng công. Điều hắn muốn làm cũng giống Nguyệt Trung Tiên và Thanh Châu Minh Ngọc, chỉ là ngăn cản dị thú trong nửa khắc, để những tu sĩ kia có thêm một đường sống mà thôi.



Cuồng phong trong nháy mắt biến thành một cơn lốc. Vòi rồng bình thường nổ vang hình thành, thậm chí trong gió bão có thể truyền ra tiếng sấm sét mơ hồ. Bên trong cơn lốc, một cỗ khí tức không tiếng động phập phồng, sau một khắc liền biến thành một loại uy áp thiên địa chấn nhiếp tâm thần!

Vù vù!

Trong gió lốc, tiếng nổ vang giống như vạn mã lao nhanh dần dần vang lên, ngay sau đó liền biến thành tiếng gào thét như sông lớn nhập biển. Kế đó, tiếng dị thú rít gào trong gió nổi lên, trong tiếng gào mang theo đau đớn phẫn nộ.

Gió lốc không thể xuất hiện tiếng vang khủng bố như thế, Sát Văn có trình độ Yêu Thú cấp 6 càng không thể bị một đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ làm bị thương. Có điều tảng đá xoay tròn trong đạo pháp Phong Hệ mà Bạch Dịch ném ra chính là Thiên Cương Nham mà lúc trước hắn thu được.

Trong Thiên Cương Nham ẩn chứa Cửu Thiên Cương Phong, Bạch Dịch muốn Lê Tử Tiên chém khối đá ra, chính là muốn mượn Cửu Thiên Cương Phong bên trong Thiên Cương Nham. Dù có một tia cũng đủ khiến Sát Văn cảm thấy đau đớn. Chỉ có hoàn toàn chọc giận Sát Văn mới khiến các tu sĩ khác có cơ hội chạy khỏi chỗ chết.

Thiên Cương Nham là vật thiết yếu để bố trí Càn Phong Nhất Tuyệt Trận, nếu không phải cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch quá thấp, nếu không chỉ cần bố trí đầy đủ Thập đại Tuyệt Trận Thượng Cổ, đừng nói một con Sát Văn, dù là mười con, trăm con cũng bị Càn Phong Nhất Tuyệt Trận chém thành từng mảnh nhỏ.

Trúc Cơ cảnh không thể chống được sự tiêu hao linh lực của Tuyệt Trận Thượng Cổ, Bạch Dịch rơi vào đường cùng, chỉ còn cách nhờ Thiên Cương Nham bị phá mà tràn ra Cương Phong Lực.

Khi dùng ngoại lực chặt đứt, Thiên Cương Nham sẽ phát ra Cương Phong cực nhạt. Nhưng chỉ cần một ít cực nhạt cũng đủ khiến Sát Văn cảm thấy đau đớn.

Sát Văn gầm lên giận giữ trong gió lốc. Nó vỗ cánh, dùng cỗ lực lớn hơn gió lốc làm đạo pháp hoàn toàn biến mất. Sau đó con dị thú này đem ánh mắt nhìn chằm chằm lên người tu sĩ thi triển đạo pháp Phong Hệ.

Thành công hấp dẫn lửa giận của Sát Văn, Bạch Dịch không hề lộ vẻ sợ hãi, thậm chí trên khóe miệng còn hiện ra một nụ cười khinh thường.

Dường như nhận thấy khiêu khích, Sát Văn gào thét bay đến, xúc tu lạnh lẽo như kim thép, mang theo âm thanh phá không mà đến.

Phốc!

Xúc tu của Sát Văn dễ dàng đâm xuyên mặt đất, nhưng thân ảnh Bạch Dịch lại không thấy đâu.

Mục tiêu đột nhiên biến mất khiến Sát Văn sững sờ, sau đó nó tiếp tục vỗ lông cánh, xúc tu chui xuống đất không những không rút ra mà ngược lại, hướng một bên đâm xuyên ra ngoài.

Khi xúc tu mang theo đất cát xuyên lên, một thân ảnh bị xúc tu mạnh mẽ nện bay, trực tiếp đập vào tường đá phía xa. Cả người lún sâu một trượng!



Bốn vách tường trong đại điện đều là nham thạch cứng rắn. Đừng nói là người, dù một con Yêu Thú bị đánh tới tình trạng như thế cũng phải hấp hối.

Dường như khả năng tàng hình của Bạch Dịch không có tác dụng với Yêu Thú. Với cảm giác nhạy bén của Sát Văn, nó có thể dễ dàng phát hiện ra vị trí của hắn, sau đó lập tức đánh chết.

Trong khoảng thời gian Bạch Dịch và Sát Văn giao đấu, đám đệ tử trong đại điện cũng không nhàn rỗi, thậm chí có vài người đã chạy tới cửa vào đại điện, đi thêm vài bước có thể chạy ra tìm được sống.

Sau khi Sát Văn đánh chết nhân loại khiến nó tức giận, lập tức nhìn thẳng vào những tên tu sĩ ở cửa ra đại điện. Nó đang tính bay qua, sau lưng bỗng bổ tới hai đạo hàn quang.

Lê Tử Tiên và Lữ Tịch Thần đồng thời ra tay, lần nữa dùng Pháp Bảo tấn công Sát Văn.

Đương nhiên Sát Văn tức giận. Phát hiện sau lưng có người đánh lén, nó nhanh chóng xoay người, dùng móng vuốt thật dài ngăn cản hai thanh phi kiếm, xúc tu dữ tợn nhắm ngay hai người, hoàn toàn không để ý tới những đệ tử sắp chạy thoát kia nữa.

Pháp Bảo phi kiếm được hai người gọi về. Lữ Tịch Thần cố nén cảm giác mê man trong đầu, dùng khí lực cuối cùng thúc giục Tàng Ngọc Kiếm lần thứ ba. Lê Tử Tiên cũng không buông cơ hội khó có được này, chẳng những toàn lực triệu phi kiếm, mà chính nàng cũng lao ra.

Hai nữ nhân thiên phú trác tuyệt, một người vì trở thành Thanh Châu Minh Ngọc thật sự, một người muốn tìm cảm giác còn sống. Lúc này cả hai đều ôm tâm niệm tất chết, dùng tính mạng mình làm vật tế, quấn chặt lấy dị thú kinh khủng kia.

Cơ hội chạy trốn thoáng qua, lập tức rất nhiều tu sĩ đã chạy thoát khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện là một vách núi, sóng biển đánh vào vách núi vang lên những tiếng kêu nhức óc. Nghe vào tai một ít tu sĩ chạy ra khỏi thế giới dưới lòng đất, đây trở thành một âm thanh tuyệt vời.

Theo các tu sĩ lần lượt chạy trốn, trên vách đá dần dần đứng đầy người. Không có người nào chạy đi, tất cả những người này đều cố chấp đứng đợi đồng bạn của họ.

Sau khi Vương Hạ và Dư Tình leo lên được tới vách đá, hai người đồng thời ra lệnh cho đệ tử tông môn mình lập tức chạy ra ra, riêng phần mình thì trở về tông môn.

Bên dưới nham thạch vẫn luôn rung rung, không biết do sóng biển hay dị thú nổi giận trong đại diện gây nên. Khi nghe mệnh lệnh của hai vị thủ lĩnh, vô số đạo kiếm quang bay lên.

Vương Hạ và Dư Tình vô cùng rõ ràng, chạy trốn được trước mặt dị thú đã là cực kì may mắn. Nếu sau khi dị thú giết chết Lữ Tịch Thần và Lê Tử Tiên rồi đuổi tới, vậy thì những tu sĩ đã chạy ra này, một người cũng không sống được.

Thiên tài của hai đại tông môn không tiếng tiếng mạng mới tranh thủ được cơ hội. Nếu lãng phí như vậy, sợ các nàng ở dưới cửu tuyền cũng không nhắm được mắt.

Vương Hạ và Dư Tình liếc nhau một cái, sau đó trầm giọng thở dài, bọn họ đều thấy được vẻ tiếc hận trong mắt đối phương. Kế đó, hai người và những tu sĩ khác cùng ngự kiếm, vội vàng rời khỏi vách núi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook